“ Hàn Sương, sư tôn ta cho gọi ngươi.”
Người đang múa kiếm trong sân viện lại tựa hồ như không nghe thấy vị đệ tử kia nói, động tác không hề dừng lại, nhịp nhịp nhàng nhàng như chẳng gì có thể ảnh hưởng đến anh ta cả. Anh ta mặc trên mình một bộ đại bào trắng, còn có những họa tiết hạc mờ ảo như có như không kết hợp với làn sương mù vạn năm bao bọc lấy đỉnh Thiên Sơn này, thật khiến cho người này dáng vẻ càng thêm đạo mạo, phất trần, giống như một vị tiên không nhiệm bụi trần, giống như tiên ông vậy….Nhưng không giống một vị tiên ông gương mặt hiền hậu, mỉm cười với chúng sinh mà là một chiếc mặt nạ vô cảm che kín cả khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt tím như biển sao đêm, đẹp nhưng với không tới, trầm lắng mà lạnh lẽo.
----------Người này chính là Hàn Sương chân nhân thần thần bí bí trong lời tryền của đệ tử trong môn phái.
“ Chẳng qua chỉ có chút tài mọn cũng ra dáng thanh cao sao? Ngươi cũng tự đắc quá rồi đấy!”
Nhưng Hàn Sương lại như cố tình đến một ánh mắt cũng không bố thí cho gã.
“Ha, nếu không phải nhìn trúng cái tài mọn của ngươi, chưởng môn và sư tôn cũng chẳng quan tâm ngươi.” Vị đệ tử kia không thích y từ lâu, thấy thái độ của y càng thêm khó chịu.
Không một chút phản ứng.
“ Ngươi …..” Hắn tứ giận nói ra một tràng dài bất mãn.
Gã có thể có cái gan nói như vậy với một đệ tử hạch tâm đơn giản bởi gã cũng là một đệ tử hạch tâm. Gã tên Tán Giang Phùng, là một tu sĩ đơn linh căn hệ hỏa, tính tình càng chẳng phải nói, chính là loại dễ nóng giận không thích cho người ta mặt mũi. Gã hôm nay vừa bị sư tôn của mình là Xích Viêm tiên nhân dạy dỗ, nói hắn không bình tâm, khó thể phá bình cảnh mà lên, cần biết học hỏi Hàn Sương tĩnh tâm khiến gã rất không vui. Rõ ràng xếp hạng năng lực của gã cũng được đánh gia cao hơn Hàn Sương. Hàn Sương cùng lắm chỉ là Kim Đan sơ lỳ mà gã hiện đã là Kim Đan đỉnh phong có thể đột phá lên Nguyên Anh bất cứ lúc nào.
“ Ngươi đừng khinh người quá đáng.”
“….”
“Ngươi luôn mang mặt nạ, dung mạo của ngươi hẳn rất xấu xí, thế mà các nàng lại điên đảo về ngươi, đúng là không có mắt nhìn.”
“.....”
“ Nghe nói ngươi luôn đến con nhà gỗ trong núi ngọai môn nhỉ?”
“….”
“Không biết nếu ta đốt nó thỉ gương mặt ngươi có vì thế mà có cảm xúc không nhỉ?” Gương mặt vốn đang tràn ngập trào phúng của gã bỗng trở lên xanh mét, lưỡi kiếm lúc nãy còn đang uốn lượn cùng động tác của chủ nhân nó mà giờ này đang kề sát cổ gã, cái người vừa rồi còn đang coi gã là không khí, giơ đây nhìn gã không khác gì một kẻ đã chết, lạnh băng mà cất giọng: “ Người nào dám đốt ta liền gϊếŧ người đó.”
“ Ngươi ngươi…”
“ Chỗ sư tôn ngươi ta sẽ đi, còn giờ thì cút.”
“ Ngươi được lắm, gặp nhau trên tiên đài.” Nói song gã liền biến mất trong sương.
………………………
Tiểu viện chỉ còn mỗi mình một người đang đứng lạng giữa sân, đột nhiên người này nói: “ Mở trận.”
Nháy mắt vô số trận pháp bao lấy tiểu viện nhỏ bé, vô khuyết, không một kẽ hở.
Người đó cũng vẫn đứng đó nhưng lại ngửa mặt lên nhìn trời.
_Ảo Ảnh Trong Sương Lạnh còn đó_
Chẳng ai biết y đeo chiếc mặt nạ này từ bao giờ, tựa hồ từ khi nhập môn đến nay đã đeo rồi, dù ai có hỏi y đều làm ngơ, như không nghe thấy. Y cũng thường hay phớt lờ những kẻ cố tình tiếp cận y, khiến cho y thực giống như không có lấy một người bằng hữu nào cả. Thiên tư cao siêu lại cực kì lạnh nhạt với ngoại nhân khiến cho người ta thấy y như thanh cao, cũng có người nghĩ y ra vẻ, trong tu chân giới này không ít kẻ chướng mắt y, không ít lần y bị cô lập nhưng y cũng ngơ đi tất cả….
--------Y thấy vạn vật đều giống nhau, y đâu có sức mà quan tâm kẻ khác nghĩ gì về mình.
#Hoàn chương 4#
Truyện của tui không có thiên linh căn đâu, chỉ có thiên linh thể thôi.
Nhắc lại cho bạn nào không nhớ thì ý nghĩa của Hàn Sương chính là:Hàn trong Hàn Băng Niên ( Cái lạnh của băng ngàn năm ), Sương trong Sương Băng Ảo Ảnh ( Ảo ảnh trong sương lạnh).