Thật Giả Vị Hôn Thê

Chương 14

Tào Tử Vận ở mặt ngoài thờ ơ, nhưng trong đáy mắt lại khó nén linh ngạc. Xem ra thiếu phu nhân trước mắt này cũng là một người vô cùng thông minh, nàng xác thực cần phải suy nghĩ cẩn thận trước khi nói

“Thiếu phu nhân lời này sai rồi. Ai nói ta không tiếp cận hắn? Ngươi nên biết Đông Phương Ngạo không thích cho người ta vào thư phòng, nhưng hắn lại cho phép ta đi vào. Còn có hắn chủ động mời ta đi Long Phượng lâu dùng bữa, không phải tất cả đều đã chứng minh rồi sao?”

Không nghĩ muốn cho nàng dễ dàng khám phá ra, bởi vậy cố ý cấp nàng ý không tìm ra được đáp án.

“Ngươi…Ai, Tử Vận sao ta lại có cảm giác đang bị ngươi xoay vòng? Bất quá vô phương, sau buổi nói chuyện này với ngươi, càng làm cho ta chờ mong các ngươi ngày sau phát triển”

Lạc Băng Nhi không phải nghe không ra nàng cố ý nói để bày nghi bố trận, làm cho nàng mờ mịt, cũng làm cho đáy lòng nàng không khỏi dâng lên một cỗ hoài nghi. Nếu nàng đoán đúng, Tào Tử Vận đối với Đông Phương Ngạo cũng thích, chính là vì sao cũng không dám thừa nhận?

“Tử Vận tin tưởng ta, một cái hôn ước từ miệng được định đoạt, đối với nam nhân của Đông Phương gia mà nói không có tác dụng gì” nàng khuôn mặt xinh đẹp lời nói mang đầy huyền cơ.

“Thiếu phu nhân lời này là có ý tứ gì?” đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, vì lời nói của nàng mà không hiểu.

“Mấy ngày nay ở chung, ngươi hẳn là thực hiểu được tính tình của Đông Phương Ngạo. Nếu hắn không cần hôn ước này ,ai nấy đều cũng không ép được hắn. Nếu là hắn quyết tâm thực hiện hôn ước, như vậy hôn ước này liền nhất định sẽ được thành lập. Nói cách khác, hôn ước có thể thành hay không tùy thuộc vào ý nguyện của cá nhân hắn, chứ không phải ở trong cuộc hôn ước từ miệng, hoặc là tín vật. Ta nói như vậy chắc ngươi đã hiểu”

Trước mắt nàng đã nhìn ra một chút manh mối, mặc kệ Tử Vận có phải là vị hôn thê chân chính của Đông Phương Ngạo hay không, chỉ sợ là nàng không thể rời đi Đông Phương phủ

“Ý tứ của thiếu phu nhân là, cho dù ta không phải là vị hôn thê chân chính của hắn, nếu là hắn kiên trì muốn ta, như vậy hắn liền nhất định sẽ thú ta?”

Tào Tử Vận kiều nhan xẹt qua một chút bối rối, làm như bị lời nói của nàng dọa cho kinh hãi hỏi.

“Đúng vậy, nhớ ngày đó ta cũng không phải là vị hôn thê của Đông Phương Lăng, nhưng hắn tình nguyện làm người bội tín, cũng kiên quyết muốn kết hôn với ta. Nam nhân của Đông Phương gia luôn luôn thống hận hôn nhân đính ước cùng tín vật, cho nên không muốn thực hiện loại hôn ước này, bọn họ tuyệt đối nói được làm được” (NN: nghe đến đây ta muốn biết câu chuyện về Băng tỷ và Lăng ca quá *mắt mơ màng* )

Lạc Băng Nhi chú ý tới khuôn mặt có chút bối rối của Tào Tử Vận. Nếu nàng thật sự là giả mạo, khi nghe được những lời này nên thập phần cao hứng mới đúng, vì sao vẻ mặt lại lo lắng và kinh hoàng? Nhưng nếu nói là không phải thì kia lại càng không nên lo lắng.

Mà phản ứng của nàng cũng không phù hợp như hai dạng người này, làm người ta không thể không nghi ngờ.

Nghe Lạc Băng Nhi một phen nói như vậy làm nàng không thể khống chế kích động ở trong lòng, mâu quang trong suốt xẹt qua chút bất an. Có lẽ không nên đợi đến một ngày kia chân tướng được làm rõ ràng…
Chương 5
“Nguyên lai ngươi ở trong này.”

Đột nhiên, một đạo âm thanh trầm thấp, bí mật mang theo một chút hờn giận đột nhiên vang lên; Ngay sau đó, một thân hình tuấn dật xuất hiện ở trước mắt hai người .

“Đại tẩu, Tử Vận thân mình vừa mới tốt, không nên tại đây để bị trúng gió, ta trước đưa nàng trở về phòng .”

Đông Phương Ngạo trách tội nhìn Lạc Băng Nhi liếc mắt một cái, không khỏi phân trần kéo Tào Tử Vận hướng khách viện mà đi.

Thu Vũ thấy thế, nguyên bản nghĩ muốn theo sau, lại bị Lạc Băng Nhi nhanh cản trở ,rất kín đáo phê bình, đối với Tiểu Thanh phía sau oán giận nói:

“Tiểu Thanh ngươi nhìn đi, Đông Phương Ngạo đối Tử Vận đều là tư thái giữ chặt nàng bên mình, hoàn toàn không đem ta để vào trong mắt, mới vừa rồi lại còn dám trừng ta, ngươi nói ta có nên hay không nói cho Đông Phương Lăng biết, nói Nhị đệ hắn không tôn trọng vị đại tẩu là ta này ?”

“Thiếu phu nhân, ta khuyên người tốt nhất không cần, chỉ sợ đại thiếu gia ngược lại sẽ trách người xen vào việc của người khác; Huống chi hiện tại kết quả này, không phải như mong muốn của người hay sao?”

Tiểu Thanh ở phía sau thở dài, chỉ có thể tìm cách trấn an sự tức giận của chủ tử , không dám nhắc nhở nàng, cũng khó trách nhị thiếu gia muốn trách nàng, Tào cô nương bệnh vừa mới đỡ, thật sự không thích hợp ở tại đây.sợ sẽ bị trúng gió.

“Ta hiện tại lại cảm thấy Đông Phương Ngạo không xứng với Tử Vận, ta bắt đầu hối hận là đã giúp hắn.”(NN:*hí hí* hối hận đã muộn rồi tỷ ơi )

Ai kêu Đông Phương Ngạo luôn không tôn kính đại tẩu là nàng, lại còn nghi ngờ nàng thích xen vào việc của người khác, làm phiền hà đại ca hắn .

“Thiếu phu nhân, đừng nói ta không nhắc nhở người, người đi ra đã lâu, nếu không trở về, chỉ sợ đại thiếu gia sẽ đi tìm người, đến lúc đó thật là rất khó xem.”

Tiểu Thanh lại bất đắc dĩ thở dài. Vì sao chủ tử của nàng hiếu động như vậy? Liền ngay khi cả đang có mang có bầu, vẫn là như vậy không an phận, này nha hoàn là nàng thật sự là khổ nha .

“Được thôi, trở về thì trở về .”

Lạc Băng Nhi không tình nguyện đứng dậy, trước khi rời đi còn không quên công đạo Thu Vũ đừng quá về sớm, để cho Đông Phương Ngạo cùng Tào Tử Vận có nhiều thời gian ở chung một chỗ, Tiểu Thanh ở một bên nghe được chỉ có thể lần nữa lắc đầu.

Nhìn thân hình cao to trước mắt kia, trừng mâu hiện lên một chút phức tạp, trong đầu lần nữa hồi tưởng lại lời nói vừa rồi của Lạc Băng Nhi .

“Vì sao không đi ?”

Đông Phương Ngạo quay đầu lại, thế này mới phát giác khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, trên khuôn mặt lịch sự tao nhã của nàng sự giãy dụa vừa lóe lên chợt biến mất, không thoát được con ngươi đen lợi hại của hắn, con ngươi đen thâm trầm nhìn thẳng nàng.

“Mới vừa rồi…… Chúng ta liền đi như vậy, đối với thiếu phu nhân ý tứ không được lắm .”

Tào Tử Vận cúi đầu tránh đi mâu quang quá mức sắc bén của hắn, có chút bối rối tìm lời nói cho qua chuyện.

“Có lẽ ta không nên cho ngươi thường xuyên ở một chỗ với đại tẩu.”

Hơi thở nóng rực đột nhiên phả ở bên tai nàng, nàng chấn kinh lui ra phía sau từng bước, lại ngược lại rơi vào hai bàn tay sớm dang rộng ra đón, thuận thế ngã vào trong l*иg ngực hắn.

“Ngươi……” Tào Tử Vận hai gò má hồng lên, hai mắt mở to, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang tiến lại gần nàng .

“Ngươi khóe môi còn có chút vụn bánh.”

Oanh! Khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc đỏ lên, nàng mẫn cảm cảm giác được khóe môi nóng bỏng mang theo một chút ẩm ướt lướt qua.

Hắn…… Hắn hắn hắn thế nhưng……(NN:oa…oa hôn có thế thôi á >”

Giống như còn chưa đủ làm cho nàng ngượng ngùng, cách đó không xa truyền đến tiếng kinh hô của nha hoàn, cùng tiếng bước chân hốt hoảng rời đi .

Xong rồi! Cái này thật đáng chết mà, thanh danh của nàng toàn bộ đã bị hủy ở trên tay hắn. (NN: *hí hí* tỷ lo gì, ca ca sẽ lấy thân đền mừ, Ngạo ca *xoa xoa đầu* Ngọc Nhi ngoan)

Trước kia hắn luôn có thái độ nghiêm túc, hành động luôn thủ lễ giưã hai người, hành động vừa rồi của hắn không thể không nghi ngờ là quá mức ngả ngớn, đáy lòng chợ có một chút rung động, làm nàng nhất thời không biết nên đối mặt với hắn như thế nào , chỉ có thể lựa chọn đem mặt chôn ở trong lòng hắn, không dám ngẩng lên.

Đông Phương Ngạo mỉm cười nhìn người trong lòng mình đang ngượng ngùng, tuyệt không cảm thấy cử chỉ của chính mình quá mức lỗ mãng, ngón tay thon dài vén vài sợi tóc vì nàng cúi đầu xuống mà xõa xuống ra sau tai của nàng, làm cho hắn có thể thấy rõ kiều nhan ôn nhu lịch sự tao nhã của nàng, nếu là nàng vào lúc này ngẩng đầu lên, tuyệt đối sẽ bị con ngươi đen thâm trầm nhìn nàng đầy say đắm của hắn dọa.