"Lương Dĩnh Nhi!" Anh vì cô mà lo lắng muốn chết, vậy mà cô cư nhiên ưu nhàn ở nơi này đọc sách! Trên trán hiện lên gân xanh, Sở Phong kích động muốn gϊếŧ người.
"Ah, Sở Phong, anh đã đến rồi à?" Nhất định là cô đọc sách quá mê mẫn mới không phát hiện ra anh.
"Em không phải cho rằng em sống quá an nhàn rồi không?" Thế mà anh lại thay cô lo lắng không thôi.
"Vậy sao?" Lương Dĩnh Nhi nghiêm túc suy nghĩ một chút, rồi sau đó trả lời: "Nhưng, nếu anh đã tới đón em, chúng ta có thể đi rồi?" Cô nhảy xuống ghế sa lon, còn lễ phép dọn dẹp mặt bàn bị chính mình làm loạn, lúc này mới sôi nổi chạy đến bên cạnh Sở Phong.
Sở Phong một tay cầm túi đựng đầy sách dày cộm, một tay ôm eo nhỏ của cô, động tác tự nhiên tựa như tất cả vốn nên như thế. "Em khẳng định anh sẽ tới sao?" Anh hoài nghi cô vì lấy lòng anh mà nói như vậy.
"Đó là đương nhiên." Nếu như anh không tới, cô sẽ chờ đến khi anh tới mới thôi —— đây là một câu được viết trong một quyển sách nào đó.
"Khụ! Hai vị, có thể đừng ở trước mặt mọi người ôm ôm ấp ấp, chàng chàng thϊếp thϊếp không?" Chậc chậc, làm sao có thể xem cô như không tồn tại như vậy? Cô là mỹ thiếu nữ ngây thơ còn chưa đủ mười tám tuổi đó!
Lương Dĩnh Nhi quay đầu, lúc này mới phát hiện, thì ra mỹ nữ mới vừa quấy rối hai người bọn họ là người cô đã gặp ở nhà sách. "Cô cũng ở đây à?"
"Tôi dĩ nhiên ở nơi này a! Bởi vì chính tôi đã thông báo cho Sở Phong tới ‘nhận người ’, những thứ khác về trước rồi hãy nói!" Cô kéo một tay còn lại của Lương Dĩnh Nhi, mạnh mẽ kéo cô rời khỏi hiện trường. Tránh để hình ảnh máu tanh sau đây sẽ làm cho cô mất hứng.
"Nhưng. . . . . ." Cô có thể năn nỉ Sở Phong xuống tay lưu tình không?
"Không có nhưng nhị gì hết, đi nhanh đi!" Chẳng lẽ, cô muốn ở lại chỗ này khiến đao thương ghim vào chính mình một hai cái?
Dọn sân xong, trò chơi gϊếŧ hại một chút cũng không vui bắt đầu.
Kỳ quái, thật kỳ quái. Tại sao cô lại bị "thỉnh" đi làm khách? Tại sao lúc Sở Phong xuất hiện lại có thêm một người ngoài? Tại sao vị người ngoài này biết nhà của Sở Phong?
"Vị đại tỷ tỷ đang đứng ngẩn người kia, chị có thể vào nhà không?" Cô sẽ không bị dọa sợ tới mức choáng váng chứ?
"Cô . . . . ." Cô bé kia, làm sao biết cách mở cánh cửa này?
Lời nói còn chưa hỏi ra lời, trước cửa liền truyền tới tiếng mèo kêu.
"Tuyết Nhi!"
"Tiểu Tuyết Nhi."
Hai cô gái đồng thời hô, chú mèo lựa chọn cô gái nuôi nó nhiều năm, mà không phải là Lương Dĩnh Nhi.
Cô gái ôm lấy mèo, sờ sờ cổ chú mèo rồi nói: "Thì ra là em núp ở đây! Khó trách mấy ngày nay chị không tìm được em."
"Cô. . . . . . Cùng con mèo này rất thân?" Lương Dĩnh Nhi cảm thấy trong lòng ê ẩm, cảm giác như mất đi thứ gì đó, cùng với đau lòng. Đứng ở bên cạnh Sở Phong là người khác, quen thuộc nơi này là người khác, còn mèo nhận chủ cũng là người khác, vậy cô là cái gì đây?
"Em nuôi nó nhiều năm như vậy, dĩ nhiên cùng nó rất quen rồi!" Cô gái đem mèo thả xuống đất cho nó tự do đi lại. "Đúng rồi! Em còn chưa tự giới thiệu mình, em tên là Phòng Tuyết Nhi, là đồng bạn của Sở Phong." Cô mỉm cười ngọt ngào.
"Đồng bạn?" Hô! Cũng may, ít nhất cô ta không phải nói là bạn gái.
Cô tùy ý tìm chỗ ngồi xuống. "Chị nghe qua tổ chức ‘ Ngục ’ này chưa?"
"Ừ, hình như nghe qua." Nếu như báo viết không lầm, ‘Ngục’ trong miệng cô ấy hẳn là tổ chức hắc đạo nổi lên mấy năm gần đây.
"Chi nhánh của Ngục phân bố rộng lớn, lấy kinh doanh quân hỏa buôn bán, đánh lén ám sát. . . . . . hoạt động phi pháp làm chủ. Trong đó quản lý tổ chức và cho giao dịch có thể thuận lợi tiến hành có bốn người, cũng chính là bốn vị Môn chủ. Em cùng Sở Phong theo thứ tự là hai vị trong đó, danh hiệu của Sở Phong là ‘ ác ma ’, mà em còn lại là ‘ thiên sứ ’."
"Là Fallen Angle đi!" Giọng nói lạnh lùng vang lên, Sở Phong dùng ánh mắt sắc bén trừng Phòng Tuyết Nhi, không hài lòng về sự nhiều chuyện của cô.
Phòng Tuyết Nhi nhún nhún vai lơ đễnh, vẫy tay gọi mèo lại. Vuốt ve bộ lông nó, khóe miệng chứa một nụ cười tà ác.
"Sở Phong." Anh ấy không phải còn đang giận vì cô ngây ngốc đi theo người xấu đi? Lương Dĩnh Nhi có chút bận tâm nhìn anh.
Anh không nói, chỉ ôm Lương Dĩnh Nhi thật chặt. Lấy hành động bày tỏ lo lắng của anh.
Khi anh nhận được cuộc gọi của Phòng Tuyết Nhi, thì từng có một khắc cho rằng Lương Dĩnh Nhi sẽ không còn ở lại bên cạnh anh, còn có một loại đau lòng và áy náy.
Bây giờ mất mà tìm được lại, khiến cho anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn đem Lương Dĩnh Nhi ôm thật chặt trong lòng, như vậy mới có thể cảm nhận được sự tồn tại chân thật của cô.
"Tôi khổ cực như thế mới có thể đi vào nơi này, còn phải xem hai vị thân thiết, hai người thật sự quá đáng mà?" Sớm biết như vậy anh (Tuyền Hoàng) liền đem Bảo Bảo mang theo, thi hôn.
Ah? Nơi này chỉ có hai nữ một nam, Sở Phong lại không nói chuyện, vậy tiếng nói này là của ai?
"Hắc, tiết mục “gặp lại” đã diễn xong, có thể xoay người lại nhìn tôi không? Dù gì tôi cũng thay mấy người giải quyết hơn mười tên theo dõi."
"Ah! Bác sĩ!" Thì ra thật sự là có người khác, không phải ảo giác.
"Tại sao ông lại xuất hiện ở nơi này?" Sở Phong không kiên nhẫn hỏi thăm.
Anh thật muốn làm thịt Tuyền Hoàng, tránh cho hắn làm hư chuyện tốt của anh.
"Tôi cũng chỉ thuận đường tới đây lắc lư. Vừa lúc nhìn thấy bên ngoài có mấy người không biết sống chết muốn xông tới. Tôi liền giúp ông giải quyết bọn họ rồi!" Ai ngờ đối thủ quá yếu, hại anh một chút cũng chưa chơi đã. Tuyền Hoàng ngậm điếu thuốc, buông thả nói.
Nếu những người bên ngoài biết, nhất định đều sẽ đấm ngực phản đối. Không dám tin đai đen karate như bọn họ lại có thể thua trên tay Tuyền Hoàng.
"Bên ngoài còn có người?" Hóa ra anh ra tay còn chưa đủ hung ác, không thể cho bọn họ biết bài học nhớ đời?
"Anh ta cũng là một trong bốn vị Môn chủ." Phòng Tuyết Nhi lên tiếng lần nữa, giải thích với Lương Dĩnh Nhi.
"Vậy còn một vị nữa đâu?" Lương Dĩnh Nhi tò mò mở miệng, dường như tuyệt không sợ hãi.
"Có lẽ về sau chị sẽ gặp, cũng có lẽ là không." Trên mặt Phòng Tuyết Nhi nở nụ cười không giảm, lại làm cho người ta cảm thấy quỷ dị, thần bí.
"Lương Dĩnh Nhi!" Cô biết càng nhiều đồng nghĩa với càng nguy hiểm! bàn tay Sở Phong co rụt lại, bắt được cánh tay Lương Dĩnh Nhi. Cấm cô hỏi những chuyện liên quan tới tổ chức.
"Cho cô ấy biết thì có sao đâu?" Dĩ nhiên, Lương Dĩnh Nhi cũng có thể lựa chọn không biết. Như vậy cô nhất định sẽ gϊếŧ Lương Dĩnh Nhi, để phòng ngừa tin tức tràn ra.
Phòng Tuyết Nhi không chút sợ hãi nhìnSở Phong, thậm chí dám phản đối anh.
"Tôi không hy vọng cô ấy bởi vì tôi mà bỏ mạng!"
Sở Phong vừa hô Phòng Tuyết Nhi, vừa đem Lương Dĩnh Nhi kéo vào trong phòng, muốn cô cách xa Phòng Tuyết Nhi .
"Tuyết Nhi, hôm nay tựa hồ em đặc biệt tích cực." Tích cực phá hư người khác!
"Đừng quên, em chính là người có thù tất báo." Sở Phong dám can đảm nói cô là Fallen Angle, như vậy cô đương nhiên phải trả lại hắn một món quà lớn.
Phòng Tuyết Nhi đem con ngươi híp lại, cùng bộ dáng ưu nhã, vô tội thường ngày cách nhau một trời một vực.
"Anh thật sự hoài nghi, năm nay em mới có mười bảy tuổi thôi sao?" Tuổi nhỏ, lại khôn khéo dọa người. Tuyền Hoàng dập tắt điếu thuốc, nói đến vấn đề thắc mắc trong lòng nhiều năm.
"Tuổi thật cùng tâm lý bình thường sẽ có chênh lệch." Ví như chỉ số thông minh cùng tuổi của cô là không thể so sánh.
"Tiểu ác ma." Anh phi một tiếng.
"Anh sai rồi, em là tiểu thiên sứ." Cô trả lại anh một câu.
"Đi thôi! Chúng ta cùng nhau tới xem bọn họ đang làm gì." Phòng Tuyết Nhi ôm chú mèo đang chơi đùa, bước chân nhẹ nhàng vô cùng.