Tổng Giám Đốc Tuyển Thê

Chương 23

“Được rồi, xem bộ dạng lo lắng muốn chạy nhanh đến xem chị dâu kìa, tiểu đệ đây xin nhanh chóng vào vấn đề chính.” Lôi dương mỉm mỉm cười đôi mắt che đậy, lại trợn mắt khi đã rút đi giọng điệu bất cần đời trước kia.

“Buông tay đi anh, em sẽ làm cho mẹ công khai anh là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Á thái Nhật bản, anh hãy dừng mọi hành động đối với tập đoàn Á thái cũng như gia tộc, cũng xin anh đừng làm điều gì làm tổn thương mẹ em.”

Lôi lạc mắt nhíu lại, không thể nghĩ rằng đây là người em trai Lôi dương không quản thế sự, ru rú trong nhà, buổi nói chuyện ngày hôm nay làm cho anh hết sức kinh ngạc.

Tuy rằng anh vẫn cho Lôi dương là huyết thống thuần khiết, là chướng ngại lớn nhất cho việc anh tiếp nhận Á thái, nhưng mà, Lôi dương so với tưởng tượng của anh còn nguy hiểm hơn nhiều.

Bắt đầu từ thời điểm nào, anh đối xử với Lôi dương ngày càng không dùng tâm? Lôi lạc trầm tư, cái đầu tiên nghĩ trong đầu là bệnh tình Lôi dương được báo là càng ngày càng trầm trọng…Điểm này, Lôi lạc chợt nhận ra, ánh mắt một lần nữa dừng ở trên người Lôi dương, nghĩ mới vừa rồi hắn ở trong phòng bệnh thân thủ nhanh nhẹn gọn gàng bảo vệ Quý vân tranh, lại vẫn có thể đánh anh vài quyền và bây giờ vẫn có thể ngồi ở đây nói chuyện với anh một cách minh mẫn, phải chăng Lôi dương bệnh….là giả?

Vì sao? vì sao hắn làm cho đối phương không đề phòng? Thật sự là đáng chết!

“Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì?” Anh thật sơ xuất quá.

“Em biết anh đang làm gì, anh thừa dịp tổ chức đại hội tuyển thê nhằm đánh lạc hướng chú ý của mẹ, làm cho mẹ luôn nghĩ cách làm thế nào ngăn cản hôn sự của anh, nhân cơ hội này liên tục thu mua cổ phần của tập đoàn Á thái Nhật bản, vì muốn dùng phần trăm cổ đông lớn để bức mẹ em thoái nhượng, ổn định chỗ ngồi trong tập đoàn, đúng vậy không?”

Lôi lạc nở nụ cười, khuôn mặt lạnh lùng mang theo một chút tán thưởng.

“Cậu thực sự không đơn giản a, Lôi dương, so với mẹ cậu, cậu thật sự là thâm tràm khó đoán hơn vạn lần, chỉ là, tôi không hiểu được, cậu như vậy lại ưu thế là huyết thống thuần khiết, muốn đá tôi ra khỏi phạm vi quyền lực hẳn là không khó, cần gì phải giả bệnh lâu như vậy để tôi không cảnh giác làm gì?”

“Bởi vì, em vốn không muốn làm người nối nghiệp tập đoàn Á thái” Lôi dương nhún nhún vai, đối với việc Lôi lạc phát hiện ra con người thật của mình cũng không quan tâm, bởi vì từ đầu đến cuối hắn giả bệnh, là vì muốn gạt mẹ hắn, lừa các thành viên trong gia tộc, làm cho bọn họ chuyển ánh mắt hướng sang người thừa kế gia nghiệp là Lôi lạc, mà không phải gạt Lôi lạc.

Lôi lạc mím môi khó hiểu, cũng không tin.

“Vì sao?”

Lôi dương nhìn Lôi lạc, ánh mắt thâm trầm mà phức tạp, ẩn trong đó còn là một tia thống khổ cùng áy náy, có điều thống khổ cùng áy náy nhanh tróng biến mất khỏi mắt hắn, như là đã được huấn luyện.

“Đây là em nợ anh” Xem như bồi thường cho Lôi lạc đi.

Lôi lạc muốn gì, hắn đều nguyện ý cho, như vậy, hắn mới có thể giảm bớt áy náy lương tâm, không làm thất vọng người nào đó trên trời có linh thiêng.

Lôi lạc nhíu mày lại, đối với lời nói của hắn có chút khó hiểu.

“Nói rõ ràng đi!”

“Tóm lại….em chỉ là muốn anh hiểu được, anh làm tất cả những việc này đều là không cần thiết, em căn bản không có ý cạnh tranh với anh, và em cũng hi vọng ba mẹ không bị anh làm tổn thương, về điều này, em sẽ dùng hết sức để bảo vệ, cái khác, anh muốn gì cũng được. Anh hai, anh là người thông minh, em biết anh có thể làm tất cả để khống chế mọi thứ làm phá hủy tập đoàn Á thái, buông tay đi, em cam đoan sẽ giúp anh thuận lợi trở thành người nối nghiệp tập đoàn Á thái, ngay cả mẹ cũng không thể không đồng ý.”

Phá hủy mọi thứ, Lôi lạc đương nhiên hiểu được, trừ khi vạn bất đắc dĩ, anh cũng không dùng đến hạ sách này.

“Cậu sẽ làm như thế nào?”

Mục đích cuối cùng của anh là làm người thừa kế tập đoàn Á thái, nếu không phải dùng ngoại lực để cầm quyền, đương nhiên là tốt nhất. Huống chi, anh đúng là muốn Long điền nhã tử đồng ý công khai duy trì anh là người nối nghiệp.

Nghe Lôi lạc nói như vậy, sự tình đã có chút sáng lên.

Lôi dương cười, khuôn mặt thâm trầm thoáng chốc biến mất: “Em sẽ gật đầu đồng ý lấy vợ để xung hỉ, để sống lâu trăm tuổi, mẹ em bà ấy…nhất định chịu thỏa hiệp”

Không phải là hắn nhiều năm giả bệnh là có mục đích đấy chứ?.

Là sinh mệnh?

Là nhận thức sinh mệnh.

Lôi lạc không hề chớp mắt nhìn người em trai cùng cha khác mẹ của mình, nội tâm hỗn loạn, kinh ngạc, khó hiểu, mê hoặc, thậm chí tin tưởng cùng không tin tưởng trong lúc này có chút do dự, bồi hồi.

“Rốt cục cậu muốn tôi nghe ra điều gì, tin cậu sẵn sàng hi sinh dâng cho tôi mọi thứ?” Anh nên tin hắn sao?

Tin hắn vô điều kiện giúp anh, thực hiện ước muốn làm người nối nghiệp tập đoàn? Nếu tin, thì năng lực của Lôi lạc chẳng ra gì, còn nếu không tin, thì hắn việc gì phải cùng Lôi lạc ngồi ở chỗ này tiết lộ mọi thứ?

“Coi như em nợ anh một phần tình yêu thương của cha mẹ đi. Nếu em làm như vậy có thể làm anh vui vẻ, có thể bù lại nỗi đau trong lòng anh kia, như vậy là đủ rồi” Về nguyên nhân chính, hắn sẽ không nói.

Nói ra, việc này sẽ khó có thể theo ý muốn, hắn ẩn nhẫn mười mấy năm đâu khổ cùng hối hận, chỉ sợ là không được. Chính hắn thì không sao, nhưng là mẹ hắn thì không được, nói cuối cùng, hắn chỉ có thể làm điều này để bảo hiếu mẹ hắn mà thôi.

“Như vậy sao?” Vấn đề đơn giản đến mức khó tin, nhưng lại không có điểm nào để bãi bỏ.

“Tin hay không, anh rất nhanh có thể quyết định, nói sau. Anh mới vừa rồi không phải nói, em nếu thật sự muốn cạnh tranh với anh, cũng không cần đến tận bây giờ mới làm, anh căn bản không có lí do gì để không tin em, mặt khác, khúc mắc về chuyện Lị tử, cũng nhất định giao cho em xử lí, anh chỉ cần chuyên tâm chăm sóc người anh thương yêu là được rồi.” Lôi lạc nhíu mày, cho dù anh có thể tạm thời tin Lôi dương không muốn cùng anh tranh đoạt, mà có thể ra lệnh dừng lại việc mua cổ phần ở bên ngoài của tập đoàn, nhưng thật khó tin hắn có thể giúp được chuyện Lị tử mang thai xử lí tốt, huồng hồ chính anh ở trước mặt cha là Lôi minh viễn cùng Long điền nhã tử đã thừa nhận đứa trẻ trong bụng cô là của anh.

“Anh yên tâm, em biết anh rất thương yêu Lị tử, em sẽ không làm cho cô ấy chịu ủy khuất…” Lôi dương câu môi, hiện lên một chút ý đùa cợt “Hơn nữa, em dùng danh dự của mình ra đảm bảo, cô ấy có thể yên ổn ở lại nhà Long điền, làm một đại tiểu thư.”

Dưới ánh trăng, trên giường bệnh, Quý vân tranh ngủ trầm tĩnh, trên mặt còn loang lổ nước mắt.

Bóng cây lay động ngoài cửa sổ, trong phòng, dưới những miếng kính của cửa sổ hình anh Lôi lạc hiện lên cao lớn mà cô đơn, anh lẳng lặng ngồi cạnh bên giường bệnh nắm bàn tay lạnh lẽo của Quý vân tranh, tràn ngập áy náy cùng hối hận trong lòng, ám ảnh không ngừng hướng hắn mà đánh vào.

Bác sĩ nói, nàng mang thai đã bảy tuần, dùng thời gian mà tính có thể khẳng định đứa trẻ trong bụng nàng 100% là của Lôi lạc, quỷ quái làm sao không hiểu lúc ấy anh bị quỷ ám hay sao mới có thể nói nàng có con với Lôi dương. Nàng tại sao lại muốn hủy bỏ hôn ước? Đứa nhỏ trong bụng Lị tử làm anh hao tổn tâm khí, lại vô tình lạnh lùng với cô gái của chính mình, với đứa con của chính mình, còn tự cho là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa sao?

A, thật buồn cười cho một người đàn ông tự phụ, ngay cả người phụ nữ cùng con minh bảo vệ còn không được, còn có thể coi mình là một người đàn ông sao?

Cánh tay dài nhẹ nhàng lau nước mắt trên gò má tái nhợt của nàng, tâm là trước nay chưa có đau, nữ nhân này thật kiêu ngạo a, nếu không phải vừa rồi anh không nghe Lôi dương nói chuyện, nàng cứ như vậy mang đứa trẻ rời khỏi anh, làm cho anh cả đời hối hận không kịp?