Thẩm Yến cũng không thích xem phim,cậu cảm thấy rất nhàm chán, hôm nay tại sao lại tới xem vậy?
Bởi vì hôm qua lúc cậu xuống dưới đổ rác, nghe được hai người ở tầng một nhiều chuyện đang tán gẫu, nói một đứa bé trai mười hai tuổi chơi với bạn nữ nhà bên cạnh, khi người lớn quay trở về, hai đứa bé còn ôm ấp.
Lúc các cô nói, chỉ coi đây như là chuyện cười con nhà ai đi thi được trứng vịt, hay đái ra giường.
Chỉ có Thẩm Yến khẽ nhíu mày, bởi vì cậu nhớ đến bạn nữ kia hình như bảy tám tuổi.
Cậu không biết vì cái gì, rõ ràng ma ma cậu luôn cho cậu ý thức được giới tính khác biệt, nói cho cậu phải học được cách bảo vệ mình cũng không cần phải làm tổn thương người khác, nhưng những người lớn kia đối với việc này, nhìn thấy những việc này, lại giống như không quan tâm...
Hôm nay cậu vừa vặn nghe được có người gõ cửa sát vách, liền mở cửa nhìn lén một lúc, là có người đến nhà Lạc Thư Nhan xem phim.
Cậu ta cũng thật sự sơ ý.
Quên mất, chú Lạc đối với cậu rất tốt, cậu liền “Hi sinh” thời gian hai tiếng đến trông cậu ta vậy, hi vọng sau này cậu ta có thể chú ý một chút, đừng có mỗi ngày chỉ biết ăn ăn uống uống.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Cháu trai của bà lão trên lầu chậm rãi đánh dấu hỏi chấm trên đầu: Tôi rất giống biếи ŧɦái sao?
【chương này được 88 hồng bao nhỏ】
【 thu meo thu meo 】
Đại khái là lời nói của Lạc Thiên Viễn mang đến cho Tống Vãn Tình sự đả kích không nhỏ, dù cô đã ngây ngô ở nước ngoài nhiều năm, rất nhiều tư tưởng đã dần dần tây hóa nhưng thực chất bên trong cô cũng không có dự định không cưới. Bởi vậy từ ngày nói chuyện hôm đó tới trước đêm quốc khánh, cô đều không tiếp tục xuất hiện trước mặt Lạc Thiên Viễn.
Lễ quốc khánh có bảy ngày nghỉ, Lạc Thiên Viễn sớm đã có kế hoạch muốn mang theo con gái đến Bắc Kinh một chuyến.
Ninh thành có nhà ga, xuất phát đi Bắc Kinh cần gần một ngày một đêm. Kế hoạch là kế hoạch, Lạc Thiên Viễn cũng không quyết định chắc chắn được, dù sao đường xá xa xôi, thân thể trẻ nhỏ không có sức chống cự tốt như vậy, nếu như không quen khí hậu dẫn đến sinh bệnh thì rất khó xử.
Tuy vậy làm một ông bố già mà nói, thật sự anh cũng rất muốn mang con gái ra ngoài nhìn xem một chút, biết thêm nhiều kiến thức về thế giới rộng lớn bao la này hơn
Ngày này, Lạc Thiên Viễn tan tầm mang về một con gà nướng, chần chờ một chút, đi vào sát vách.
Thẩm Thanh Nhược không nghĩ tới hôm nay Lạc Thiên Viễn sẽ ở lại ăn cơm nhưng cô không có nhăn nhó mà đi đến bếp lấy thêm bát đũa, hai người lớn với hai đứa trẻ ngồi đầy cái bàn ăn nhỏ. Quốc khánh cũng chỉ cách có 2 ngày, thời tiết Ninh Thành bây giờ không quá nóng bức, lúc này đã là xế chiều, cũng đến lúc dùng cơm tối nhưng bữa cơm hôm nay có chút khác mọi hôm.
Thẩm Thanh Nhược suy đoán Lạc Thiên Viễn có chuyện muốn nói, quả nhiên, vừa ăn vài miếng cơm, Lạc Thiên Viễn liền để đũa xuống, nói ra: “Lễ quốc khánh lần này tôi được công ty an bài đi công tác ở Bắc Kinh, Thư Nhan, con có muốn đi cùng với ba ba không?”
Lạc Thư Nhan không lo gặm chân gà nữa, chớp chớp mắt, sợ tốc độ trả lời của mình quá chậm thì ba ba sẽ thay đổi chủ ý, cô lập tức giơ tay lên lớn tiếng trả lời: “Con muốn đi con muốn đi!”