Chương này mình xem phép gởi tặng đến bạn Huong Van và các độc giả khác đã ủng hộ truyện Noãn Tương Thôi. Cảm ơn các bạn rất nhiều.
Cô ngồi dậy, hơi thở mềm mỏng phất qua bên tai anh, bàn tay anh ở nơi khe l*и cô run rẩy, nhưng vẫn giữ nguyên ở bên ngoài chứ không tiến vào.
Cố Thanh Nghi bắt lấy bàn tay anh, bẻ ra ngón trỏ, nâng mông ngồi xuống.
Ngón tay mang theo vết chai mỏng rơi vào hoa huyệt phấn nộn, chạm đến mảnh thịt mềm bên trong, ánh mắt Cố Quân Lệ đen như mực quay đầu nhìn cô.
“Rất ướt. Đúng không?” Cố Thanh Nghi liếʍ mυ'ŧ khóe môi của anh.
Ngón tay kia vẫn kiên cường không nhúc nhích trong hoa huyệt của cô, Cố Thanh Nghi cũng không ngại, tự chống trên vai anh hoạt động cánh mông trắng như tuyết.
Mật thủy theo sự thâm nhập từ ngón tay của anh chảy xuống tới cổ tay của anh, còn vương vãi lên khăn trải giường, dưới thân phát ra tiếng nước òm ọp òm ọp.
Cô cau mày, nhỏ giọng rêи ɾỉ bên tai anh. Rốt cuộc thì bản thân cô cũng không có kinh nghiệm gì, ngón tay thô ráp của anh ma sát khiến cho hoa huyệt tê dại, eo cô run lên như không còn sức lực.
“Anh đang nghĩ gì vậy? Không muốn em sao?” Cô mệt mỏi, ôm bờ vai của anh nhỏ giọng hỏi, cánh mông còn ngồi trên tay anh.
Tay Cố Quân Lệ không nhúc nhích, xoay đầu liếʍ láp vành tai cô.
Trong lòng cô bắt đầu tức tối, đã làm tới bước này rồi mà anh vẫn còn thờ ơ, làm bộ làm tịch!.
Cô nâng người lên, nắm cổ tay của anh, đem ngón tay đang ở trong cơ thể rút ra, một cổ chất lỏng dính nhớp theo đó tràn ra, thấm ướt mèm khăn trải giường.
Cô đưa mắt nhìn anh, Cố Quân Lệ vẫn như cũ là biểu tình vô cảm kia, càng nhìn càng thấy tức mà.
Cố Thanh Nghi đỡ bờ vai của anh, đưa cơ thể mình ngồi lên bụng nhỏ của anh, nắm lấy căn côn ŧᏂịŧ đang cương cứng kia, ma sát ngay trước cửa khe l*и, ý đồ đưa nó đi vào.
Cố Quân Lệ giữ lại hai bên vùng mông của cô, đôi mắt âm trầm như chiếu thẳng đến lòng cô.
“Anh là anh trai của em.”.
Cuối cùng anh cũng đã nói chuyện, cô còn cho rằng đêm nay anh sẽ không mở miệng nói chuyện nữa cơ đấy.
“Vậy thì sao chứ?” Nàng nhìn anh cười, nắm đại dươиɠ ѵậŧ ma sát lên trước cửa khe l*и lầy lội của chính mình.
Cố Quân Lệ cắn chặt răng, hai bên huyệt Thái Dương giật giật.
“Chúng ta không có huyết thống.”, Cô dựa vào bên tai anh nói nhỏ, “Thì sao lại không thể cơ chứ?”.
Vẻ mặt Cố Quân Lệ tràn đầy sự khϊếp sợ, anh không nghĩ tới cô đã biết chuyện này. Rốt cuộc những người biết chuyện đều là nô bộc lâu năm trong gia đình, bây giờ đều đã chuyển về tổ trạch của Cố gia ở nông thôn hết rồi, phụ thân cũng chưa bao giờ nói chuyện này với cô, vậy làm sao cô biết được?.
Cố Thanh Nghi thấy anh ngây người, liền nắm lấy côn ŧᏂịŧ ngồi xuống.
“A!” Vừa trướng lại vừa đau, từ trước đến nay cô chưa từng trải qua cơn đau như bị xé rách như thế này. Anh quá lớn, cô cảm thấy chính mình rất nhanh sẽ bị anh đâm thủng mất. Cố Thanh Nghi cắn môi, hô hấp dồn dập, từ lúc cô giúp anh khẩu giao, cùng đã đoán trước bản thân sẽ ăn đau khi làm đến bước này rồi.
Dòng máu xử nữ theo thân gậy thịt thô to của anh chảy xuống, dính trên giường. Cố chịu đựng một chút, Cố Thanh Nghi nâng mắt nhìn anh, cô thật muốn nhìn xem đến bước này rồi liệu anh còn có thể nhẫn nại được nữa hay không!.
Mặt mày Cố Quân Lệ trướng đến đỏ bừng, gân xanh trên trán nổi lên, lông mày kẹp chặt, cắn răng hé miệng. Bộ dáng thoạt nhìn so với cô còn muốn thống khổ hơn.
Nàng cúi đầu nhìn về nơi giao hợp của hai người, côn ŧᏂịŧ màu đỏ tím đã nhét một nửa vào trong nhục huyệt của cô, còn một nửa vẫn lộ ra ở bên ngoài, hỗn hợp dâʍ ɖị©ɧ và máu xử nữ đang chảy dọc theo thân gậy nằm giữa hai chân của anh.
Cố Thanh Nghi cắn chặt răng, dùng sức ngồi xuống thêm một lần nữa.
“A!” Sắc mặt cô trắng bệch, đau đến mức cả người run rẩy, nước mắt đều chảy ra, cảm thấy chính mình sẽ bị côn ŧᏂịŧ của anh đâm hỏng mất.
Cố Quân Lệ nhanh chóng ôm eo cô, cúi đầu hôn cô. Ôn nhu, lưu luyến, hôn lên cánh môi cô, hôn lên khóe mắt đang đong đầy lệ của cô.
Cố Thanh Nghi mở to mắt nhìn anh, trong lòng có chút ủy khuất, rồi lại thực thỏa mãn.
Cô vòng lấy cổ anh, nói với anh một cách vừa ấu trĩ lại vừa bá đạo, “Ca ca, anh đã là của em rồi.”.