Những chiếc túi treo trên tay người nào đó lần lượt rơi xuống, đồ đạc bên trong tung tóe đầy trên đất.
“ Cho nên, những lời như chúng ta thôi đi nhé em thốt ra miệng dễ dàng thế đấy.”
“ Cho nên, em cứ luôn là một bộ dạng không quan tâm, bởi vì, em luôn sẵn sàng hô dừng bất cứ lúc nào.”
“ Lâm Tứ Nguyệt, em cho rằng chỉ mỗi em mệt mỏi thôi ư ? Anh cũng biết mệt mà, lo sợ em giận, anh cố hết sức không làm những chuyện em ghét, như là đua xe, rồi cùng bạn bè tụ tập thâu đêm, mặc dù đôi lúc em làm những chuyện khiến anh rất không vui, có một số chuyện anh rất rất muốn hỏi em, nhưng sợ em buồn anh đành để hết trong bụng. Như anh không thích em gặp Phương Hạo, đôi lúc chen giữa hai người anh cảm giác mình như kẻ ngu si hết lần này đến lần khác. Cũng như anh rất hiếu kì mối quan hệ giữa em và Lợi Liên Thành, nó như một cái gai bị vướng trong cổ họng. Những chuyện này, khiến anh cảm thấy chán nản.”
Gương mặt Lam Trinh Liệt . . . băng giá.
“ Chán nản ?” Những món đồ thủ công pha lê tinh xảo hắt lên nụ cười khổ sở của tôi : “ Trong thời gian ngắn ngủi như thế mà anh đã chán nản rồi. Được thôi, Trinh Liệt, cám ơn anh đã nói với em những chuyện này.”
Bước về phía cửa, tôi cảm giác mình không tiếp tục ở đây được nữa. Chán nản ? Hóa ra Rita đã nói đúng, làm bạn bè tốt hơn làm người yêu, thế nên, cô ấy và Stuckey đã lựa chọn chia tay trong hòa bình.
Ngay khoảnh khắc cánh cửa khép lại, tôi nghe thấy những tiếng động cực lớn đến từ bên trong, những tiếng động kia kèm theo là tiếng thủy tinh vỡ nát.
* * *
Liên Ngọc vẫn chưa tỉnh lại, con bé nhắm nghiền đôi mắt cô độc nằm trên giường bệnh, như cô công chúa ngủ say trong truyện cổ tích. Lợi Liên Ngọc, trong kí ức rất giống với cô công chúa xinh đẹp lương thiện trong những câu chuyện cổ tích kia, thậm chí tôi cảm giác con bé như thuộc về tòa lâu đài, con bé và chàng hoàng tử của mình cuối cùng sẽ sống vui vẻ hạnh phúc trong tòa lâu đài.
Nếu không có tôi, Lam Trinh Liệt và con bé sẽ ở bên nhau nhỉ. Tôi ngồi trên chiếc ghế ở đầu giường của con bé, mơ hồ suy nghĩ, mặc dù ban đầu Lam Trinh Liệt đối với Lợi Liên Ngọc chỉ hơi thấy thích, nhưng theo sự thúc đẩy của thời gian, cuối cùng, vẫn sẽ yêu thôi ! Liên Ngọc là cô gái đáng yêu biết bao.
“ Phải làm sao đây ?” Tôi tự mình lẩm bẩm.
“ Rời xa cậu ta.” Lợi Liên Thành không biết bước vào từ lúc nào, nhẹ nhàng cất lời như tiếng sấm giữa đồng hoang.
Cuối thu đêm lạnh như nước, tôi và Lợi Liên Thành lên trên sân thượng của bệnh viện.
“ Tôi muốn chị rời xa cậu ta.” Lợi Liên Thành nhìn chằm chằm vào màn đêm, ánh đèn trong thành phố rọi lên người cậu ấy như bóng ma, nguy hiểm và u ám.
“ Liên Thành.” Tôi khó khăn thốt ra cái tên này : “ Đối với Lam Trinh Liệt vốn không phải như trong tưởng tượng của cậu, ở bên người đó vốn không phải vì để báo thù.”
“ Những chuyện này tôi không quan tâm, tôi không muốn nghe vì bất cứ lý do gì hai người ở bên nhau, điều tôi muốn là chị rời xa cậu ta.”
“ Tôi sẽ không rời xa người đó, cậu nên biết cậu vốn không có tư cách này, thế nên . . .”
“ Không có thế nên. Lâm Tứ Nguyệt, bây giờ chị chỉ cần yên lặng lắng nghe, sau đó, chị sẽ biết tôi có hay không có tư cách này.” Trong mắt Lợi Liên Thành ẩn chứa sự giông bão.
“ Có biết không, Lâm Tứ Nguyệt. Chị có biết tôi đã ra đi với tâm trạng thế nào không ? Mười sáu tuổi, giai đoạn tươi sáng nhất trong cuộc đời, có khát khao, có ước mơ, có mong chờ. Nhưng chị chỉ vì thù hận trong lòng một mực hủy hết tất cả, hủy đi toàn bộ sự tưởng tượng của tôi về tình yêu, hủy đi hình tượng tốt đẹp của một cậu thiếu niên về người bố, tôi rất hi vọng chị có thể mọc được đôi mắt biết nhìn thấu tâm linh, như thế chị sẽ biết được tôi đã đau khổ biết bao nhiêu.”
“ Thật ngốc, sau khi chị đã gây ra những chuyện như thế, tôi chẳng những không trách chị, mà lại đi oán hận chuyện phụ tình bạc nghĩa bố đã gây ra cho chị và mẹ của chị, tôi còn cảm thấy tôi nên gánh chịu mọi chuyện. Hôm đó, tôi lại còn lo lắng cái tát kia của bố có phải sẽ làm chị đau , tôi còn lo lắng có khi nào suốt ngày chị sẽ sống trong sự tự trách.”
“ Thế rồi, có một hôm tôi rốt cuộc không nhịn được nữa đã chạy đến trường thăm chị, kết quả phát hiện chị đang ở trong vòng tay một tên đàn ông khác, nụ cười không biết rạng rỡ đến như thế nào, tôi mới biết Lợi Liên Thành ngốc biết bao nhiêu, chị làm gì biết tự trách kia chứ, chị chắc hẳn phải vui vẻ hơn mới đúng, tôi chính là rời khỏi Thượng Hải với tâm trạng như thế đó. Khi rời đi tôi đã hủy cái cây kia, tôi cho rằng hủy nó đi rồi mọi thứ sẽ biến mất.”
“ Năm mười tám tuổi, tôi quen một cô bạn gái, chúng tôi vui vẻ bên nhau được hai năm, nhưng rồi có một hôm cô ấy khóc nói với tôi. Liên Thành, em phát hiện em không làm thế thân được nữa, cứ tiếp tục em sẽ điên mất, em biết anh vẫn luôn tìm kiếm hình bóng người khác trên người em, nhưng giờ đây em đã không còn cách nào, Liên Thành, anh nói xem, nếu em không nhìn thấy tấm ảnh kia thì tốt rồi, như thế, em còn có thể tự lừa dối mình một chút, nhưng em lại nhìn thấy nó.”
“ Tấm ảnh kia là tấm ảnh chị đính hôn với tên đàn ông đó, tôi giống như tên trộm vặt lén lấy nó từ trong nhà, đặt vào cuốn sách tôi không hề đọc. Tôi cảm thấy ai cũng sẽ không phát hiện được cái bí mật kia. Nhưng ai ngờ được cuối cùng nó vẫn bị phát hiện.”
“ Liên Thành, xin cậu, xin cậu, đừng . . . đừng nói nữa.” Tôi ngồi xổm xuống đất, nước mắt giàn giụa, như vùi mình trong dòng nước biển đen ngòm lạnh lẽo nhất.
“ Đừng nói ? Tôi cũng hi vọng đến ngày chết đi sẽ mang theo những chuyện này chôn chặt trong lòng, để nó chết khô, chết héo. Nhưng là chị đã ép tôi phải nói ra. Này, Lâm Tứ Nguyệt, chị buộc phải nghe kĩ cho tôi, bởi vì tất cả những chuyện này đều là chị ban cho.”
“ Năm hai mươi tuổi, tôi từ Hong Kong trốn tránh sang Anh Quốc, bởi vì tôi phát hiện thay vì hận chị, tôi càng hận cái sự thật chị là người chị gái có cùng huyết thống với tôi. Có biết phát hiện này khiến tôi sợ hãi thế nào không ? Thế là, tôi đành đổi ngành tâm lý học, tôi muốn dùng tất cả những gì học được để tự giúp bản thân mình. Tôi còn phải tiếp nhận điều trị tâm lý.”
“ Đến khi Liên Ngọc báo với tôi chị về nước rồi, tôi đã quay lại, tôi cảm thấy bản thân dường như có thể mang một trạng thái tâm lý khỏe mạnh thản nhiên xuất hiện trước mặt chị, ai có ngờ chỉ một lần chạm mặt đã phủ định hết tất cả. Khi nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp quyến rũ của chị nắm lấy tay một người đàn ông khác, tôi cảm thấy toàn bộ máu huyết trong người đều đang sục sôi. Chị có biết tối hôm đó tôi tuyệt vọng biết bao nhiêu không ? Lâm Tứ Nguyệt, tôi ước gì chị biết được.”
“ Thật không thể tưởng tượng. Say mê chị gái của mình, đây hẳn là một tin tức động trời nhỉ, không biết một số những kẻ vệ đạo kia sẽ có cảm tưởng thế nào, nhưng trên thế gian này, ai cũng có thể chê cười tôi, thóa mạ tôi, chỉ duy nhất Lâm Tứ Nguyệt chị không được. Bởi vì, là chị đã khơi màu trước.”
Toàn bộ sức lực đã bỏ tôi mà đi, cứ như thế tôi ngồi bệt xuống đất, nhìn thấy môi Lợi Liên Thành không ngừng mở ra khép lại, nhưng đầu óc lại tỉnh táo lạ thường, ghi nhớ rõ ràng mỗi một từ cậu ấy nói.
“ Lâm Tứ Nguyệt, chị nói đi, tôi có cái tư cách kia không ?” Lợi Liên Thành ngồi xổm xuống trước mặt tôi.
“ Liên . . . Liên Thành, là cậu . . . là cậu . . . đang lừa tôi phải không ?” Tôi lắp ba lắp bắp nói: “ Cậu là bởi vì . . . bởi vì ghét bỏ, mới bày ra trò đùa nhỉ ? Là . . . là trò tinh nghịch thôi. . .”
“ Trò tinh nghịch ? Ha ha . . .” Lợi Liên Thành đứng lên, trưng ra một nụ cười thật đẹp, bước về hướng lan can của sân thượng.
“ Chị à, hay là tôi nhảy từ trên này xuống để chứng minh tất cả những gì tôi nói đều là sự thật ?” Cậu ấy đứng trên lan can, gió phất phơ vạt áo của cậu ấy, như một con hạc sắp sửa bay đi.
Tôi cuống cuồng lao tới trước mặt, ôm chặt lấy chân cậu ấy.
“ Liên Thành, Liên Thành . . . đừng mà, tôi tin rồi, tôi tin tất cả những gì cậu nói.”
“ Liên Thành, tôi xin lỗi, xin lỗi cậu. Thật ra, từ lâu tôi đã muốn nói xin lỗi với cậu rồi . . .”
“ Tôi biết mình đã làm sai, tôi biết mình đã chịu báo ứng, thế nên thượng đế vì muốn tôi phải đau khổ, đã mang Joe đi mất.”
“ Liên Thành, cậu muốn tôi làm gì cũng được, nhưng rời xa cậu nhóc ấy không được, tôi thật không dễ dàng gì khiến bản thân chấp nhận người đó. Tôi thích người đó, tôi không muốn khiến người đó thất vọng vì tôi, thế nên, Liên Thành . . . tôi không còn cách nào.”
Trên sân thượng vắng tênh, vọng lại tiếng khóc của tôi, như tiếng hồ cầm ai oán đã từng nghe rất lâu trước đây.
“ Lâm Tứ Nguyệt, chúng ta đúng là được sinh ra từ cùng một người bố, sau khi nghe xong những chuyện kia mà chị vẫn có thể như thế. Được, ích kỉ lắm. Thôi thì, chị đã không muốn rời xa cậu ta, tôi cũng không còn cách nào. Chị đi đi. Tôi muốn ở đây một mình yên tĩnh.
Tôi buông lỏng tay, cậu ấy nói không sai, Lâm Tứ Nguyệt là người ích kỉ. Trước giờ đều như vậy.