Cốc cốc —— cốc cốc ——
Bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, Lương Dĩnh Nhi cũng không ngẩng đầu lên liền đáp: "Có chuyện gì không?" Nhân viên công ty sẽ không lại muốn mượn dịp này nhìn trai đẹp nữa chứ? Cô nhíu lại chân mày, chỉ sợ mình đoán trúng.
"Quản lý, xong đời rồi!" Tiếng gọi ầm ĩ của Nguyên Nguyên lớn dần theo cánh cửa mở ra, đồng thời cô còn lộ ra vẻ mặt khóc lóc.
"Làm sao?" Xem ra, Nguyên Nguyên hẳn không phải đến xem Sở Phong.
"Quản lý, vì sao chủ tịch muốn tới!" Nguyên Nguyên vừa nói, vừa dùng khóe mắt liếc trộm Sở Phong mấy lần.
Mặc dù xảy ra chuyện lớn, trai đẹp cũng phải nhìn!
"Cho nên?" Chủ tịch tới cũng không phải chuyện lạ. Nhưng có thể khiến Nguyên Nguyên không để ý hình tượng hô to như vậy nhất định là chuyện lớn, hơn nữa còn là ở trước mặt Sở Phong.
"Bản hợp đồng của chúng ta còn chưa sửa đổi." Đây chính là vấn đề lớn nhất! Bởi vì chủ tịch đã thông báo : hôm nay muốn xem bản hợp đồng đã sửa đủ, nếu như họ không giao ra được, nhất định phải về nhà ăn cám.
Nguyên Nguyên còn tưởng rằng một thời gian nữa chủ tịch mới đến. Ai biết hôm nay, chủ tịch đã tới công ty, hơn nữa còn nói rõ hôm nay phải xem bản hợp đồng đó!
"Em lấy vào để chị sửa cho xong."
"Quản lý, hai giờ chiều chủ tịch tới. Chị chỉ còn có hơn ba tiếng, có được không?" Hai chữ cuối cùng cô vẫn là hỏi nhiều, cô chủ yếu là muốn nhấn mạnh thời gian hơn ba tiếng.
"Được, em lập tức đưa cho chị, chị nhất định đúng giờ giao ra." Lương Dĩnh Nhi khép lại bảng báo cáo mẫu trang điểm Thu Đông, thở dài một hơi.
"Ơ! Quản lý, chị thật đúng là cứu tinh của tụi em!" Nguyên Nguyên vui vẻ đưa bản hợp đồng lên, lại vội vàng nhìn Sở Phong mấy lần mới đi ra ngoài.
Lương Dĩnh Nhi mở ra trang thứ nhất của bản hợp đồng, rậm rạp chằng chịt chữ Anh khiến cô xem nhức đầu. Cô không xem lại không được, chỉ phải nhăn mày, cứng rắn tiếp tục xem tiếp.
Ô… —— ai có thể đảm đương phiên dịch cho cô đây?
"Dĩnh Nhi."
"Đừng quấy rầy!"
"Dĩnh Nhi."
"Đừng quấy rầy! Trừ khi anh có thể giúp em phiên dịch." Lương Dĩnh Nhi không nhịn được gầm nhẹ, như con mèo nóng nảy.
Trên mặt Sở Phong có nụ cười tà tứ, không có ý tốt đến gần cô : "Anh dĩ nhiên có thể giúp em phiên dịch, chỉ cần em có thể trả giá cao."
Anh cúi người ôm lấy Lương Dĩnh Nhi, không cho cô bất kỳ động tác phản kháng nào.
Khoảng cách của bọn họ gần như không, anh nói: "Giá là một nụ hôn."
Hơn nữa còn là một nụ hôn sâu, rất sâu.
Anh bừa bãi mυ'ŧ hôn đôi môi mềm mại của Lương Dĩnh Nhi. Sau đó dùng lưỡi cạy hàm răng cô ra, cuồng vọng hấp thu mật dịch trong miệng cô, đan xen một chỗ với lưỡi cô.
"Em vẫn ngọt như vậy." Anh nhỏ giọng cười khẽ, ngón cái mang vết chai lướt qua đôi môi vì hôn mà đỏ mọng của cô, xúc cảm tê dại giống như bị điện giật. Anh dùng đầu ngón tay miêu tả hình dạng môi cô, sau đó là xương quai xanh của cô.
"Ưhm. . . . . . Anh. . . . . ." Cô muốn kháng nghị, nhưng lại nói không ra lời. Cô muốn rời đi, nhưng hai chân lại không cách nào di chuyển.
"Ngoan."
Anh dùng một tay đem hai tay của Lương Dĩnh Nhi đặt lên đầu cô, tiến đến tường trắng. Một tay kia lại thăm dò vào trong áo sơ mi của cô, cởi ra nút thắt trước ngực cô.
Hai vυ' trắng như tuyết nhất thời nhảy ra, anh lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp khiến hai điểm đỏ bừng, chọc cho cô từng trận run lên.
"Đừng như vậy." Lương Dĩnh Nhi hé mở đôi môi, ánh mắt sương mù nhìn Sở Phong.
"Xác thực cũng nên ngừng." Sở Phong ác ý khiến đầu ngón tay lướt qua hai vυ' cao nhọn, Lương Dĩnh Nhi không nhịn được khẽ run. Rồi sau đó anh mới cài lại ngực áo cho cô.
"Anh . . . . ." Hai gò má Lương Dĩnh Nhi đỏ bừng, cầm bản hợp đồng trên sàn che mặt lại.
Cô làm thế nào cũng không dám tin mình lại có thể cùng Sở Phong trong phòng làm việc làm, làm. . . . . .
"Đừng che! Dù sao vừa rồi anh cũng đã thấy hết."
Sở Phong cầm lấy bản hợp đồng trên tay Lương Dĩnh Nhi, khiến cho Lương Dĩnh Nhi chỉ có thể xấu hổ cúi đầu, không cho mình hồi tưởng lại kí©ɧ ŧìиɧ vừa rồi.
"Còn nữa, chỉ cần bôi bỏ điều hai và điều mười trong bản hợp đồng là được." Sở Phong dù bận vẫn ung dung nói.
"Làm sao anh biết?" Anh mới vừa cũng không có xem qua nội dung của bản hợp đồng, lại làm sao biết sửa đổi thế nào?
"Khi em bị anh áp dưới người thì anh đại khái đã xem qua." Sở Phong cười đến vô cùng ghê tởm!
"Ờ." Lương Dĩnh Nhi mắc cỡ đến muốn lao ra khỏi không gian ngột ngạt này.
Cô cầm lên bản hợp đồng liền chạy về phía cửa. Nhưng mới đυ.ng phải tay cầm của cửa, quần áo cô liền bị người túm lại.
"Em quên cái này." Sở Phong cầm lên nội y của cô!
"Ờ!" Lương Dĩnh Nhi nắm lấy áσ ɭóŧ liền chạy về phía nhà vệ sinh. Gò má ửng hồng liền càng thêm đỏ.
"Đến tột cùng là muốn bôi bỏ điều tư hay là điều mười đây?" Nguyên Nguyên gật gù đắc ý lầm bầm lầu bầu, cầm trên tay bản hợp đồng mà Lương Dĩnh Nhi vừa ném cho cô. "Rốt cuộc là điều nào?"
Aiz! Đều do quản lý mới vừa đưa tới quá đột ngột, lời nói lại vừa nhanh vừa vội, khiến cô nghe cũng không hiểu ra sao. Chỉ nhớ rõ nghe được từ "Hai" , lại không biết rõ cô ấy rốt cuộc còn nói là " Bốn" hay là "Mười". Đợi đến khi cô muốn đuổi theo hỏi lại thì quản lý đã sớm chạy trốn không thấy bóng dáng, cô chỉ có thể tự mình đoán!
"Bốn đi. . . . . . vì đây là con số xui của người Trung Quốc, cho nên điều này là điều tốt nhất để bôi bỏ!" Nguyên Nguyên dùng sức gật đầu, còn dùng tay bôi bỏ một cái XX lớn.
Chuyện giải quyết xong, Nguyên Nguyên nhanh chóng đem bản hợp đồng đã sửa xong, vội vội vàng vàng đi tới phòng in ấn.
Xem ra hôm nay có thể thuận lợi quá quan!
Trên mặt Nguyên Nguyên mang theo ý cười, cô cúi đầu bước nhanh. Lại căn bản không chú ý tới phía trước đang có người đi tới, cho nên cứ như vậy đυ.ng vào người ta.
Thoáng chốc, giấy bay loạn đầy trời, cùng với tiếng thét chói tai của phụ nữ nổi lên tứ phía.
"Là ai? Đi bộ không nhìn đường sao, sinh ra đã không có mắt sao?" Người phụ nữ bị Nguyên Nguyên xô ngã không khách khí mở miệng, mùi thuốc súng nồng nặc tràn ngập toàn bộ không gian.
Nguyên Nguyên bị nói như thế, ban đầu còn muốn dàn xếp ổn thỏa, xin lỗi một cái coi như xong cũng không khách khí mở miệng: "Tôi còn muốn hỏi cô là ai." Hừ! Nhìn thấy cô đi mau như thế cũng không biết đứng sang bên ư! lúc này chọc tới cô, nhìn xem cô sửa chữa cô ta thế nào !
Hừ, là nhân viên nào có gan lớn như thế, lại dám dùng cái loại giọng điệu này nói chuyện với cô? Chẳng lẽ cô gái này thật sự là người mù, không nhận ra cô chính là chủ tịch?
Tốt! Đến lúc cô tra ra nhân viên ngành nào, cô nhất định phải trừng phạt cô ta thật nặng.
"Ê! Cô thế nào? Sao không nói chuyện. Biết mình sai liền ngoan ngoãn nói một tiếng thật xin lỗi, rồi nhặt những tờ giấy dưới đất giao cho tôi, hiểu không?" Nguyên Nguyên tự thấy mình tư lịch sâu sắc, liền không thèm liếc người khác một cái đã cậy già lên mặt ra lệnh cho đối phương.
Nhưng lần trở lại này cô phải xấu hổ rồi!
Cô ta muốn cô nhặt giấy? Có lầm hay không vậy! Tằng Ngải gương mặt vặn vẹo, ngồi xổm người xuống, cúi người làm theo lời Nguyên Nguyên. "Ừ, cầm đi!" Đợi lát nữa, cho cô ta biết sống chết ra sao!
"Lần sau phải hiểu rõ tình trạng, đừng ngăn cản người khác nữa." Nguyên Nguyên kiêu ngạo cầm giấy quạt, ngay sau đó lại bổ sung thêm: "Cô cũng biết đây là bản hợp đồng mà chủ tịch muốn xem vào ngày hôm nay, nếu không kịp in ra, cô không mất chén cơm mới là lạ!"
"Thì ra là bản hợp đồng mà chủ tịch muốn xem! Vậy không biết chị có biết hình dáng của chủ tịch ra sao không ?" Tằng Ngải giả vờ nhỏ giọng lấy lòng Nguyên Nguyên.