Cố Thanh Nghi ôm chặt lấy eo anh, gắt gao dán sát vào người anh. Dòng nước từ vòi hoa sen rơi xuống làm ướt tóc cô, mái tóc ướt đẫm dính vào gương mặt, trông thật chật vật.
Cố Quân Lệ cúi đầu nhìn, đáy mắt hiện lên một tia dị thường. Anh trầm mặc thật lâu, sau đó duỗi tay tắt vòi hoa sen. Tiếng nước xôn xao đã ngừng lại.
Nhẹ nhàng đẩy mái tóc ướt dính ra khỏi mặt cô, xoa lên hai bên má cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống.
“Ngoan, trở về đổi quần áo nhé, cẩn thận bị cảm.” Anh nói xong liền kéo cánh tay của Cố Thanh Nghi đang ôm ở bên eo của anh ra, xoay người muốn lấy cái khăn lông đang treo trên giá lau cho cô.
Phía sau lại phát ra một trận âm thanh sột xoạt, thân thể trơn trượt mượt mà lại lần nữa dán sát vào anh.
Thân mình Cố Thanh Nghi trần trụi, từ phía sau gắt gao dán sát vào anh, tay nhỏ mềm mại từ cơ ngực trần trụi đi dọc theo vệt nước xuống đến bên eo của anh.
Lòng bàn tay mềm mại có thể cảm giác được những múi cơ bụng rắn chắc của anh, lúc này lại thêm động tác vuốt ve của cô, càng trở nên cứng cắn hơn.
Lòng bàn tay dọc theo tuyến nhân ngư đi xuống, đυ.ng phải một nhúm lông thô cứng, chưa kịp tiếp tục, đã bị Cố Quân Lệ ngăn lại.
“A Noãn.” Anh xoay người nhìn cô, thanh âm có chút bất đắc dĩ.
Cố Thanh Nghi quật cường nhìn lại anh, vươn ra một cái tay khác muốn nắm lấy vật đang có xu hướng ngẩng đầu giữa hai chân anh kia. Nhưng chưa đυ.ng tới thì đã bị anh ngăn trở tiếp.
“Đừng hồ nháo.” Tay anh nắm chặt lấy hai tay cô, từ trên cao nhìn cô, nhíu mày.
Cố Thanh Nghi nhìn chằm chằm anh một lát, đột nhiên ngồi xổm xuống, mặt tiến đến bên hạ thân của anh, vươn đầu lưỡi liếʍ lêи đỉиɦ qυყ đầυ.
“Tê.” Cố Quân Lệ không nghĩ tới cô sẽ sẽ làm đến mức này, kɧoáı ©ảʍ đột ngột từ vùng hạ thân tràn đến khắp nơi trong cơ thể, căn dươиɠ ѵậŧ vốn còn chút mềm nhũn rũ xuống, ngay lập tức như trái bóng được thổi hơi, đã phồng to lên rồi.
Cố Thanh Nghi nhân cơ hội rút tay về, nắm đại dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng kia đưa đến bên miệng. Anh vừa mới tắm xong, trên côn ŧᏂịŧ cũng không có mùi vị khác lạ.
Cô vươn đầu lưỡi liếʍ một vòng ở đỉnh qυყ đầυ, hé miệng nhằm ý đồ đưa vật của anh vào trong miệng, nhưng rốt cuộc vẫn không có kinh nghiệm, quai hàm của cô mỏi lắm rồi, nhưng thực tế thì chỉ mới lấy răng cạ lên dươиɠ ѵậŧ của anh chứ chưa hoàn toàn ngậm vào.
Cố Quân Lệ bị cô cạ như vậy, đau muốn hít hà, bóp cằm của cô, muốn rút côn ŧᏂịŧ ra. Cố Thanh Nghi không muốn, hất tay anh ra, một hai phải đem qυყ đầυ cực lớn kia ăn vào.
Anh đối với cô luôn luôn không có biện pháp, đành phải chiều theo cô, tay vẫn để bên cằm cô để có thể kéo khuôn miệng cô được rộng hơn một chút.
“Tê. Em đừng dùng răng nữa.” Cố Quân Lệ bị cô cọ mạnh mà sinh đau, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở cô. Anh dùng lực vùng mông chậm rãi cắm vào miệng cô, hai người cố gắng phối hợp nửa ngày rốt cuộc cũng có thể nhét được qυყ đầυ lớn vào trong miệng của cô rồi.
Cố Thanh Nghi được như ước nguyện, kế tiếp lại không biết làm sao, ngồi xổm dưới háng anh giương mắt nhìn anh. Cái miệng nhỏ của cô mở ra thật lớn, bị căn côn ŧᏂịŧ màu đỏ tím của anh lấp đầy.
Cố Quân Lệ cúi đầu nhìn cô một cái, khống chế ý tưởng liều mạng thọc vào rút ra nơi khuôn miệng cô. Bàn tay thon dài dày rộng của anh đặt lên tóc cô, ấn đầu cô hơi nghiêng về hạ thân của chính anh, vùng mông hẹp thoáng dùng sức đẩy lên trước, hai bên eo đưa đẩy một cách gợi cảm.
Theo động tác của anh, Cố Thanh Nghi rốt cuộc cũng đã biết bước tiếp theo. Tay nhỏ leo lên nhục hành của anh, một tay loát động phần thân gậy còn ở bên ngoài, tay còn lại xoa ấn hai túi ngọc đang đung đưa của anh. Đầu của cô cũng phối hợp đong đưa trước sau, giúp cái miệng nhỏ vuốt ve anh.
Cô giương mắt nhìn anh. Hai tay Cố Quân Lệ đè lên sau đầu cô, cũng đang cúi đầu nhìn cô, hàm dưới mím chặt, đôi mắt sâu thẳm. Thấy cô nhìn lên, anh thở hổn hển hai tiếng, bàn tay đang đặt trên đầu cô đột nhiên dùng sức áp sát cô vào hạ thân mình.
Trong miệng Cố Thanh Nghi chảy ra càng ngày càng nhiều nước bọt, theo tần suất thọc vào rút ra của anh ở miệng cô, mà phát ra âm thanh òm ọp òm ọp, chất lỏng trong suốt theo động tác của anh chảy ra dọc theo thân gậy, trong suốt dính dấp có thể thấy rõ ở giữa không trung, hình ảnh vô cùng da^ʍ mĩ.
Cố Thanh Nghi rút căn côn ŧᏂịŧ ra, đem dịch nhầy trong miệng nhổ vào trong lòng bàn tay, bôi hết lên thân dươиɠ ѵậŧ của anh, lòng bàn tay mang theo đống dịch nhầy kia tiếp tục loát động cho đại dươиɠ ѵậŧ. Căn côn ŧᏂịŧ ban đầu là dính nước, lúc này đã trở nên nhớp nháp, tất cả đều là chất lỏng trong suốt do cô vừa bôi lên, dưới ánh đèn căn nhục hành lóe sáng, tỏa ra lấp lánh.
Cố Thanh Nghi nhìn kiệt tác của chính mình, cười hài lòng, cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Ca ca, có thích không?”.