“Ta đưa ngươi trở về phòng .”
Khuôn mặt tuấn tú hiện lên một chút ôn nhu, ôm người trong lòng, không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của nô bộc dọc theo đường đi, quay trở lại khách viện.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Nhìn bầu trời âm u ngoài phòng, mưa phùn bay tán loạn, cùng với gió lạnh thổi vào tận xương tủy, nàng đang đắm chìm ở trong suy nghĩ , hồn nhiên không cảm thấy lạnh, thẳng đến một đạo tiếng kinh hô vang lên –
“Tiểu thư! Ngươi như thế nào lại mở cửa sổ ra, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh!”
Thu Vũ luống cuống tay chân đem cửa sổ đóng lại, đem cả người Tào Tử Vận lạnh như băng kéo đến giường ngồi, cũng nhanh chóng mang chén trà nóng giao vào trong tay nàng .
Nhìn thấy tiểu thư đôi mi thanh tú chớp chớp, nhìn chén trà nóng đến ngẩn người, Thu Vũ lo lắng thở dài.
“Tiểu thư, em xem ra là thật nhiều ngày nay tiểu thư có thật nhiều tâm sự, có phải hay không có liên quan đến nhị thiếu gia ?”
Từ ngày ấy, sau khi Đông Phương Ngạo đưa nàng trở về, tiểu thư liền trở nên rầu rĩ không vui, cả ngày khuôn mặt lúc nào cũng u sầu, phiền não nhìn ra ngoài cửa sổ đến ngẩn người.
“Thu Vũ, ngươi là người hiểu ta nhất, ngươi nên hiểu được ưu phiền lo lắng của ta .”
Nàng than thở nói nhẹ, không khỏi dưới đáy lòng oán thán thế sự khó liệu. Hành động ngày ấy của Đông Phương Ngạo đối với nàng làm ra như vậy, cũng ở trước mặt mọi người ôm lấy nàng một đường đưa nàng trở về, nàng lúc ấy liền hiểu được, Đông Phương Ngạo đã thích nàng. Nhưng, nàng có thể sao?
Nàng có thể thích hắn được sao?
“Nhưng tiểu thư chẳng lẽ ngườii một chút cũng không thích nhị thiếu gia sao? Không cần nói là em, liền ngay cả mọi người đều nhìn ra được là hắn thích tiểu thư.”
Huống chi hiện tại bên trong phủ nơi nơi đều đồn truyền ồn ào huyên náo, nói người Đông Phương Ngạo lựa chọn cuối cùng nhất định là tiểu thư.
“Chính bởi vì như thế, cho nên chúng ta không thể ở lại Đông Phương phủ.”
Lời nói của Thu Vũ làm nàng càng cảm thấy phiền lòng không thôi, cũng làm cho nàng hạ quyết định quyết tâm phải rời khỏi.
“Cái gì?! Tiểu thư, nhưng người không phải đã nói, muốn đường đường chính chính rời đi Đông Phương phủ sao? Hiện tại ở lại Đông Phương phủ còn có thể trả lại sự trong sạch cho người, chúng ta làm sao có thể rời đi!”
Đúng vậy, nhất là khi nàng phát hiện ra Đông Phương Ngạo thích tiểu thư, mà tiểu thư tựa hồ cũng có chút động tâm, nói cái gì cũng không thể rời đi.
“Ta chỉ sợ đến lúc đó liền thật sự đi không được. Ngươi có rảnh trước hết thu thập một ít quần áo, chúng ta lựa chọn thời cơ thích hợp rời đi .”
“Nhưng là……”
Thu Vũ vẫn nghĩ khuyên nàng, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dáng nàng có vẻ không vui, biết đáy lòng tiểu thư cũng đang chịu khổ sở, nên lời nói miệng trong lại nhịn không được nuốt trở về. Chỉ có thể đổ lỗi cho lão thiên gia, vì sao phải như vậy đối đãi với một người thiện lương như tiểu thư.
“Tào cô nương, ngươi ở đâu?”
Bỗng dưng, ngoài cửa phòng truyền đến một đạo thanh âm vang dội, cùng với vài tiếng gõ cửa .
“Có chuyện gì sao? Khương tổng quản.”
Thu Vũ mở cửa phòng ra, tò mò hỏi Khương Bá đang đứng bên ngoài, chẳng lẽ Đông Phương Ngạo muốn gặp tiểu thư ?
“Nhị thiếu gia cho mời Tào cô nương đến thư phòng đánh cờ.”
“Làm phiền Khương tổng quản thay ta thông báo lại, nói Tử Vận thân mình không khoẻ, muốn ở trong phòng nghỉ ngơi.”
Tào Tử Vận chậm rãi đi ra trước cửa, uyển chuyển cự tuyệt; Để tránh hắn hoài nghi, còn cố ý ở trước mặt hắn ho nhẹ vài tiếng.
“Nếu là như thế, ta đây liền trở về nói cho nhị thiếu gia. Tào cô nương có cần hay không lại thỉnh đại phu đến đây một chuyến?”
Khương Bá nghĩ đến nàng thân mình chưa khỏi hẳn, quan tâm chủ động hỏi, chỉ sợ lại phát sinh chuyện tình giống lần trước .
“Không cần, vẫn còn mấy thang thuốc lần trước ta chưa uống hết có, không cần lại phiền toái đại phu đến đây.”
Tào Tử Vận cuống quít cự tuyệt, chỉ sợ hắn thực đi thỉnh đại phu, vừa sợ kinh động đến Đông Phương Ngạo, đến lúc đó chẳng phải bị hắn phát hiện ý định trốn tránh hắn của nàng .
“Vậy Tào cô nương xin bảo trọng, ta xin phép đi trở về.”
Khương Bá nghe nàng nói như vậy, thế này mới an tâm , sau khi hướng nàng khách khí có lễ gật đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút! Khương tổng quản, ngươi có phải hay không sắp xuất môn?”
Mới vừa rồi trong nháy mắt kia, nàng tựa hồ là nhìn đến cái gì, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ý tươi cười nháy mắt biến mất, chuyển sang ngưng trọng.
“Đúng vậy, Tào cô nương có thiếu cái gì sao? Ta có thể thuận tiện giúp ngươi mang về .”
Khương Bá với đối nàng thái độ thủy chung vẫn là có lễ khách khí, dù sao vị Tào cô nương này đối với mọi người luôn mỉm cười khinh ngữ, làm cho người ta cảm giác thập phần thân thiết, tin tưởng bất luận kẻ nào khi ở trước mặt mĩ nhan mỉm cười lịch sự tao nhã này, cũng không thể nhẫn tâm hé ra khuôn mặt hung dữ. Huống chi trong tâm tư của hắn cũng hy vọng nàng có thể trở thành nhị thiếu phu nhân trong Đông Phương phủ.
“Không. Khương tổng quản ngươi nhất định phải nhớ kỹ lời của ta, vừa ra đại môn, nếu là có người gọi ngươi, trăm ngàn không thể quay đầu, càng không thể dừng lại. Ngươi nhất định phải nhớ kỹ.”
Khương Bá kinh ngạc nhìn sắc mặt trầm trọng của nàng, không hiểu vì sao nàng lại nói ra những lời này, nhưng nhìn bộ dáng của nàng lại tựa hồ không giống như là đang nói giỡn.
“Tào cô nương ngươi……”
“Khương tổng quản, ngươi trăm ngàn phải nhớ kỹ lời của ta.”
Tào Tử Vận không muốn nói thêm nữa, trước mặt hắn đem cửa phòng đóng lại, lưu lại một mình Khương Bá trong đầu mờ mịt đứng đó.
Không lâu sau khi Khương Bá đi, cửa phòng lại mở ra, Thu Vũ trên mặt có ý không đồng ý, cũng có sự lo lắng.
“Tiểu thư, người không nên lại xen vào.”
“Ta biết, nhưng là ta không thể ngồi xem mặc kệ hắn được”
Tào Tử Vận vẫn giống như mỗi một lần bàn bạc bất đắc dĩ thở dài, trên khuôn mặt ôn nhu nở nụ cười không nề hà.
Thu Vũ thấy thế, cũng chỉ có thể lắc đầu than nhẹ. Tiểu thư quá mức mềm lòng lại rất thiện lương, như vậy nàng nhất định là muốn chịu thiệt, cố tình lại…… Ai……
“Tiểu thư, em xem người lần này là muốn trốn cũng trốn không xong.”
Nhìn thân hình cao to đang đi vào khách viện, lại quay đầu nhìn vẻ mặt phức tạp của tiểu thư , Thu Vũ thức thời rời đi, để cho hai người có cơ hội một chỗ.(NN: được Băng tỷ khiển trách có khác *hị hị*)
“Không phải thân mình không khoẻ sao? Vì sao lại đứng ở trước cửa,nhỡ trúng gió thì sao?”
Đông Phương Ngạo đi đến trước mặt nàng, mày kiếm nhíu lại, nhìn chăm chú vào thân mình đơn bạc của nàng .
“Ta…… vào trong rồi nói sau.”
Lảng tránh ánh mắt sáng ngời của hắn, thối lui thân mình, để hắn tiến vào trong phòng.
“Ngươi ở tại này có quen hay không?”
Nhìn trong phòng nàng được bài trí ngắn gọn ,giống như mỗi gian sương phòng trong khách viện, thuận miệng hỏi.
“Lại như thế nào thói quen, cũng không phải là nhà của chính mình.”
Thay hắn rót chén trà nóng,trên gương mặt ôn nhu nở một nụ cười yếu ớt, câu trả lời của nàng như là không chút để ý, kỳ thực trong lời nói đã ẩn hàm ý niệm rời đi ở trong đầu.
Đông Phương Ngạo con ngươi đen tinh nhuệ nhìn chăm chú vào kiều nhan lịch sự tao nhã của nàng, vẫn chưa bỏ qua lời nói hàm ý của nàng, trong con ngươi đen đang đánh giá nàng trở nên có chút đăm chiêu.
“Nếu ngươi cảm thấy ở trong phủ buồn, ta có thể cùng ngươi đi ra ngoài dạo một chút.”
Không thích nàng nói ẩn chứa hàm ý tứ muốn rời đi, cho nên chuyển qua đề tài khác. Tào Tử Vận bước nhẹ nhàng ra mở cánh cửa sổ, trên khuôn mặt ôn nhu vẫn là lộ vẻ cười yết ớt.
“Không cần, ta…… A……”
Đột nhiên, sắc mặt nàng đột nhiên trắng bệch, giữa trán ứa ra mồ hôi lạnh, bàn tay mềm mại run run khẽ nhẹ vỗ về ngực, thân thể mềm mại lay động, một đôi cánh tay đúng lúc chế trụ eo nhỏ của nàng, đồng thời đem nàng ôm vào trong lòng, cũng vì bộ dáng tinh tế của nàng mà nhíu mày.