Nhà máy bỏ hoang, vết màu trên tường vẫn còn.
Phương Sam cảm khái: “Nơi đây chứa đựng kỷ niệm đẹp lúc tôi và ký chủ gặp nhau lần đầu tiên.”
Ngụy Tô Thận: “… Cậu thấy đẹp là được.”
Nói về kinh doanh, mảnh đất trống này vì vụ án mạng năm xưa và gắn liền với hai chữ “không lành” nên các thương nhân ít nhiều đều có sự kiêng kị điểm này, dù có mua lại cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền.
Nơi vắng vẻ, xe buýt cũng ngừng hoạt động mấy năm trước đối với Ngụy Tô Thận lại có lợi.
Bước chân đột ngột dừng lại, Ngụy Tô Thận giữ chặt Phương Sam đang tiếp tục đi về phía trước.
Bàn về giác quan thì hiếm có ai nhạy bén hơn Ngụy Tô Thận, Phương Sam nín thở, dỏng tai cẩn thận lắng nghe, một âm thanh trầm đυ.c khác thường truyền vào tai y.
“Có vẻ như từ phía trước truyền đến.” Phương Sam nói nhỏ: “Mấy nơi đặc biệt như thế này có hai loại đặc sản.”
Ngụy Tô Thận: “Ví dụ?”
“Ví dụ như ký chủ hoặc là kẻ xấu.” Phương Sam suy nghĩ chốc lát: “Thế này đi, anh đi trước xem tình hình thế nào, tôi ẩn nấp ở đây, chờ anh quay lại.”
“Được.” Ngụy Tô Thận vừa mới cất bước, bỗng quay người nhíu mày, mắt sáng như đuốc, cứ thế nhìn chằm chằm vào Phương Sam.
Giọng điệu của đối phương vừa rồi rất bình tĩnh, rất bình thường, đến mức lúc đầu Ngụy Tô Thận nghe mà không hề nhận ra điều kỳ lạ.
Phương Sam cướp lời: “Tôi tin tưởng anh.”
Ngụy Tô Thận đang định nói gì đó, sắc mặt hai người cùng lúc thay đổi.
Phương Sam: “Anh có nghe thấy không?”
Ngụy Tô Thận gật đầu, là tiếng con gái nức nở, tuy rất nhỏ nhưng vẫn nghe thấy.
Phương Sam thay đổi chiến lược, đặt tay lên vai Ngụy Tô Thận, chân thành nói: “Anh ở đây ngoan ngoãn chờ tôi quay lại, trừ khi tôi gọi thì đừng lên tiếng.”
Ngụy Tô Thận dửng dưng gạt tay y ra.
Phương Sam giơ tay vén mái tóc lòa xòa bên tai y ra sau, như thể sắp phải sinh ly tử biệt: “Nghe lời.”
Dứt lời, y chỉnh lại quần áo, chuẩn bị làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Từ đầu đến cuối chỉ có tiếng bước chân của một người, thông thường xác suất kẻ xấu có cơ hội cầm súng rất thấp, đa phần chỉ cầm vũ khí sắc nhọn và liều lĩnh thôi.
Chơi thì chơi, Phương Sam đi vài bước ra hiệu với Ngụy Tô Thận… bọc đánh.
Mái nhà có chỗ dột khiến mặt đất lầy lội, không khí tràn ngập mùi khó ngửi.
Dù nhìn từ góc độ nào thì cũng rất phù hợp với những nơi mà người già gọi là âm khí quá nặng.
Phương Sam trốn sau cột, một bóng lưng cao lớn xuất hiện trước mặt, người đàn ông kia kéo một cái bao tải, thỉnh thoảng lại đá một cái, gắt lên quát: “Câm mồm cho ông!”
Kèm theo tiếng nức nở trong bao tải, Phương Sam nhíu mày.
Là trùng hợp? Hay liên quan đến nhiệm vụ, ngay cả y cũng nhất thời không đoán ra.
Dù sao thì nhà máy này cũng là một nơi thích hợp để gϊếŧ người cướp của.
Sau khi xác định chỉ có một người, Ngụy Tô Thận nhặt một cục đá ném về phía bên trái, gã đàn ông giật nảy mình, vô thức nhìn về hướng đó.
Thời cơ nắm bắt rất chuẩn xác, khi Ngụy Tô Thận đối phó với gã đàn ông thì Phương Sam chạy tới mở bao tải, bên trong là một cô gái khoảng 20 tuổi, gương mặt xinh đẹp tái xanh vì thiếu oxy trong thời gian dài.
Phương Sam để cô gái tự bình tĩnh lại, quan sát bên phía Ngụy Tô Thận, tên bắt cóc kia nhìn qua là biết biết võ, nhưng trước đó gã bị đánh lén nên cuối cùng mất thế chủ động. Ngụy Tô Thận không bao giờ nương tay với kẻ thù, dứt khoát bẻ trật khớp tay chân của tên bắt cóc, sau khi chắc chắn gã không còn khả năng hoạt động nữa mới đá văng gã ra xa.
Cô gái thấy máu càng sợ thêm: “Giờ phải làm sao?”
Phương Sam thở dài: “Báo cảnh sát.”
Trong lúc cô gái gọi điện thoại, Ngụy Tô Thận liếc nhìn Phương Sam, người kia khẽ lắc đầu, ý là tạm thời không đưa ra được đáp án. Y đi tới bên cạnh Ngụy Tô Thận, hạ giọng nói: “Bảo người điều tra danh tính của tên bắt cóc xem.”
Gặp phải kẻ xấu ở nơi quỷ quái này là ý trời hay liên quan đến nhiệm vụ, ai cũng đắn đo khó đoán.
Không cần y nói, Ngụy Tô Thận cũng đã gọi cho Arthur.
Nhà họ Ngụy.
Ngụy Tô Thận vẫn chưa về nhà, lúc trước thì đây là chuyện thường, nhưng gần đây hắn đều về nhà đúng giờ nên lại khiến người ta không quen lắm.
Ngụy Diệp vừa từ quán cà phê về, chủ quán nói Ngụy Tô Thận lại xin nghỉ ba ngày rồi.
Nhóc béo chần chờ: “Anh trai là người trưởng thành rồi, đôi khi cũng cần phải ở khách sạn.”
Ít ra làm loạn ở khách sạn còn hơn là làm loạn ở nhà.
Ngụy Diệp liếc qua, nhóc béo lập tức im miệng.
“Theo bản tin mới nhất của đài chúng tôi, chiều nay, một nữ sinh viên đại học bị bắt cóc…”
Mấy tin tức kiểu này luôn thu hút sự chú ý của mọi người, nhóc béo bất giác tăng âm lượng lên một chút.
“Anh Ngụy nghĩa hiệp đã tay không tấc sắt vật lộn với tội phạm, cứu sống cô gái trẻ này.”
Hình ảnh vừa chuyển, ống kính quay về phía Ngụy Tô Thận, phóng viên hỏi vài câu theo thường lệ: “Anh có thể kể lại về tình hình lúc đó không?”
“Lúc đó tôi cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy không thể để một cô gái trẻ như vậy bị hãm hại.” Ngụy Tô Thận nói theo kịch bản mà Phương Sam cung cấp.
Trước màn hình TV, nhóc béo há hốc mồm: “Bố, bố, bố…”
“Bố” mãi một lúc mới rặn được một câu: “Bố có con riêng à?”
Vừa nói xong thì bị một đập vào đầu.
Nhóc béo ấm ức: “Nếu không phải con riêng thì sao lại trông giống anh con thế?”
Theo những gì cậu ta biết, dù mặt trời có mọc ở đằng tây thì anh trai cậu cũng không có miếng nào liên quan đến nghĩa hiệp hết.
Đang nghĩ thì người trong TV lại mở miệng: “Từ nhỏ cha tôi đã dạy tôi rằng, chỉ cần mọi người góp chút tình yêu là thế giới sẽ trở thành nhân gian tươi đẹp.”
Lần này không chỉ có nhóc béo mà cả Khương Mỹ Linh cũng lộ ra vẻ mặt khác thường, bà quay sang hỏi Ngụy Diệp: “Anh dạy nó mấy cái này đấy à?”
Ngụy Diệp: “Đồ…”
Cuối cùng vẫn không bật ra lời thô tục.
Nhóc béo thở dài: “Dù có phải hay không thì e là tất cả mọi người trong giới cũng biết hết rồi.”