"À! Vậy có phải bộ dáng này hay không?" Tằng Ngải cắn răng nghiến lợi hỏi lại, không ngừng mắng Nguyên Nguyên trong lòng.
Khá lắm, nha đầu chết tiệt, muốn mất chén cơm đúng không? Cô sẽ cho cô ta toại nguyện!
Nguyên Nguyên vừa nghe, liền thật sự nhìn Tằng Ngải một cái : "Ừ! Đúng vậy, chính là bộ dáng này, nhất là vết chân chim trên đôi mắt, thật là sống động tới cực điểm! Còn nữa, làn da thô cùng chất môi đỏ của người kia, nếu không phải là giọng nói của cô trầm thấp, tôi còn cho rằng cô thật sự là chủ tịch!" Nhưng, trên thế giới này thật sự sẽ có hai người giống nhau sao? Nguyên Nguyên nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
"Vậy cô có cần xem kĩ một chút nữa không, xem rõ tôi là ai?" Tằng Ngải "Tốt bụng" lại gần cô hơn, để cho cô xem cho rõ ràng.
"Còn cần nhìn sao? Không phải dáng dấp cùng chủ tịch giống nhau . . . . ." Cùng? Người có dáng dấp giống nhau không có nhiều, hơn nữa lại cùng làm việc trong một công ty, càng không nhiều lắm. Nói như vậy, người cô gặp phải tựa hồ là chủ tịch chính thống!
"Hả? Tại sao cô lại không nói nữa?" Hừ! Lúc này hẳn đã biết cô là người nào đi! Cô bình sinh không dễ dàng tha thứ nhất là có người không nhận ra cô. Nếu người đàn bà này phạm vào đại kỵ của cô, vậy thì cô đành phải thỉnh người này đi!
Còn nữa, người lãnh đạo trực tiếp của cô ta, cô cũng không thể bỏ qua!
"Á . . . . . Ngượng ngùng, tôi, tôi không có thời gian, đi trước." Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách, cô phải chạy nhanh, càng nhanh càng tốt.
Bàn chân Nguyên Nguyên bôi dầu sắp nhấc chân chạy như điên, quần áo của cô lại bị túm lấy.
"Còn muốn chạy trốn?" Tiếng của Tằng Ngải từ sau lưng Nguyên Nguyên truyền tới: "Thế nào, biết mình nhận lầm người còn muốn bỏ chạy sao? Nói! Cô là người của ngành nào?"
"Báo cáo chủ tịch, em, em là trợ lý của quản lý Lương Dĩnh Nhi ngành sáng tạo." Mang tên tuổi quản lý ra có thể sẽ khiến chủ tịch tha cho cô một mạng đi?
Tằng Ngải đột nhiên thay đổi sắc mặt, như là đang tính toán. "Đem bản hợp đồng này cho tôi xem." Cô lấy ánh mắt ý bảo Nguyên Nguyên đem phần bản hợp đồng cô nhặt đưa cho cô xem.
A! Hôm nay, vừa đúng cô muốn tìm Lương Dĩnh Nhi gây phiền phức, vốn còn đang buồn không có cách nào xử phạt cô ta, không nghĩ tới bây giờ có sẵn tội danh "Dạy nhân viên không chu đáo". Thật là đi mòn giày cũng khó tìm được, đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu!
"Vâng." Lần này là cứu hay là không cứu đây? Nguyên Nguyên gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.
"Hừ, hừ, hừ!" Tằng Ngải càng xem, nụ cười trên mặt càng sâu, cũng càng khiến cho người khác cả người nổi da gà ."Gọi quản lý Lương tới phòng chủ tịch tìm tôi."
Tìm tôi chào từ giã! Đây là ý tưởng của Tằng Ngải.
Tằng Ngải vui vẻ quay đầu rời đi, chỉ để lại Nguyên Nguyên một mình đứng trên hành lang ngẩn người.
Biết cười là đại biểu không sao hay là có chuyện lớn đây?
Cô có phải nên cầm lương thất nghiệp rồi không?
Chương 6
Bên trong phòng, u ám ghê gớm.Phòng không mở điều hòa cũng như nổi lên gió lạnh tháng mười hai, lạnh đến mức khiến người ta phát run.
Dĩ nhiên, đây là chỉ giới hạn cảm giác của Nguyên Nguyên, Lương Dĩnh Nhi ở bên cạnh cô lại không biết tại sao mình lại bị chủ tịch gọi tới.
"Quản lý Lương, em làm việc ở công ty chúng tôi đã ba năm, cố gắng làm việc, trung thành có một không hai. Hàng năm lập nên doanh thu đỉnh cao, khiến rất nhiều đồng nghiệp ghen chết, thậm chí có rất nhiều đồng nghiệp vọng tưởng lấy lương cao phấn đấu, nhưng em vẫn không chút mảy may. Vì H&B mà tận tâm phí sức, dẫn dắt tất cả đồng nghiệp cùng nhau dốc sức, thật sự là một nhân viên ưu tú. Nhưng, hôm nay, em lại phạm một sai lầm đủ gây hại cho công ty."
Những câu trước nói rất hay đều là nhảm, câu cuối cùng mới là điều Tằng Ngải muốn nói."Vì sao em lại đem 60% lợi ích trong bản hợp đồng bôi bỏ đi? Em có biết một khi bản hợp đồng này ký xong, quý này công ty sẽ tổn thất mấy triệu đến chục triệu không? Còn nữa, nhân viên cấp dưới của em còn càn rỡ vô lễ, thấy chủ tịch cũng không nhận ra, điều này sẽ làm cho nhân viên bất mãn làm việc không có hiệu suất. . . . . . Vì vậy, em. . . . . ."
Tằng Ngải đã nói đến đây, cố ý không nói tiếp, chỉ che miệng nửa cười nhìn Lương Dĩnh Nhi.
Lời đều đã nói rõ như vậy, chỉ cần là người thông minh cũng biết mình nên làm như thế nào rồi chứ?
Aiz! Thật ra thì cô cũng không muốn sa thải một nhân viên biết kiếm tiền lại nghiêm túc! Nhưng, mấy ngày trước, một người đàn ông đại diện cho tập đoàn Thái Uy đột nhiên cầm một tờ chi phiếu với tám con số cho cô. Nói : chỉ cần cô sa thải Lương Dĩnh Nhi, cô liền có được tờ chi phiếu này vô điều kiện , đây chính là chút bồi thường, cho nên cô không thể làm gì tốt hơn đành phải hy sinh Lương Dĩnh Nhi rồi!
Đôi mắt Tằng Ngải chuyển một cái, ánh mắt tụ lại trên người Lương Dĩnh Nhi.
"Em rất xin lỗi vì đã mang đến phiền toái cho chủ tịch, em nguyện ý từ chức để bày tỏ lòng xin lỗi."
Lần này cô phải tìm công việc khác rồi!
"Ừ." Tằng Ngải hài lòng gật đầu, nhưng lại đột nhiên nghĩ tới cái gì : "Còn nữa, em nên dọn ra khỏi nơi ở hiện nay."
"Ơ?" Chuyện này có chút phiền toái, không có chỗ ở, cô có thể đi nơi nào đây? Dù sao cũng không thể dọn về nhà ba mẹ?
"Đừng hoài nghi, em thật sự phải dọn đi chỗ khác, vì chủ nhà em là em trai chị." Cô cũng không muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt, nhưng đại diện tập đoàn Thái Uy đã nói rõ điều kiện, muốn cô ép Lương Dĩnh Nhi không có chỗ đi.
Lo liệu nguyên tắc tiền tài thành đáng quý, cô chỉ phải đuổi người.
"Được rồi, em sẽ nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình, hôm nay lập tức rời đi." Tằng Ngải không kiên nhẫn phất tay muốn cô đi ra ngoài.
Nếu nhìn đôi mắt tinh khiết của Lương Dĩnh Nhi mấy lần nữa, cô sẽ cảm thấy mình là người xấu.
"Vâng." Lương Dĩnh Nhi xoay người muốn rời khỏi, nhưng lại không quên quay đầu lại dặn dò: "Chủ tịch, năm nay mỹ phẩm thu đông đã được quyết định, nếu như không có dị nghị, lấy cách trang điểm khói phối hợp màu sắc ngọc trai là thích hợp nhất."
"Đủ rồi! Cầu xin cô mau đi ra đi!" Cô nghe vậy da đầu đều run lên, nào có một người bị cách chức còn có lòng tốt nhắc nhở công việc cho cấp trên như vậy?
Bịch!
Cửa gỗ khép lại, ánh mắt Tằng Ngải tan rã nhìn về phía trước, từ ngăn kéo lấy ra thuốc lá, kẹp ở trong tay, đốt lửa, phun ra một màn sương khói.
Cô. . . . . . Có phải làm sai rồi không?
Kiềm chế thu, kiềm chế thu, quần áo nên thu, chăn màn gối đệm nên thu, vật lẫn lộn nên thu, tâm tình không tha nên thu!
Trên vai Lương Dĩnh Nhi đeo một ba lô nhỏ, trong tay cầm theo túi du lịch, đem chìa khóa nhà thuê tháo ra từ chùm chìa khóa cô mang nhiều năm, không nỡ nhìn bên trong lần nữa, lúc này mới khóa cửa lại.
Cô nên nghỉ ngơi ở đâu đây?
Không có việc làm, không có nơi ở, trở về nhà ba mẹ lại quá đột nhiên, cô nên làm cái gì bây giờ?
Lương Dĩnh Nhi vừa đi vừa cúi đầu nói lảm nhảm. Cho đến khi ngẩng đầu nhìn lên, mới giật mình trước mắt cô có khối mộc bài viết chữ "Sở", nét bút kia mạnh mẽ có lực, không khó nhìn ra thái độ người viết vô cùng cuồng ngạo.
Lương Dĩnh Nhi đưa tay vuốt ve chữ trên tấm bảng gỗ, cũng đè xuống chuông cửa.
Thì ra là trên tấm bảng gỗ có ám cách, chỉ cần đẩy nhẹ tấm bảng gỗ, sẽ nhìn thấy chuông cửa. Nếu không phải chủ nhà báo cho biết, ai cũng không cách nào biết được cơ quan này.