Người Tình Của Ác Ma

Chương 20

"Aiz! Xem ra lại có sắp người gặp nạn rồi!" Tuyền Hoàng lắc đầu, nhưng bước chân cũng không dừng lại, anh. . . . . . Tựa hồ cũng rất kỳ vọng!

" Em có thể đặt câu hỏi không?" Lương Dĩnh Nhi khéo léo ngồi ở mép giường, giơ tay đặt câu hỏi.

Hu. . . . . . Chuyện làm sao biến thành như vậy? Cô bị Sở Phong kéo vào chỗ này từ khi nào rồi?

"Em hỏi đi." Sở Phong không yên lòng đáp lại.

Anh phải nghĩ biện pháp, đem hai người không có nhiệm vụ đang đứng bên ngoài kia đuổi đi.

Lương Dĩnh Nhi hít sâu một hơi, chậm chạp hỏi: "Vị Môn chủ chưa lộ diện kia là người như thế nào?"

Giọng nói của cô thật bình tĩnh, lại làm cho Sở Phong rung động.

"Tại sao muốn hỏi như vậy?" Ánh mắt của anh lạnh như băng, không chớp mắt nhìn chòng chọc Lương Dĩnh Nhi. "Những thứ này không phải là chuyện em nên biết."

Anh hi vọng cô không biết một mặt tàn nhẫn của anh. Chỉ vì anh muốn có được loại hạnh phúc không dễ dàng này.

"Đừng nóng giận hay tức giận được không?" Cô dịu dàng ôm cổ Sở Phong, tựa vào bờ vai rộng của anh.

"Em chỉ muốn hiểu rõ anh hơn, cũng không có ác ý. Anh nguyện ý chia sẻ chuyện cũ của anh cho em nghe không?"

Giọng nói nhỏ nhẹ trấn an tâm tình lo lắng của anh. Anh rốt cuộc buông lỏng bả vai đang căng thẳng, sau đó để cho đầu cô chôn sâu hơn trong ngực anh, như muốn cùng cô hợp lại làm một.

"Anh không biết, thì ra là anh có thể có được hạnh phúc."

Giọng nói sâu xa từ trên đầu cô truyền đến. Lương Dĩnh Nhi buông lỏng thân mình dựa vào vai anh.

"Anh không biết ba mẹ mình là ai, tên thật là gì, nơi sinh ở đâu. Từ lúc anh có trí nhớ tới nay, anh lớn lên ở nhà thờ, là một giáo đồ thành kính."

Khi đó anh không có tên, mọi người đều nói anh là đứa trẻ không ai muốn. Lúc đó cái gì anh cũng không hiểu, cho nên không hiểu câu nói kia của bọn họ có ý gì. Nhưng khi anh dần dần lớn lên, anh mới sáng tỏ, thì ra mình vừa ra đời liền bị vứt bỏ. Mà khi đó anh lại không cách nào chống cự lại những cư xử không mấy thân thiện kia, chỉ có thể tiếp tục chịu đựng.

Vàosinh nhật lần thứ mười tám của anh. Nhà thờ bị một cơn lửa giận thiêu rụi, một mảnh vụn cũng không còn. Thậm chí có mấy đứa trẻ cũng bị chôn vùi trong trận hỏa hoạn đó. Chỉ có anh may mắn trốn thoát, lại bị người ta hiểu nhầm thành hung thủ, không có ai chịu nghe anh giải thích, chỉ lo đánh anh, làm nhục anh.

Sự đau đớn từ roi da không chỉ hằn trên da thịt, mà còn chôn vùi sâu trong tâm hồn anh. Vì vậy vào ngày sinh nhật lần thứ mười tám đó, anh đã ước được trở thành ác ma.

"Rồi sau đó, anh vô tình gặp gỡ anh em nhà họ Phòng. Được bọn họ bồi dưỡng trở thành một thành viên của tổ chức. Thời gian cứ thế trôi qua đã gần chín năm, lúc này đây anh gặp được em, em chính là hạnh phúc của anh."

Anh hôn lên cái trán trơn bóng của cô, ôm sát cơ thể mềm mại của cô. Anh biết cô đang run rẩy, cô dùng sức ôm anh như muốn cho anh vô vàn an ủi.

"Sở Phong. . . . . ." Cô nói không ra hai chữ "Đáng thương" này, chỉ có thể không nói gì nhìn anh.

"Em sợ sao?" Cô nguyện ý tiếp nhận một người đàn ông như anh sao?

"Tin em." Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt đen lóe ra ánh sáng. "Trên thế giới này không có chuyện nhất định, đúng và sai chỉ khi mọi người trải qua một thời gian dài mới có thể nhận xét. Có lẽ đối với người đời mà nói anh là ác ma tội lỗi. Nhưng đối với em mà nói, anh là niềm hạnh phúc của em." Cô lau đi những giọt lệ trên mặt, nhón chân lên, hôn lên đôi môi anh.

"Như vậy còn chưa đủ."

Anh hôn trả lại Lương Dĩnh Nhi, bá đạo đem lưỡi thăm dò vào trong miệng cô, hấp thu chất mật.

"Khụ khụ! Hai vị ôn chuyện cũ , hôn xong chưa?" Ở một bên xem kịch vui lâu như vậy mà còn không nói ra tiếng nào thì thật xin lỗi chính mình. Phòng Tuyết Nhi dựa vào cánh cửa, giọng nói nhẹ nhàng quấy rầy một đôi giai ngẫu . Mặc dù từ lúc bước vào tới giờ, cô không cảm thấy chuyện mình làm được xem là quấy rầy.

" Tại sao hai người lại ở đây?" Thật mất hứng! Sớm biết thế này, anh nên đem bọn họ ném ra ngoài.

Sở Phong hung tợn hỏi thăm, mà Lương Dĩnh Nhi thì đỏ bừng mặt, núp ở phía sau anh không biết nên làm thế nào.

"Cửa không khóa, xem hai người hôn kịch liệt như vậy. Em lại tốt bụng không muốn lên tiếng quấy rầy, cho nên không thể làm gì khác hơn là ở một bên chờ đợi." Phòng Tuyết Nhi trả lời, hoàn toàn không cảm thấy chột dạ.

Ngược lại Tuyền Hoàng ở một bên đang âm thầm trầm trồ khen ngợi vì hành động nguy hiểm dám vuốt râu hùm của Phòng Tuyết Nhi.

"Bây giờ mời hai người ra ngoài." Trừ khi bọn họ muốn bị nâng ra ngoài.

"Đừng dữ như vậy được không? Em chỉ là muốn nhắc nhở anh, nhiệm vụ tổ chức giao cho anh nhớ hoàn thành, nếu không hậu quả tự phụ trách." Phòng Tuyết Nhi mỉm cười nói, rồi sau đó xoay người rời đi, trên tay không mang theo vật gì.

Sở Phong không vui đóng sầm cửa lại, tiếng vang lớn khiến Lương Dĩnh Nhi không tự chủ được cảm thấy lo lắng.

Cô nhìn chòng chọc Sở Phong hỏi: "Có thể nói cho em biết có chuyện gì không?"

"Nói cho em biết, sẽ làm em rơi vào nguy hiểm, em vẫn muốn biết sao?" cằm Sở Phong dựa vào đầu Lương Dĩnh Nhi, anh đang chờ đợi câu trả lời của cô.

Một hồi yên lặng, Lương Dĩnh Nhi buồn bực, ở trong ngực Sở Phong một câu cũng không nói, duy chỉ có đôi tay càng không ngừng ngọ nguậy.

Sở Phong cảm thấy quái dị, nhìn lại, mới giật mình ——

"Dĩnh Nhi!"

Trên người cô không mảnh vải che thân, toàn bộ quần áo đều rơi xuống đất.

"Đây là chuyện điên cuồng nhất em từng làm” Cô phải liên tục hít sâu mới có thể hòa hoãn tâm tình căng thẳng. "Em nguyện ý, dù là chuyện nguy hiểm gì, chỉ cần được ở cùng một chỗ với anh, em đều nguyện ý đối mặt."

"Em có hiểu mình đang giao linh hồn cho ác ma không?" Anh đưa tay vuốt ve gò má đỏ thắm của cô, vì lời cô nói mà cảm thấy ấm áp.

"Em không biết, chuyện duy nhất em biết là anh là người em yêu. Mà em nguyện ý đem tất cả thuộc về mình cho anh."

Lương Dĩnh Nhi dùng đôi tay vòng quanh cổ Sở Phong, chủ động cho anh một nụ hôn nhiệt tình.

Giây phút hai người lưu luyến triền miên liền bắt đầu từ đêm nay ——
Chương 8
"Vì sao đem con mèo của em bỏ vào đó?" Tuyền Hoàng đi theo sau lưng Phòng Tuyết Nhi, đưa ra nghi vấn.

Mắt tinh như anh ngay lập tức có thể nhìn ra Phòng Tuyết Nhi cố tình bày trận mờ ám.

"Anh cảm thấy kế tiếp bọn họ sẽ làm gì?" Phòng Tuyết Nhi không cho đáp án ngay, ngược lại trả lời một câu ông nói gà bà nói vịt .

Cô nam quả nữ sống chung một phòng, nhất định. . . . . . Sẽ không có chuyện tốt.

"Vậy anh còn nhớ rõ, gần đây tổ chức mới nghiên cứu phát triển một mô hình camera loại nhỏ không?" Phòng Tuyết Nhi thoáng nhìn về phía Tuyền Hoàng, không chờ anh trả lời, tự mình nói tiếp: "Bề ngoài nhìn như đá mắt mèo, thực chất do tinh thể nhỏ bé tổ hợp. Nếu không phải dùng kính hiển vi điện tử quan sát, người bình thường căn bản không phát hiện ra. Mà tổ chức còn đang thay đổi, đúng lúc buộc thử nghiệm trên người Tiểu Tuyết Nhi."

"Em đó, cẩn thận Sở Phong biết được chuyện này rồi, em sẽ không còn ngày tốt để qua." Tuyền Hoàng lắc đầu thở dài, phát hiện thế hệ trẻ bây giờ thật là càng ngày càng hiểu được cách lợi dụng công nghệ.

"Tùy anh nói thế nào thì nói, nhưng đừng quên chuyện này anh cũng có phần." Phòng Tuyết Nhi mỉm cười với anh, nụ cười rất chói mắt.

Ah? Anh chỉ một bên tham gia náo nhiệt mà thôi, như vậy cũng có chuyện? "Em. . . . . . Ác nữ!" Anh phải suy tính xem có nên ra nước ngoài một thời gian không, để tránh bị Sở Phong đuổi gϊếŧ.

"Anh muốn kết cục của mình cũng giống Sở Phong ư?" Phòng Tuyết Nhi nhàn nhạt bỏ xuống một câu.