Ngụy Tô Thận nhìn Phương Sam với ánh mắt đầy ẩn ý, bỗng nói: “Vậy cứ áp dụng cách hợp tác như ở tu chân giới đi, cậu phác thảo, còn tôi chế tác.”
Phương Sam bắt chước điệu bộ của mấy cô nàng bán hoa, giơ ngón tay út lên: “Ghét ghê.”
Ngụy Tô Thận lạnh lùng nhìn y.
Phương Sam bĩu môi: “Tôi có biết gì về lĩnh vực này đâu.”
Ngụy Tô Thận tự dưng lại cười: “Xem ra số năm cậu độc thân cũng ngang ngửa với con rối rồi đấy.”
Phương Sam lập tức nổi giận: “Bổn thống kinh nghiệm sa trường lâu rồi nhé, há có thể để một tên nhóc con tóc vàng như ngươi chê bai!”
Ngụy Tô Thận bình tĩnh lấy ra một chai rượu từ két sắt —
Đúng vậy, là két sắt.
Kể từ khi Phương Sam xuất hiện, tất cả rượu, kể cả là bia trái cây cũng phải khóa trong két sắt.
Phương Sam cười toe toét nhận lấy, uống một ngụm.
Ngụy Tô Thận: “Kinh nghiệm sa trường?”
Phương Sam: “Tôi đã từng chứng kiến vô số ký chủ chinh chiến sa trường.” Giọng thì uể oải nhưng lại ra vẻ lạc quan: “Nhưng độc thân làm tôi vui vẻ.”
Ngụy Tô Thận: “Nói thật.”
Phương Sam thì thào: “Không nhớ rõ bao lâu nữa, tôi luôn phải đứng nhìn những ký chủ đó yêu đương, xây dựng hậu cung, thu nạp đàn em…”
Ngụy Tô Thận hắng giọng: “Vậy còn cậu?”
Phương Sam nhìn hắn với ánh mắt u oán: “Đã nói rồi còn gì, tôi chỉ đứng bên cạnh nhìn thôi.”
“…”
Ngụy Tô Thận bỗng hiểu ra lý do tại sao Phương Sam thích giành spotlight.
Có vẻ vấn đề này đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ Phương Sam, y đi tới đi lui trong phòng, vẻ mặt thâm trầm như thể vừa biết tin Ngụy Tô Thận không đạt điểm tiêu chuẩn.
“Tôi không đủ xuất sắc sao, hay là không đủ phóng đãng, tại sao chẳng có ai để mắt đến tôi?”
Ngụy Tô Thận cảm thấy không phải là y không đủ phóng đãng, mà là đã triệt để buông thả bản thân, mười con trâu cũng kéo không lại.
“Thôi, đường tình đã long đong thì bổn thống sẽ chuyên tâm vào sự nghiệp vậy.”
Ngụy Tô Thận, người vẫn im lặng lắng nghe từ nãy giờ bỗng có linh cảm chẳng lành chợt thấy Phương Sam đột nhiên bình thường trở lại: “Ký chủ yên tâm, anh sinh ra để làm vua, có tôi ở đây rồi thì việc ngồi lên ngai vàng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.”
Ngụy Tô Thận nhắm mắt lại, quyết định hủy bỏ kế hoạch đi thắp hương cho ký chủ thực sự. Cho đến ngày hôm nay, rốt cuộc là ai hại ai đúng là khó mà nói được.
Hai người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cuối cùng vẫn là Phương Sam lên tiếng trước: “Hay là chúng ta mua vài món trên mạng rồi về nghiên cứu trước đã?”
Y thực sự không biết đồ chơi tìиɧ ɖu͙© có những cái gì.
Ngụy Tô Thận: “Vớ vẩn, đấy toàn mấy thứ không ra gì.”
Phương Sam liếc hắn một cái, Ngụy Tô Thận thản nhiên nói: “Khi nào đặt hàng nhớ đổi tên người nhận thành Tiểu Bùi.”
Phương Sam: “Còn số điện thoại thì sao?”
Ngụy Tô Thận: “Cũng đổi luôn.”
Phương Sam gật đầu: “Vậy thì đổi thành số điện thoại của tôi.” Tạm dừng, y không nhịn được mà hỏi: “Hai người là anh em ruột thật đấy à?”
Ngụy Tô Thận cũng chỉ đề phòng chẳng may thôi, dạo này cha hắn hay ở nhà, nếu hàng giao đến đúng lúc gặp phải thì sẽ hơi phiền.
“Đương nhiên là anh em ruột.”
Phương Sam hừ cười: “Anh em ruột mà lại công khai hại nhau.”
Ngụy Tô Thận bình tĩnh nói: “Từ nhỏ nó đã thuận buồm xuôi gió, không trải qua vài thất bại thì sao biết mùi đời khó khăn. Bây giờ nếm mùi đắng cay, sau này mới có thể trở thành người đứng trên vạn người được.”
“…”
Bàn tay lành lạnh áp vào trán Ngụy Tô Thận, Phương Sam nhìn chằm chằm vào mặt Ngụy Tô Thận: “Có sốt đâu nhỉ.”
Ngụy Tô Thận mỉm cười ôn hòa: “Đây đều là những đạo lý mà cậu đã dạy tôi.”
Phương Sam sợ run, đây là dấu hiệu hắc hóa trước mình!
Nói rõ xong, Ngụy Tô Thận và Phương Sam ra ngoài chọn địa điểm. Mặc dù chính phủ không ra lệnh cấm mở loại cửa hàng này, nhưng với thân phận của Ngụy Tô Thận, hắn quả quyết không mở cửa hàng đồ chơi tìиɧ ɖu͙© trong khu sầm uất của trung tâm thành phố.
Nhóc béo đang vui vẻ ăn bánh ngọt trong phòng, cửa để mở toang cho thoáng khí. Vừa thấy Phương Sam thì sắc mặt lập tức xấu hẳn đi, cậu ta cầm nĩa lên vung vẩy đe dọa.
Phương Sam mỉm cười, tốt lắm, thằng béo này lại không chú ý đến sự hiện diện của anh trai nó rồi.
Mãi sau nhóc béo mới trông thấy Ngụy Tô Thận, cậu ta chột dạ nói: “Anh, anh ăn bánh không?”
Trông Ngụy Tô Thận không có dấu hiệu nào sắp nổi giận, trái lại thái độ còn cực kỳ thân thiết: “Anh trai không đói, em ăn nhiều vào.”
Choang!
Đĩa rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Nhóc béo há hốc mồm, miếng bánh trong miệng cũng rơi ra ngoài.
Giờ phút này, thậm chí Ngụy Tô Bùi còn quên mình với Phương Sam không ưa nhau mà nhìn đối phương với ánh mắt cầu cứu.
Phương Sam dùng khẩu hình nói: Hắc hóa rồi.
Nhóc béo run rẩy, định hỏi thêm nhưng hai người kia đã sóng vai rời đi.
Trên đường, thỉnh thoảng Phương Sam lại liếc nhìn Ngụy Tô Thận, gò má lạnh lùng, cặp mắt sáng ngời… Trông sao vẫn là vị sếp lạnh lùng kia.
Chưa hoàn toàn hắc hóa.
Phương Sam thở phào, vẫn cứu được!
Hiện giờ Ngụy Tô Thận đang tập trung vào chính sự nên không để ý quá nhiều đến suy nghĩ của Phương Sam, hắn giới thiệu đại khái về phân bố các khu vực trong thành phố.
“Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.” Phương Sam: “Hay là chọn trong công ty luôn?”
Ngụy Tô Thận: “Nhà họ Ngụy làm ăn chân chính.”
Phương Sam: “Thật à? Hay vì sợ tạo ra động tĩnh ầm ĩ quá sẽ bị phát hiện.”
Ngụy Tô Thận nhìn y: “Cậu nghĩ sao?”
“…”
Thành phố này rất lớn, nhưng nơi thực sự có thể dùng lại rất ít, Phương Sam: “Thực ra có một nơi khá phù hợp.”
Ngụy Tô Thận biết y đang nói đến nơi nào, khẽ xoa mi tâm.
…