Cha Ta Khởi Điểm Là Nam Chính

Chương 35

Cho dù không có ký ức đời trước, Lạc Thư Nhan vẫn muốn đi đến thành phố lớn như Bắc Kinh, huống hồ còn có những ca khúc mà ai cũng thích kia.

Lúc cô còn ở nhà trẻ, giáo viên thường xuyên dạy bọn họ bài hát « tôi yêu Thiên An Môn » này.

Hiện tại du lịch lễ quốc khánh không có người đông nghìn nghịt như sau này, mà lại tận bảy ngày nghỉ! Mặc dù ở trong nhà cũng rất vui, nhưng sao có thể khiến trẻ nhỏ vui hơn việc đi ra ngoài chơi đùa đây?

Ánh mắt Lạc Thiên Viễn ôn hòa, bị bộ dạng này của con gái chọc cười nhưng vẫn nói: “Ba ba đi làm việc sẽ không có thời gian rảnh, khả năng là con chỉ có thể ở trong khách sạn không đi đâu được, con có đồng ý không?”

“Ngồi xe lửa cũng phải ngồi một ngày một đêm, con nhất định muốn đi sao?”

Mặc dù anh muốn con gái ngồi máy bay đi Bắc Kinh những đầu năm nay vì Ninh thành không có sân bay nên mua một tấm vé máy bay không hề đơn giản chút nào, loại chơi đùa lung tung này, còn không bằng đi ngồi xe lửa.

Dù sao con gái cũng chưa từng ngồi qua xe lửa.

“Muốn!!!”

Ý cười của Lạc Thiên Viễn sâu hơn, lần này anh lấy danh nghĩa là công ty phái đi công tác, trên thực tế muốn đến thành phố kinh doanh sầm uất có vô số anh hùng hào kiệt này xem sao.

Lần này đi Bắc Kinh, ngoại trừ đi đàm phán một số việc làm ăn, còn có một việc có thể nói là vô cùng quan trọng, cũng có thể nói không quan trọng gì lắm—— mua nhà.

Hiện tại sinh viên vẫn rất thích thi tới Bắc Kinh, Lạc Thiên Viễn tuy không xác định con gái tương lai có đến Bắc Kinh học đại học không nhưng chuẩn bị sớm trước cũng không phải không đúng. Vừa vặn trong tay anh đang có tài chính để đó không dùng, nếu không mua được cho con gái hai căn phòng ở vị trí đẹp thì về sau vẫn có thể phát huy được công dụng tốt, không phát huy được tác dụng cũng tạm thời cho là tích lũy tiền tiêu vặt cho con gái.

Mặc dù vào năm 1992 anh dựa vào cổ phiếu mở công ty mở xưởng phát tài lớn, nhưng anh cũng biết, mặc kệ làm việc gì cũng có lúc không kiếm bộn không lỗ. Một phương diện anh can đảm cẩn trọng, tại sự nghiệp chưa từng do dự, nhưng một phương diện khác anh cũng là một người cha, vì con gái mà dùng hết khả năng tích lũy nhiều của cải thêm một chút, ví dụ như nhà ở, ví dụ như cửa hàng.

Mà những vật này, cho dù anh có bị gì cũng sẽ không động đến. Kia là lực lượng mà anh tích lũy cho con gái của mình trong tương lai.

Lạc Thiên Viễn lại nhìn về phía Thẩm Yến, nhẹ giọng hỏi: “Thẩm Yến, cháu có muốn đi Bắc Kinh không, nghĩ đi rồi nói, chú mang cháu đi cùng với Thư Nhan, hai đứa cùng đi cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Thẩm Yến dù thông minh hiểu chuyện thế nào thì vẫn là trẻ nhỏ, lúc mới nghe chú Lạc sẽ mang Lạc Thư Nhan đến Bắc Kinh, cậu liền vô ý thức siết chặt đũa.

Cậu cũng rất muốn đi Bắc Kinh, giáo viên ngữ văn thường nói sống cả đời nên đi Bắc Kinh ít nhất một lần.

Lúc đầu cậu không nghĩ tới chú Lạc sẽ dẫn cậu đi, tuy nghĩ vậy nhưng mà trong lòng thầm hạ quyết tâm, về sau nhất định phải thi đại học nổi danh ở Bắc Kinh. Không ngờ rằng bỗng nhiên nghe thấy chú Lạc hỏi có đi hay không, cậu cũng nghĩ giống như Lạc Thư Nhan muốn lập tức gật đầu, nhưng mà cậu vẫn nhịn lại, mong đợi nhìn về phía ma ma.