Tổng Giám Đốc Tuyển Thê

Chương 24

Thậm chí, mang đứa nhỏ đi lấy một người đàn ông khác?

Hoang đường, khiến cho l*иg ngực anh một trận chua sót nổi lên, tay nắm bàn tay mềm mại của nàng bất giác xiết chặt.

Nếu, anh thật sự cả đời mất đi nàng, có đau không? có đâu không? Anh lại nghĩ nếu mình có thể bình thản đối mặt, nghĩ đến anh có thể tồn tại trên thế gian này? Anh thật sự là ngu xuẩn mà! Nghĩ lại khi anh còn nhỏ đã từng ôm lấy cha mình, mong cha mình hãy ở lại bên cạnh mẹ con anh, lúc ấy, anh có thể thấy anh mắt của cha mình lạnh lùng dửng dưng cùng tuyệt tình, anh không thể nào ngờ tới, xuýt chút nữa mình lại phạm phải sai lầm giống cha anh…Lôi lạc cắn răng, nắm hai bàn tay mềm mại của nàng.

“Em có thể tha thứ cho anh không?” Tiếng nói khàn khàn nho nhỏ vang lên trong đêm yên tĩnh, một giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt tuấn mĩ của anh.

“Xin lỗi…anh yêu em, là anh yêu em, là thật lòng thật dạ…cho dù ngay từ đầu tính lấy em không phải là tình yêu, bây giờ không thể không yêu em….anh không dám thừa nhận, là vì anh lo sợ, lo sợ…Buồn cười không? Nhìn anh như một nam nhân cao cao tại thượng, thế mà lại sợ hãi khi yêu một người?.

Quý vân tranh từ lúc anh nắm chặt tay mình liền tỉnh dậy, kinh ngạc nghe anh nói, trên tay truyền đến một loại cảm giác lạnh lẽo không thôi, càng không nói đến những lời nói kia của anh, giống như chày gỗ từng nhát từng nhát đập vào lòng nàng.

Nước mắt rơi không chủ ý, nàng cắn răng lên phiến môi hồng để kiềm chế tiếng khóc.

Anh nói, anh yêu nàng.

Nàng cho tới bây giờ không có nghĩ tới, một nam nhân như vậy lại sợ hãi khi yêu một người.

Tâm buồn, khổ, đau tất cả là đều vì anh.

“Lạc…” Nàng cất tiếng gọi, nhìn thân thể nam nhân trước mắt cứng đờ, như là bị chấn động cùng kinh ngạc, đó là anh theo bản năng phản ứng phòng bị.

Tâm mềm nhũn, quyết định giả như không nghe thấy những lời anh vừa nói, cũng không phát hiện anh đang khóc, cẩn thận giữ lại vẻ kiêu ngạo của nam nhân này, cũng không nghĩ vì nàng mà nam nhân này phải chảy nước mắt, nàng sẽ trân trọng cả đời.

“Em…tỉnh?”Trong bóng đêm, tiếng nói khàn khàn như cũ, sườn mặt rất nhanh lau đi nước mắt, nhìn nàng với khuôn mặt dịu dàng ý cười.

“Tỉnh khi nào vậy?”

“Vừa tỉnh, thấy anh ở đây làm em giật cả mình” Nàng cố ý nói, đôi mắt quét về phía trên tay anh đang băng bó, bất giác nhíu mày.

“Tay anh có đau không? Bác sĩ nói như nào? Có ảnh hưởng đến thần kinh hay không?”

Lôi lạc nhìn nàng, ánh mắt sáng ngời, như là đang đoán cái gì, hoặc như là nghĩ trong lòng nàng đã xem thấu, hiểu trong lòng nàng đang nghĩ cái gì, có vẻ không có hậu cố chi ưu.

Hé ra tuấn nhan xoay mình để sát vào mặt nàng “Quan tâm anh rõ ràng như vậy, như thế nào lại muốn rời anh ra đi?”

“Em…” Nàng muốn mở miệng, anh đã vươn mình hôn lên môi nàng.

Tinh tế, chậm rãi, như là chậm rãi nhấm nháp mật ngọt, dường như rất lâu rất lâu mới chậm rãi buông nàng ra.

“Anh biết em kiêu ngạo, về sau, anh nhất đinh xếp em lên vị trí đầu tiên, là duy nhất trong lòng anh, như vậy có được chưa? sau này không được nói muốn rời xa khỏi anh chứ?” Giống như đau khổ, giống như khẩn cầu, trong tiếng nói của anh dường như mang một chút áp lực cùng tình cảm.

Điều này, anh nói khi nàng đang tỉnh táo, nói lên tình yêu sâu khuất nhất.

Nếu nàng cự tuyệt, điều đó khẳng định là nàng là cô gái ngốc.

Mới vừa rồi còn nén khóc, cuối cùng buông xuôi, nước mắt tùy ý trên mặt nàng rơi xuống.

“Đây chính là anh nói, không cho phép đổi ý.” Cái miệng nhỏ nhắn của nàng cất lời, vừa khóc vừa cười.

Ngón tay thon dài lau đi nước mắt trên mặt nàng.

“Anh sẽ không, nếu anh không làm được như vậy, thì Lôi lạc anh sẽ bị trời đánh…” Một bàn tay nhỏ nhanh chóng che đi miệng anh, Quý vân tranh tức giận trừng hai mắt nhìn anh.

“Anh không làm được, em sẽ bỏ anh đi, không cần phải nguyền rủa bản thân.”

Bởi vì, là nàng yêu anh như thế, cho dù một ngày nàng không còn yêu thương anh, nàng cũng không muốn điều gì xấu xảy ra với anh.

“Lạc, cho dù thật sự có một ngày em muốn rời xa khỏi anh, em cũng hi vọng anh sống tốt, vui vẻ”

Lúc này, Lôi lạc lại lấy tay chặn đi tiếng nói của nàng.

“Ngày đó, vĩnh viễn sẽ không xảy ra, cho nên, đừng nói nữa, anh một chút cũng không muốn nghe…”

Đời người, điều gì sắp mất đi mới cảm thấy đáng quý đáng trân trọng. Kinh nghiệm như vậy, như vậy đau lòng cùng sợ hãi, một lần cũng đã quá đủ…
Chương 10
Đại sảnh nhà Long điền, ít khi có đầy đủ mọi người, bao gồm cả người chưa chính thức vào cửa Quý vân tranh. Từ lúc vừa bước vào, Lôi lạc vẫn không buông tay quý vân tranh ra, còn đối với nàng luôn luôn mỉm cười, cái bộ dạng này chưa từng thấy bao giờ, như là muốn cười cho cả hơn hai mươi năm qua một thể.

Lôi dương thì không may mắn như vậy, từ lúc được quản gia đỡ vào cửa, sắc mặt tái nhợt không nói, chậm rãi đi đến chỗ ngồi ngồi yên một chỗ, đôi chân dài dường như bị tàn phế, thiếu chút nữa còn bị trượt chân ngã (ông này giả bộ giỏi ghê!”).

Quý vân tranh thấy thế hoảng sợ, như thế nào cũng không nhìn ra mấy ngày trước còn có khí lực để bảo vệ nàng, đánh nhau cùng Lôi lạc, chỉ trong vài ngày đã biến thành cái bộ dạng như người sắp chết đến nơi, nàng nhịn không được muốn tiến lên hỏi thăm, lại bị Lôi lạc dùng ánh mắt ngăn lại.

“Nhưng mà…”

“Không việc gì đâu, ngoan” Lôi lạc một lần nữa vỗ vỗ tay nàng, dịu dàng mỉm cười với nàng.

Phúc sơn lị tử nhìn thấy cảnh Lôi lạc cùng quý vân tranh cười nói ôn nhu cảm thấy trong lòng đau đớn, buồn khổ, bực tức muốn chạy đến ngăn cản. Cuối cùng nhịn không được anh anh khóc lên tiếng – -

“Dì, dượng, hai người lấy lại công bằng cho con, Lạc ca ca chính anh ấy nói chịu trách nhiệm. Thế mà bây giờ lại vui mừng hoan hỉ lôi kéo một nữ nhân vào cửa, rốt cục là muốn đối xử với con như thế nào? Đứa nhỏ trong bụng con phải làm sao bây giờ? Không bằng con chết đi cho xong!”

Quý vân tranh tâm nhất ngưng, chân ý thức lùi lại sau, Lôi lạc vẫn không buông tay. Đi lên phía trước, anh đã muốn hợp tác với Lôi dương, việc này để Lôi dương toàn quyền xử lý, trừ khi bất đắc dĩ anh sẽ không nhúng tay vào.

Lôi minh viễn nhìn Long điền nhã tử liếc mắt một cái, không nói gì, ý muốn nói chuyện này ông cũng không quản, để tự Long điền nhã tử làm chủ, điều này nhiều năm qua đã được bồi dưỡng cho ăn ý.

Long điền nhã tử liền chuyển ánh mắt sang Lôi lạc.

“Anh nói đi xem nào, ngày đó, chính miệng anh nói sẽ chăm sóc cho Lị tử cùng đứa nhỏ trong bụng nó, ta nghĩ anh đã quyết định được nên làm thế nào cho tốt.”

Lôi lạc còn chưa kịp trả lời, bên kia Lôi dương chợt ho khụ lên, hơn nữa ho như là muốn nôn cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài (Khϊếp)

Long điền nhã tử chạy nhanh về phía hắn, vỗ vỗ lưng, gọi người mang nước.

“Con có sao không? Không thoải mái như vậy thì lên giường nằm nghỉ ngơi đi, làm gì lại theo mọi người đến đây!”

“Mẹ à…” Lôi dương thân mật gọi bà một tiếng, cùng tiếng ho khù khụ đứng lên.

“Con có việc muốn nói…” Long điền nhã tử đau lòng, nhìn con khổ sở như vậy, nước mắt mau chóng chảy xuống.

“Được, được, được, con nói đi, con nói trước đi, mọi người đang nghe”

“Con muốn lấy Lị tử” Lời Lôi dương vừa thoát ra khỏi miệng, toàn bộ mọi người trừng mắt nhìn hắn.

Lị tử dừng khóc, choáng váng. Lôi lạc cũng ngoài ý muốn nhìn Lôi dương, như thế nào cũng không nghĩ đến biện pháp hắn nói là lấy Lị tử.

Long điền nhã tử đình chỉ mọi động tác, miệng há ra, một lúc lâu không nói ra lời.

“Đứa trẻ trong bụng Lị tử thực ra là của con, một chút quan hệ với anh hai đều không có” Lôi dương lại một lần nữa hù chết mọi người không cần đền mạng.

Nghe vậy Long điền nhã tử tức giận.

“Con nói hươu nói vượn cái gì vậy?”