Lúc Nghiêm Khang tỉnh dậy thì bên ngoài đã tối muộn, hắn ngồi dậy thấy mình đang nằm trên so pha trên người có thêm một tấm chăn
Hắn nhìn xung quanh ngôi nhà xa lạ, trong đầu chợt nhớ tới việc chiều nay, hắn liền đỏ mặt cúi đầu
Ninh Thịnh đang ăn trong bếp nghe tiếng động biết hắn đã thức ,cô đi ra ngoài, nhìn thấy người đang ngồi ngốc ở đó cô hỏi
"Anh có đói không ?"
Nghiêm Khang giật mình khi nghe tiếng cô, hắn dự định nói mình không đói thế nhưng trong bụng liền biểu tình phát ra âm thanh
Ọt.....ọt...ọt...
Ninh Thịnh phì cười
"Đói rồi à ! Vào đây ăn cơm với tôi !"
Nhìn hắn có vẻ không muốn , cô đi đến ngồi xuống cạnh hắn, Nghiêm Khang thấy cô lại gần thì nhích sang một bên tránh cô , nhìn thấy cô cười hắn tự nhiên có chút ngượng, nhớ lại việc gì đó hắn liền nói
"Buổi chiều cô đã hứa với tôi , cô không được quên !"
Giọng nói hắn khàn khàn trầm đυ.c, nghe rất hay, khuôn mặt vẫn lãnh đạm như thế, nếu như cô chưa từng thấy vẻ mặt dâʍ đãиɠ nhuốm đầy tìиɦ ɖu͙ƈ của hắn vào chiều nay thì chắc chắn cô sẽ tim hắn là người lạnh lùng như trong tiểu thuyết mô tả
"Hử, tôi hứa gì ? Sao tôi lại không biết !"
Nghiêm Khang nghe cô nói thì vô cùng tức giận, đứng phắc dậy, chỉ tay vào cô
"Cô, rõ ràng đã nói nếu tôi làm theo lời cô, cô sẽ không qua lại với hai người kia nữa !"
Ninh Thịnh cũng đứng dậy, nắm lấy bàn tay đang chỉ vào cô, kéo hắn sát lại mình, nhìn vào mắt hắn
"Tôi đã nói là "tôi muốn anh " nhưng tôi còn chưa làm được thì anh đã ngất rồi, vì vậy chuyện đó không tính !"
Thấy cô thật sự vô sỉ, hắn rất tức giận, run rẩy
"Cô....cô..."
"Tôi làm sao ?"
"Vô sỉ !"
"Ha....ha...ha....."
Ninh Thịnh che trán mình, cười to như điên, đây cũng là lần đầu Nghiêm Khang thấy cô như vậy, bình thường cô chỉ cười nhẹ nhàng hoặc cười tươi, đây là lần đầu hắn thấy cô điên cuồng như vậy, hắn có chút sợ
"Tôi vô sỉ, anh nói sai rồi, chỉ mới có bao nhiêu đó mà vô sỉ cái gì, tôi còn có thể vô sỉ hơn nữa kìa "
Nói xong cô đẩy hắn ngã xuống so pha đè lên người hắn, dùng tay cởϊ áσ và kéo quần hắn xuống, Nghiêm Khang vùng vẫy muốn thoát ra ,nhưng bên hông lại bị đôi chân cố kẹp cứng đến phát đau
Quần áo nhanh chóng bị cô lột hết, cả cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị gió thổi qua khiến hắn rùng mình, ƈôи ŧɦịŧ nhanh chóng bị cô nắm trong tay đùa giỡn lên xuống
"Đừng....Ninh Thịnh.... "
Hắn cố gắng đẩy tay cô ra nhưng không được, lý trí của hắn kêu gào không thể được nhưng thân thể lại phản ứng nhanh hơn, dưới sự trêu ghẹo của tay cô ƈôи ŧɦịŧ hắn nhanh chóng cứng lên, phía trên lỗ nhỏ còn rỉ ra vài giọt nước nhờn
"Ha, miệng thì nói không , mà nhìn xem, dưới này của anh thành thật hơn nhiều"
Nói xong cô đút ngón tay mình vào cúc huyệt hắn khuấy đảo, ngón tay ta vào khá dễ dàng, dịch ruột non nhanh chóng phân bố làm lỗ hậu của hắn mềm hơn
Rrrrrrrrrr....
Chiếc điện thoại để gần đó rung lên, cô nhanh tay cầm lấy, nhìn thấy người gọi cô kiếp mép, nhấn nghe rồi đặt vào tay hắn
"A...lo "
Nghiêm Khang cố gắng kiềm lại tiếng rêи ɾỉ của mình để không bị người bên kia phát hiện
"Khang ca, anh đang ở đâu...hức...hức "
"Bạch...Bạch Liên...em sao...vậy ?"
Tiếng khóc phát ra từ điện thoại càng to hơn, bên này Nghiêm Khang bị cô lật lại, cả người hắn nằm sấp dưới ghế, hông được nâng cao lên, cái lỗ phía dưới đang bị ba ngón tay ra vào
"Khang ca...hức....Nguyễn Luân ca ca....Thần Túc ca ca...nói...hức..muốn chia tay em "
Nghe câu này xong cả hai người đều sửng sờ, Ninh Thịnh im lặng một lúc thì đột nhiên khẽ cười, còn Nghiêm Khang vẫn chưa thoát ra được suy nghĩ, cho đến khi
"Aaaaaaaa....."
Cơn đau như bị xé toàn cơ thể, bên dưới ba ngón tay được thay thế bởi một cái ƈôи ŧɦịŧ to lớn, không được chuẩn bị kỹ càng, không bôi trơn cô cứ như vậy đâm vào bên trong hắn
"Nghiêm Khang ca , ca sao vậy...alo...alo"
Cộp
Điện thoại rớt khỏi tay hắn rơi xuống đất, hắn muốn nhặt lên nhưng không được, cơ thể hắn bây giờ hoàn toàn không còn là của hắn
Ninh Thịnh thúc mạnh ƈôи ŧɦịŧ vào trong hắn, nhìn thấy máu chảy ra cô nhíu mày, nhưng vẫn không hề dừng lại
Mỗi cú thúc muốn lút cả cáng, ƈôи ŧɦịŧ được đâm sâu cả cây vào trong, Nghiêm Khang bị làm muốn bay lên, hắn bây giờ lên xuống đều nhờ vào quy luật của cô
Ninh Thịnh kéo hắn ngồi lên cô, tư thế này làm ƈôи ŧɦịŧ đâm càng sâu vào trong hơn
"Tự động !"
Cô nói rồi vùi đầu vào nút lấy vυ' hắn, cô cắn răng kéo đầu ti ra rồi dây nghiến, bên còn lạy cô dùng tay xoa nắn làm ngực hắn méo mó thành nhiều hình dạng
Sau khi cơn đau qua đi, Nghiêm Khang bắt đầu cảm nhận được kɦoáı ƈảʍ, bây giờ hai vυ' hắn bị cô hành hạ đến sướиɠ rơn ,nhưng phía dưới lại vô cùng ngứa ngáy, hắn cạ người cố gắng để làm dịu lại cảm giác râm ran đó, nhưng vô ít, phía dưới hắn muốn được nhiều hơn như thế
"Ninh Thịnh....a..đừng cắn...Ninh Thịnh....anh muốn "
Cô buông hắn ra, cả người dựa vào ghế, hai tay nắm lấy eo hắn, nhếch mép hỏi
"Anh muốn gì ?"
Nghiêm Khang bí bách, hắn thật sự không muốn nói nhưng bên dưới hắn lại không nghe lời, nó chảy nhiều nước há miệng thèm khát để được ăn no
"Động...động một chút được không "
Chát..chát
"Muốn thì tự đến "
Cô đánh vào mông hắn hai cái, nghiên đầu nhìn hắn
Nghiêm Khang nhắc eo lên xuống, ƈôи ŧɦịŧ đâm vào trong làm hắn suиɠ sướиɠ ưỡn ẹo người, miệng thở dốc rêи ɾỉ
"A...sướиɠ...thật sướиɠ "
Hắn ôm lấy cô, môi lưỡi hai người quấn quýt, cả hai trao đổi nước miếng cho nhau, bên dưới mông hắn vẫn lên xuống, nước chảy ra từ phía sau ướt đùi cả hai nhểu nhại xuống dưới đất thành một mảng
Ninh Thịnh dùng hai tay kéo hắn ngồi mạnh xuống, Nghiêm Khang suиɠ sướиɠ đến nỗi há hốc miệng
"Ô...ô...hô "
Ninh Thịnh tiếp tục thúc mạnh lên, cô đứng dậy, Nghiêm Khang giật mình tay và chân liền quấn lấy người cô, bây giờ thứ chống chọi duy nhất của hắn là cái ƈôи ŧɦịŧ phía dưới kia
Phóc....phóc...
"A...đừng...té mất...ha...sâu quá...đâm tới đáy huyệŧ rồi...hức...đừng...sướиɠ...ố..."
"Con mẹ nó....anh có đáy huyệŧ à....ha...vậy hôm nay tôi chơi anh tới có thai luôn..."
"Đừng mà...đâm sâu quá...chịu không nổi "
Cô nghe hắn rên thì càng đâm sâu hơn, nhét sâu đến mức muốn đem cả hai hòn bi bên dưới nhét vào trong, mỗi cú đẩy kéo hắn đều bị lên xuống theo, Nghiêm Khang bị cô chơi sảng tới nỗi miệng há hốc, ngửa mặt lên trời mắt trợn to thở dốc ồ ồ
"Đừng...hứ..ô..chịu...chịu không nổi..muốn ra...a..."
Cô nắm lấy ƈôи ŧɦịŧ hắn, khiến hắn run rẩy nhìn cô, đôi mắt đỏ hoe lắc đầu
"Muốn...ra...bỏ..cho..ra "
"Nói..tôi biết, anh chơi người khác sướиɠ hơn hay bị tôi chơi sướиɠ hơn....hả "
"Không...không biết..."
"Không biết...hả hả hả "
Mỗi tiếng hả là một cú thúc sâu nặng nề, Nghiêm Khang cảm thấy như bị cô đâm đến ruột, hắn giật giật người, suиɠ sướиɠ thở dốc
"Nói....cái nào sướиɠ hơn "
"Úc....bị...em chơi...ức sướиɠ hơn..muốn...ra...có cái..gì....đang ra....aaaaaaaa....."
Hắn trợn trắng mắt, rùng mình, bên trong Ninh Thịnh cảm nhận được một dòng ấm nóng xối lên ƈôи ŧɦịŧ mình khiến cô nhịn không được mà làm nhanh bắn cả vào bên trong, Nghiêm Khang bị bắn vào trong một lần nữa cao trào lên ƈôи ŧɦịŧ bắn phụt phụt tϊиɦ ɖϊƈh͙ ra
Hắn một lần nữa ngất xỉu
Ninh Thịnh ôm người ngồi lại ghế, liếc mắt nhìn chiếc điện thoại gần đó vừa tối đi, cô mĩm cười, vuốt ve người trong lòng, ẩm hắn vào phòng tắm
Trên đường cô đi thứ tϊиɦ ɖϊƈh͙ tanh nồng theo lỗ nhỏ chảy ra rớt xuống đất, Ninh Thịnh nhìn thấy cô liền động vài cái ƈôи ŧɦịŧ phía dưới liền to lên, vừa khít lấp đầy nơi đó
"Như vậy thì hết chảy ra được rồi, mau chàng trai có đáy huyệŧ, mang thai con tôi đi nào "
Nhớ lại câu nói của hắn cô phì cười, lắc đầu vào nhà tắm đóng cửa mở nước, phản chiếu qua cánh cửa là hai bóng người mờ ảo