Gọi một cuộc điện thoại cho Phương Hạo, rồi tôi cuộn người trên chiếc sofa, mặc kệ ánh hoàng hôn ngày càng tối sầm bao trùm cả căn phòng.
Tự trách, Stuckey chỉ đưa ra vỏn vẹn hai chữ giống như đám sương mù dày đặc đang lơ lửng trên không trung.
Phương Hạo quay về rồi, từ trên cao nhìn xuống chiếu tướng tôi : “ Sao thế hả ? Bên này thất chí vì bên kia ?”
“ Phương Hạo, anh cảm thấy Lợi Liên Thành là người thế nào ?” Tôi thẳng thắn nhìn anh ấy.
“ Lợi Liên Thành ” , Phương Hạo trầm tư rất lâu : “ Thật ra, tôi và cậu ấy cũng không thân cho lắm, trước đây khi chưa ra nước ngoài đã làm hàng xóm một thời gian, trong trí nhớ là một cậu nhóc thông minh nhưng trầm lặng .”
“ Hai người vẫn luôn giữ liên lạc chứ ?”
“ Không có, chúng tôi gần đây mới gặp nhau. Cũng không thân thiết gì, chỉ là có một hôm cậu ấy tình cờ nhìn thấy hình em trong điện thoại của tôi, cậu ấy nói, em đã từng sống ở nhà cậu ấy một thời gian khá lâu.”
“ Theo cảm nhận của anh, cậu ấy là người thế nào ?”
“ Tôi cũng không biết nói sao, chỉ cảm giác cậu ấy là một người rất giỏi che đậy, khiến người khác khó mà nắm bắt.”
Phương Hạo còn muốn nói thêm gì đó, chuông cửa đã vang lên. Vừa ra đến cửa, Phương Hạo liếc nhìn qua lỗ mắt mèo, hướng về phía tôi cười gian ác, đưa tay ra tự vò rối mái tóc của mình, còn tiện tay mở luôn hai cúc áo sơ mi, rồi mới mở cửa.
Lam Trinh Liệt cuốn vào như cơn gió, xông thẳng vào trong phòng.
“ Lam Trinh Liệt.” Tôi gọi giật ngược người nào đó lại : “ Anh không tin tưởng em đến thế ha ?”
“ Bị sập bẫy rồi .” Lam Trinh Liệt bất lực liếc nhìn Phương Hạo.
Sau khi ăn cơm với Lam Trinh Liệt xong, chúng tôi dừng xe ở một bãi đất trống, ở đây có thể nhìn thấy sân bay Pudong (1), có thể nghe thấy tiếng máy bay lướt qua trên đầu.
(1) Pudong là một trong hai sân bay quốc tế của Thượng Hải, đồng thời là một trong những trung tâm hàng không lớn của Trung Quốc.
“ Thật muốn biến em nhỏ lại, sau đó cất vào trong túi, như thế, ai cũng không thể nhìn thấy em, ai cũng không thể cướp em đi.” Lam Trinh Liệt đã nói như thế.
“ Em có gì tốt đâu nà .” Đây là lần thứ hai tôi nói với người nào đó.
Tựa đầu lên vai người ấy, nghe người ấy thì thầm bên tai.
“ Anh nhớ có một nhà thiết kế đã nói những câu thế này, trên thế gian, thứ lay động lòng người nhất không phải những cô nàng xinh đẹp, không phải những cô nàng sεメy, mà là những cô nàng quyến rũ. Những cô nàng xinh đẹp sẽ thỏa mãn giác quan của ta, những cô nàng sεメy sẽ thỏa mãn sinh lý của ta, còn những cô nàng quyến rũ sẽ khiến toàn thân ta tràn đầy ma lực, khiến ta chịu sự hấp dẫn của cô ấy lâu dài. Trong trái tim anh, em chính là cô nàng quyến rũ ấy.”
Đây là những lời tỏ tình cảm động nhất tôi từng nghe, rất lâu về sau tôi vẫn còn nhớ sắc trời khi ấy, nhớ đến biểu cảm khi nói chuyện của người nào đó, nhớ cả nhiệt độ trong xe vào giây phút kia.
. . .
Đầu tháng mười, vận mệnh lại mang đến cho tôi một thách thức lớn, để tôi từ chín tầng mây bị hất mạnh rơi xuống đất. Đó là một buổi sáng sớm như mọi ngày, tôi xuống xe bus, ở cổng bệnh viện, tôi nhìn thấy Lợi Liên Thành, gương mặt mang theo khí sắc mưa gió bão bùng, mang tôi nhét vào trong xe của cậu ấy.
Xe của chúng tôi dừng lại trước một bệnh viện tư, Lợi Liên Thành lôi tôi xuống xe, chúng tôi vào trong thang máy, đến trước một phòng bệnh, đẩy cửa ra.
Liên Ngọc nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệt như ma, trên tay đang truyền dịch.
“ Mười hai tiếng trước, nó mới được chuyển ra từ phòng ICU (2), bởi vì đã uống thuốc ngủ quá liều, bố mẹ tôi hiện giờ đang ở Hongkong, tạm thời chưa biết tin này. Có biết con bé ngốc ấy câu đầu tiên khi tỉnh lại đã nói gì không, nó nói đừng cho người nào biết cả, tôi biết những người nào kia cũng bao gồm cả chị.”
(2) Viết tắt của tên tiếng Anh Intensive Care Unit, hay còn gọi là phòng chăm sóc đặc biệt, điều trị chuyên sâu.
“ Lâm Tứ Nguyệt, giờ chị hài lòng rồi chứ ! Liên Ngọc từ sau khi chia tay với tên tiểu tử họ Lam kia đêm nào cũng nhờ vào thuốc an thần mới ngủ được.”
Tôi bước tới nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Liên Ngọc, chẳng trách sắc mặt cứ luôn không tốt. Tôi không phải là người đa cảm, đối với Liên Ngọc bởi vì là người Lợi Vĩnh Hoa yêu quí, thế nên tôi vẫn luôn kháng cự, không muốn trở nên thân thiết với con bé. Lúc mới đến Lợi gia, con bé là người đầu tiên nắm lấy tay tôi, mơ hồ nhớ đến bàn tay nhỏ xíu của cô bé con kia, vừa êm vừa mềm.
Từng giọt nước mắt nhỏ xuống, rơi trên mép giường. Vuốt ve gương mặt con bé, một câu tôi cũng không thốt nên lời.
“ Buổi tối tôi lại đến.” Sau khi vội vàng bỏ lại câu nói ấy, tôi như chạy trốn khỏi phòng bệnh.
Dưới ánh mặt trời, đôi tình nhân trẻ tuổi đứng bên cạnh tôi đang chờ xe bus, trên tay là túi mua hàng, cô gái lèm bèm bạn trai vung tay quá trán, còn chàng trai càm ràm bạn gái vừa rồi khiến anh ta trước mặt bạn bè không còn đường lui, khi xe bus dừng lại trước mặt họ, chàng trai che chắn cho cô gái trước người mình cùng lên xe.
Chiếc xe từ từ đi xa, trong lòng như có thứ gì đó đang dâng trào, tôi ngưỡng mộ bọn họ, ngưỡng mộ hạnh phúc nhỏ nhoi đơn thuần trong sáng của bọn họ.
Bắt một chiếc taxi, tôi chạy thẳng đến nơi ở của Lam Trinh Liệt.
Lam Trinh Liệt đang trên máy chạy bộ, nhìn thấy tôi rất hân hoan, bước xuống khỏi máy chạy bộ : “ Sao về sớm thế ?”
Áp chặt gương mặt lên tấm lưng của người nào đó, tôi không biết thứ cảm giác hoảng hốt bất an từ sâu tận đáy lòng xông ra kia từ đâu đến.
“ Em sao thế ?” Tay của người nào đó áp lên mu bàn tay tôi.
“ Trinh Liệt, chúng ta cùng đi dạo phố nhé.” Trong đầu hiện lên gương mặt của đôi tình nhân kia ở trạm xe bus : “ Không mang theo điện thoại, không dẫn theo vệ sĩ, không che giấu mặt mũi.”
Cuối thu, chúng tôi bước đi trong thành phố phồn hoa này, giống như mọi người. Tôi nghĩ, tôi đang vui vẻ, tuy niềm vui kia giống như sự cuồng hoan cuối cùng trong cuộc đời con người. Tôi nhìn thấy những ánh mắt ngưỡng mộ của các cô gái dành cho mình, nhìn thấy người ấy của tôi nắm chặt tay tôi với dáng vẻ khí thế bá đạo, nhìn thấy người nào đó trả giá với người ta ở trung tâm thương mại, nhìn thấy người nào đó giúp tôi xách theo túi lớn túi nhỏ.
Chúng tôi cùng ăn cơm trưa bụi, cùng rút thăm trong siêu thị, cùng ngồi trên băng ghế trong công viên nghỉ ngơi, cùng mặc cả giá với những tiểu thương bán hàng rong.
Trong thang máy, thang máy trống trơn chỉ có hai chúng tôi. Lam Trinh Liệt đột nhiên nghiêng người qua, áp môi của mình lên môi tôi, triền miên mà dịu dàng. Tôi nhắm mắt lại, hồi đáp người nào đó, từ tầng chín đến tầng một, trong thang máy bằng kính ở trung tâm thương mại. Lúc bước ra khỏi thang máy, gương mặt hai chúng tôi đỏ bừng, như những đứa trẻ lén ăn vụng cống phẩm.
Nếu như không có chuyện xảy ra sau đó, tôi nghĩ, đó sẽ là một ngày hoàn mỹ.
Thiếu niên đội mũ lưỡi trai, đi ván trượt xông về phía chúng tôi, tôi vẫn đứng nguyên tại chỗ, lúc đó ý nghĩ thoáng qua trong đầu chính là, có khi nào Lam Trinh Liệt lại lần nữa xem tôi như bia thịt đỡ đạn ? Lúc đó, thật sự rất muốn biết, thế nhưng, thượng đế không cho tôi cái cơ hội kia. Trong chớp mắt, đã có người xông tới, sau một thoáng hoa mắt hỗn loạn, cậu thiếu niên gương mặt dán trên đất đang bị trấn giữ. Cái người xông đến như tên bắn kia là Tiểu Quang, còn chú Lưu đã chắn trước mặt Lam Trinh Liệt, thần thái nghiêm nghị.
Cũng chính vừa rồi, tôi đã được thưởng thức một pha hành động tuyệt vời có thể sánh ngang với phim điện ảnh, những người xung quanh trợn mắt há mồm, có người lại còn đột nhiên nhanh trí muốn tìm ra máy quay ẩn. Tôi cảm thấy bản thân có hơi mắc cười.
Vài phút ngắn ngủi đã hủy đi sự vui vẻ thoải mái phải mất cả ngày mới gây dựng nên.
Lam Trinh Liệt xông ngay đến trước mặt tôi, biểu cảm phức tạp : “ Anh xin lỗi, Tứ Nguyệt.”
“ Thật ra anh biết họ vẫn luôn đi theo chúng ta, đúng không ?” Tôi lạnh lùng hỏi.
“ Ban đầu thì không, sau đó anh mới biết.”
“ Quay về thôi !” Tôi nhặt túi mua hàng trên đất lên.
Vừa về đến nhà, đóng cửa xong, Lam Trinh Liệt liền ôm tôi từ phía sau, cười hì hì : “ Giận rồi à ? Hôm nay trước khi ra cửa anh thật sự đã cảnh cáo họ không được phép đi theo.”
“ Thôi được, anh bảo đảm lần sau sẽ không xuất hiện tình huống này nữa.”
“ Lam Trinh Liệt.” Tôi quay đầu : “ Xem ra anh thật đúng như bọn họ đã nói chẳng khác gì một hoàng tử ha .”
“ Đừng như thế, Tứ Nguyệt. Em hiểu cho anh một chút đi mà.” Đầu mày của Lam Trinh Liệt đã có dấu hiệu của sự chịu đựng, người nào đó vốn không có lòng nhẫn nại : “ Thật ra, như vậy cũng đâu có sao, họ sẽ không can thiệp chuyện của chúng ta.”
“ Nhưng bị bốn con mắt chiếu tướng, em không có thói quen đó. Hơn nữa, em còn rất không thích.”
“ Vậy anh bảo họ sau này đừng chiếu tướng em.” Lam Trinh Liệt cao giọng nói.
“ Lam Trinh Liệt, anh biết em muốn nói gì mà.” Dường như tất cả sự đè nén ở giây phút này đây đã tìm được lối ra : “ Đối với anh, em cảm thấy rất mệt mỏi, vốn dĩ, cuộc sống của em đã sớm được hoạch định xong, nhưng sự chen ngang cố chấp của anh đã làm đảo lộn mọi thứ, em thường hay nghĩ, giá như anh là một người bình thường thì tốt rồi, nhưng anh lại không phải. Thứ em cần thật ra rất đơn giản, cuộc sống yêu đương như những người bình thường, nhưng hôm nay xem ra có vẻ rất khó.”
Tôi nói, Lam Trinh Liệt, dường như . . . chúng ta vẫn đang bịt tai trộm chuông.