Cách Nội Môn Kì Vân Tông 2 nghìn dặm về phía Đông là rừng trúc bạt ngàn, có lịch sử tồn tại hơn 10000 năm, lâu hơn cả khi chủ nhân hiện tại của nó_ Kì Vân Tông ra đời.
Rừng này gọi là Kim Trúc Lâm Luyện, bởi trúc trong rừng là kim trúc, tức là trúc có thân ánh vàng nhẹ, chủ yếu vẫn là màu xanh đặc trung nhưng đậm hơn rất nhiều. Thân cây chắc chắn, người bình dùng công cụ bình thường khó mà có thể dốn hạ được loại trúc này, lá trúc không mềm mại như anh em cùng họ mà hơi cứng, trong một vài trường hợp có thể dùng làm phi tiêu, tuy lực sát thương không lớn nhưng hoàn toàn có thể gây thương tích. Tuy nhiên loại cây này lại hiếm thấy bởi chúng chỉ sống ở nơi có nhiều linh khí hay nhưng nơi được coi như địa lợi cực tốt mới thấy, lại thêm việc cây chỉ sống ở nơi có nhiệt dộ se lạnh hoặc lạnh giá, thành ra càng khó kiếm. Nhựa cây được dùng để làm thốc dẫn cho một vài loại bệnh cũng như là nguyên liệu cho một số đan dược tiên giới.
Sở dĩ Kì Vân Tông có cả một Rừng ở đây không chỉ vì Kì Vân Tông chưởng môn đời thứ nhất_ La Vân Huyền khi lập môn đã thấy nơi này có nhiều cây kim trúc mọc tức địa lợi cực tốt lại thêm việc ông vốn xuất thân từ cung Lãnh Kim Cung cùng chuyến ngao du tứ hải của mình ông đã có trong tay một ít kim trúc liền trồng xuống nơi đây. Sau này bởi sự bảo vệ của Kì Vân tông trúc mọc càng nhiều càng mạnh cho đến bây giờ đã trở Kim Trúc lâm Luyện như ngày nay đã có. Còn tại sao lại có một chữ " Luyện " chính vì nơi này là " địa bàn của các vị có địa vị lớn trong tông ", khu vực không bị cấm nhưng các đệ tử thường đều tránh đến đây, trừ đệ tử của Dược Đan Các thi thoảng lui tới.
( Nói nhỏ cho các bạn nha: địa vị lớn kia ý chỉ những trưởng lão, lão tổ Nguyên Anh hay chủ các phong; ngoài ra còn có đệ tử hạch tâm cấp chân nhân trở lên cũng có thể đến nhưng vẫn rất ít khi họ đến để tránh đắc tội với trưởng bối_ còn tiểu công của chúng ta thì sao...các bạn đoán xem //:3.
Cái đoạn kim trúc mình chém đó --- hihi ---).
Sâu, rất sâu trong rừng vàng tĩnh mịch này có một tròi gỗ nhỏ, trông vô cùng nghèo nàn, nó như hòn đá xù xì xấu xí giữa hàng ngàn cục vàng bóng bẩy, trơn nhẵn quý giá vậy. Trên bầu trời một phi kiếm từ từ bay xuống, hạ xuống đất nhẹ nhàng như cọng lông vũ trước căn tròi nhỏ. Mặt hắn luôn treo một ý cười thâm sâu nhìn tròi nhỏ. Chỉ thấy ý cười càng sâu hiện lên gương mặt của hắn, tay hắn đưa lên chạm vào không trung, lẩm nhẩm một câu chú ấn nào đó lập tức một ấn chú bán trong suốt hiện lên rồi lại biến mất ngay. Vị trí vốn là căn tròi nhỏ giờ đây lại là một cái hồ sen, có duy nhất một cái cầu và một cái đình nằm chính giữa. Đình mộc mạc nhưng không hề có vẻ nghèo nàn mà có vài phần lộng lẫy, nhưng lại đặc biệt quạng hưu, cực kì thiều hơi người sống. Hắn nhấc chân bước vào trong đình, đi lên cái cầu duy nhất dẫn tới cái đình nhỏ nằm giữa hồ sen. Dù có vài phần mờ nhạt nhưng vẫn có thể thấy ở đó có một người nữ nhân đang ngồi, suối tóc nàng thả xuống mượt mà, gương mặt diễm lệ nhìn về phương xa, đôi mắt hơi đăm chiêu, đượm buồn làm kinh động lòng người. Trong đôi mắt của người nam nhân hiện rõ vẻ mê đắm cùng du͙© vọиɠ chiếm hữu mạnh mẽ. Đôi mắt phương xinh đẹp mơi nhếch lên, trong mắt nàng là sự khinh miệt, chán ghét không hề che dấu.
" Huệ Hoa Tiên Tử của ta hôm nay không giận ta nữa sao? Thật khiến ta sủng nhược thụ kinh mà ." Hắn ta cố tình nhấn mạnh hai chữ cuối.
* Sủng nhược thụ kinh hay Thụ sủng nhược kinh là câu hán việt được dịch từ tiếng Trung có nghĩa là được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
" ... " Đổi lại chỉ là vẻ mặt vô cảm như đã quen, sợ làm bẩn miệng mình của Huệ Hoa tiên tử.
" Ha, nàng vẫn vậy, không sao ta quen rồi, ta sẽ tha thứ cho nàng mà."
"...."
" Huệ Hoa nàng thật lạnh lùng mà, nhi tử của nàng chính là di truyền cái thói này của nàng mà." Gương mặt đầy sự trào phúng cùng toan tính nhìn gương mặt nữ nhân cuối cùng cũng có chút thay đổi, dù chỉ là một chút và cũng chỉ trong chớp mắt, mọi biểu cảm đều bị hắn nhìn rõ, thu cả, không chừa chút nào.
"Giao Minh, nhi tử bé nhỏ của ta ngày đó... chính ngươi đã bóp chết nó rồi lại ném vào ...biển lửa sao?" Gương mặt bây giờ nàng đầy chua xót, giọng điệu đau đến xé lòng, ngập tràn uất hận.
" Huệ Hoa, bao nhiêu năm như vậy vở kịch của nàng cũng lên hạ màn rồi, thật là một vở kịch xuất sắc mà."
"....."
Giao Minh nhìn biểu cảm của nàng mà cười lớn, hắn kéo vạt áo để lộ ra một vết sẹo hung dị, nó vô cùng vặn vẹo, còn đang chảy ra dòng máu đen, xen lẫn là những con mắt đang chuyển động. Vẻ mặt nàng trở lên tối đi nhưng trong mắt lại có vài tia hạnh phúc, vui mừng, lo lắng cùng sợ sệt đan xen. Nhìn biểu cảm của nàng, Giao Minh như động kinh mà cười lớn, càng cười tiếng cười càng điên cuồng...
Vẫn Niên, xin hãy bảo vệ nhi tử của thần nữ!
# Hoàn chương 3 #