Lớp học bắt đầu có đông người vào, tiếng nói chuyện xen lẫn cười đùa ,mọi người nhanh chóng ngồi vào vị trí của mình, bỗng có người lớn tiếng
"Sao mình nghe trong lớp có mùi gì là lạ!"
Khi người đó nói xong , có vài người cũng dùng mũi hít hít vài cái
"Đúng thật, mùi gì vậy nhỉ ?"
Một cô bạn mang một cặp kính to hỏi và tìm tòi xung quanh
Ninh Thịnh thấy vậy liền nhìn qua bàn kia, Nguyễn Luân đang đỏ mặt nhìn xuống đất, cô thu tầm mắt nói nhỏ vào tai Thần Túc
"Là mùi của hai anh đấy !"
Thần Túc sợ cô nói có người nghe thấy liền nhanh tay bịt miệng cô lại, nghiến răng nghiến lợi nói
"Không phải cũng có của em à !"
Cô gỡ tay hắn ra vô tội nói
"Không phải a, của em không phải đều bị các anh ăn sạch hết rồi hay sao, đừng đổ oan cho em nhé !"
"Đáng ghét !"
Hắn đánh vào người cô một cái, lực đạo rất nhỏ chỉ đủ để gãi ngứa, cô cười ha ha, chơi với hắn
"Ây da ,thật đau nha, lỗi của em, bé con tha lỗi cho em nha !"
"Hừ tạm tha cho em, nếu lần sau..."
Không đợi hắn nói hết cô liền xen ngang
"Anh yên tâm, chắc chắn sẽ có lần sau !"
Biết cô hiểu sai ý hắn, Thần Túc càng thấy tức hơn, hắn quay mặt lên bảng không thèm để ý tới cô
Ninh Thịnh lười biếng duỗi eo, phát giác có nhiều người đang nhìn mình, cô nhìn sang
Hầy, nữ chính bị mình cướp hai nam chính đi thì ghét cô là chuyện bình thường, đằng này sao ngay cả Thần Dực và cái tên Nghiêm Khang kia cũng nhìn cô chằm chằm vậy
Ninh Thịnh mĩm cười ngọt ngào nhìn bọn họ, ghét cô thì như thế nào, cô quan tâm chắc, mười năm sống trong mạt thế thứ cô không để ý nhất chính là liêm sĩ đấy
Cô tia mắt nhìn một người rồi quay đi, cô cảm thấy mình đã có Thần Túc và Nguyễn Luân là được rồi, cô cũng chẳng có ý định cướp hết nam nhân của nữ chính với điều kiện bọn họ không chọc vào cô, nhưng người này lại hai ba lần khiến cô khó chịu, vậy thì không nên trách cô rồi
Ngồi học cả buổi nghe thầy cô trên bảng khô khan giảng bài, nhiều học sinh đều cảm thấy chán nản, nhưng Ninh Thịnh lại thích những chuyện này
Thời gian cô sống ở mạt thế đã qua lâu, những kiến thức cô từng học đã bị vùi lấp, bây giờ có thể tiếp tục tiếp thu những thứ này cô cảm thấy mình nên trân trọng nó, dù không phải là giỏi nhất nhưng cô cũng không muốn mình lãng phí cơ hội này
Cô nghiêm túc chép bài, nghe giảng, những chỗ nào khó hiểu thì làm dấu để đó khi về sẽ tìm cách giải
Mấy nam nữ chính xung quanh nhìn cô chăm học mà ngạc nhiên, họ cứ nghĩ ngoại trừ tươi cười cợt nhả người khác ra thì cô không làm gì nữa chứ, thì ra là học bá à
Ba tiết học cuối cũng kết thúc, Ninh Thịnh đang chuẩn bị đứng lên ra về thì Thần Túc ngồi kế bên năm tay cô lại
Ninh Thịnh nhướng mày nhìn hắn hỏi
"Muốn về nhà với em à ?"
"Nói gì đó, chỉ muốn hỏi ngày mai mấy giờ em đi học, anh....anh..."
Nhìn hắn ấp a ấp úng, cô phì cười, đưa tay xoa đầu hắn
"Anh sao ?"
"Anh mua đồ ăn sáng cho em !"
"Ừm! Em cũng không biết chắc là mấy giờ, nhưng có lẽ giống hôm nay, anh cứ mua đến lớp, em sẽ đến ăn nhé !"
"Ừm !"
Cô cười đi ra ngoài, ra khỏi cửa nhìn thấy một nhóm người đang đứng, có lẽ đợi Thần Túc bên trong, cô chen vào đứng trước mặt Nguyễn Luân vuốt má hắn
"Em về đây !"
Nói xong không đợi người khác phản ứng lại, cô liền đi thẳng
"Tôi có việc đi trước !"
Một người trong số đó liền chạy theo sau cô
Ninh Thịnh đi một đường về nhà thì phát hiện có người đi theo mình, cô thả chậm cước bộ, lúc đứng trước nhà mình mở cổng, sau đó nhanh chóng chạy lạy người đang trốn gần đó
Nghiêm Khang giật mình khi thấy cô chạy lại mình, hắn chưa kịp trốn đã bị cô bắt lại lôi vào nhà
"Buông tay !"
Rầm
Cô đóng mạnh cửa, hai tay để hai bên đè ép hắn vào tường
"Nói, sao lại đi theo tôi ?"
"Tôi không có !"
"Anh nghĩ tôi là con ngốc à, nhà anh không phải hướng này, suốt quãng đường anh không hề mua bất cứ thứ gì, tôi đi thì anh cũng đi, tôi dừng lại thì anh cũng dừng, anh nói sao về việc đó !"
"Tôi....tôi...."
Thấy hắn ấp úng, cô cười khẩy
"Anh làm sao ?"
"Tôi chỉ muốn hỏi cô là có quan hệ gì với Thần Túc và Nguyễn Luân "
"Liên quan quái gì đến anh !"
Nghiêm Khang ngước lên nhìn cô rồi nói
"Cô làm vậy Bạch Liên sẽ buồn, cô đừng qua lại với hai cậu ấy nữa, cô muốn gì cũng được !"
"CÁI RẮM ! CÚT !"
Cô hắt tay đẩy mạnh hắn ra một bên, đây là lần đầu tiên có người làm cô tức giận như vậy
"Com mẹ nó, anh nghĩ anh là ai mà bắt tôi làm này làm nọ, còn cái con nhỏ Bạch Liên đó nó là cái thá gì mà gì sợ nó buồn tôi phải làm cho nó vui, tôi không biết lúc trước hai người họ thế nào nhưng bây giờ họ là người của tôi, của Ninh Thịnh này, mấy người đừng có bất cứ suy nghĩ nào với hai người bọn họ , nếu không đừng có trách !"
Nghiêm Khang cố nhịn đau, nhưng không nghe cô nói hai người kia là của cô hắn lại ẩn ẩn cảm thấy khó chịu
"Chỉ cần cô không qua lại với bọn họ nữa, cô muốn gì cũng được! "
Má nó, sao cái tên này dai như đĩa vậy, không phải trong truyện nói hắn ngầu lòi lắm sao, được để cô xem hắn có đồng ý cái giá phải trả này không
"Muốn gì cũng được sao ?"
"Đúng vậy !"
Hắn thấy cô đồng ý liền vui vẻ, nhưng khi nghe cô nói thì
"Tôi muốn anh !"
"Không được !"
Hắn lắc đầu từ chối, nhưng trong lòng không hiểu tại sao lại có chút mong chờ
"Không được ?"
Cô nhíu mày hỏi tiếp
"Không phải vừa nãy anh nói muốn gì cũng được sao ?"
"Tôi....tôi..."
Cô kéo mạnh hắn, hôn xuống
"Ha...ưʍ.."
Cô cắn mạnh xuống, đưa lưỡi luồn vào trong, răng nghiến mạnh môi hắn, mυ'ŧ lấy lưỡi hắn như muốn nuốt vào trong, bắt hắn nuốt hết nước miếng mình nhả ra, hắn nuốt không kịp là nó tràn ra chảy xuống cổ vào áo
"Hư, a...đừng...ức..."
Cô mở khóa quần hắn, bắt lấy ƈôи ŧɦịŧ đang cương cứng trong quần ra vuốt ve
"Mẹ nó, vậy mà đã cứng, thật dâʍ đãиɠ"
"Không...có...đừng vuốt...a...sướиɠ...mạnh quá...hư.."
Cô cũng kéo quần mình xuống, cho hai ƈôи ŧɦịŧ cạ vào nhau ,cô kéo tay hắn làm hắn vuốt ve cả hai
"Mau sục cho tôi !"
"Đừng mà ! Thật...to...hai cái..cạ..vào...thật nóng....hức...a...đã..quá....."
Rêи ɾỉ thôi cũng đã gợϊ ȶìиɦ như vậy, chỉ nghe thôi đã thấy sảng
Hai vậy phía dưới cạ vào nhau, vì cả ngày vẫn chưa tắm, càng khiến ƈôи ŧɦịŧ nặng mùi hơn, mùi hương xộc lên mũi làm Nghiêm Khang cảm thấy nứиɠ muốn chết
Hắn cạ hai chân vào nhau, hai tay nắm lấy hai côn ŧɦịŧ vuốt ve, tự nhả nước miếng xuống để bôi trơn nó, tự nâng ngực đến trước mặt cho cô múc liếʍ
"Ứ....ngực sướиɠ quá...ƈôи ŧɦịŧ cũng sướиɠ...hức...cắn mạnh lên...a...muốn chết....sảng muốn chết..."
Bốp. Bốp
"Aaaaa.."
Cô đánh mông hắn hai cái thật mạnh
"Hừ, thật đĩ đượi mà, nhìn anh xem, sinh ra là để người ta chơi.... sao mười mấy năm nay...... anh có thể chơi người khác vậy......nói tôi nghe.....chơi người khác với bị tôi chơi cái nào sướиɠ hơn......hả ?"
Bốp .....bốp
Cô tiếp tục đánh hắn, làm hắn có giật rêи ɾỉ liên tục
"Aa....bị em chơi...thích hơn...ư đừng cắn vυ' anh nữa....sướиɠ quá....anh...raaaaaaa...."
Cô và hắn cùng bắn ra, sau khi bắn xong hắn cuội lơ ngã xuống đất dựa lưng vào tường, giật người thở hổn hển
Cô thấy vậy liền kéo quần mình lên, khom xuống bế hắn vào nhà, sau khi lau sơ qua cho hắn cô để hắn nằm ngủ trong phòng khách còn mình thì vào nhà tắm tắm rửa