Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 39.1: Cần đổi mới sáng tạo để làm giàu

Ngay từ ngày đầu tiên Phương Sam bước chân vào nhà họ Ngụy, nhóc béo đã kết thù với y rồi, có thể nói là hai bên vừa nhìn nhau đã thấy ngứa mắt.

Thêm nữa, trước đó Phương Sam đi một bước lại lắc mông một cái nên đương nhiên là ánh mắt của nhóc béo cứ bị thu hút, không phát hiện ra Ngụy Tô Thận cũng rất bình thường.

Sau khi nói ra cách giải mạch suy nghĩ của mình, nhóc béo nhận ra biểu cảm của Ngụy Tô Thận chẳng những không tốt lên mà còn nhìn mình bằng ánh mắt thâm trầm, làm cho Ngụy Tô Bùi lạnh cả người.

“Nghe nói bây giờ, bảng điểm của một số trường đại học đều được gửi về nhà.”

Nhóc béo hệt như bị sét đánh: “Chỉ, chỉ một vài trường thôi, không bao gồm trường của anh em mình.”

Ngụy Tô Thận: “Tính thời gian thì trong khoảng hai ngày này sẽ có điểm, anh sẽ bảo bố mẹ tổ chức ăn mừng cho em.”

Nhóc béo lắc đầu nguầy nguậy, vì nhà gần nên bình thường ít khi cậu về ký túc xá ở, thường xuyên loanh quanh ở nhà, đến nỗi bố mẹ vẫn chưa biết là đã vào kỳ nghỉ, đồng nghĩa với việc kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc cũng bị bỏ qua.

Mà năm nay, nhóc béo chắc chắn sẽ bị treo cổ trên cái cây đại thụ Toán cao cấp này.

“Anh, anh thương em lần nữa với.” Bàn tay mũm mĩm nắm lấy tay áo của Ngụy Tô Thận, cố gắng mở to đôi mắt híp của mình.

Ngụy Tô Thận thân thiết xoa đầu cậu: “Bảo trọng.”

Dứt lời, hắn đút hai tay vào túi quần, chậm rãi đi lên tầng, lúc sắp đến đầu cầu thang thì ngoái đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt lạnh lẽo đầy uy hϊếp.

“…”

Về đến phòng, vừa ngước mắt lên đã va phải ánh mắt của Phương Sam, cũng lạnh lùng và mỉa mai như vậy.

“Đã nói bao nhiêu lần rồi, ký chủ phải quật khởi từ những lần bị vả mặt.” Phương Sam khoanh tay liếc hắn: “Chứ không phải giống như con chim công kiêu ngạo đi giẫm đạp còn gà còi như thế.”

Ngụy Tô Thận lộ vẻ mặt quái dị.

Phương Sam đau lòng: “Tôi làm việc của hệ thống, còn phải lo lắng như mẹ già nữa, ký chủ có thể thông cảm cho sự vất vả của tôi không?”

“…”

Từ nhỏ đến lớn chưa từng bị bố mẹ chế giễu bao giờ, Ngụy Tô Thận cảm nhận được gấp đôi cái gọi là “Giáo dục yêu thương” ở chỗ Phương Sam.

Chờ Phương Sam nói xong đạo lý thì đã là nửa tiếng sau. Lần đầu tiên Ngụy Tô Thận nghe người ta nói chuyện tới mức buồn ngủ như vậy đấy.

Hắn hít sâu một hơi, chuẩn bị ra ngoài.

Phương Sam nhíu mày: “Nói anh có hai câu mà đã không vui rồi à?”

Ngụy Tô Thận không nhịn được mà cười mỉm: “Tôi đi rót cho cậu cốc nước.”

Phương Sam lắc cái cốc, quả nhiên đã cạn.

Ngụy Tô Thận không đi rót nước luôn mà cầm cốc đi đến bên cạnh Ngụy Tô Bùi đang giận dỗi.

“Cho em một cơ hội.”

Tai của nhóc béo khẽ giật, nịnh nọt tiến lại gần.

Ngụy Tô Thận: “Đã bị giáo viên gọi vào văn phòng mắng bao giờ chưa?”

Nhóc béo gật đầu, làm ra vẻ đương nhiên.

Ngụy Tô Thận: “Bình thường sẽ bị nói trong bao lâu?”

Nhóc béo hắng giọng, nói với giọng điệu của người từng trải: “Không quá mười phút.”

Mắt Ngụy Tô Thận sáng lên.

Nhóc béo: “Khi bị mắng nhất định phải nhìn vào mắt đối phương, để họ ý thức được là anh đã nhận ra lỗi lầm của mình, đồng thời cứ mỗi mười lăm giây thì gật đầu một lần, động tác phải thật nhẹ nhàng.”

Vẻ mặt của Ngụy Tô Thận lộ ra vài phần hài lòng, thì ra đứa em trai ngốc của mình cũng hiểu biết khá nhiều.

Trước khi lên tầng, hắn còn vỗ vai nhóc béo: “Bác học.”

Nhóc béo được khen phổng cả mũi, nhất thời quên mất việc hỏi tại sao tự dưng anh mình lại thấy hứng thú với chuyện này.

Phương Sam nhấp một ngụm nước cho nhuận cổ họng.

Nói được nửa chừng, thấy Ngụy Tô Thận nhìn vào mắt mình, trong ánh mắt kia là sự khiêm tốn nghiêm túc.

Phương Sam ngẩn ra: “Đã nhận ra lỗi lầm của mình rồi à?”

Ngụy Tô Thận khẽ gật đầu.

Phương Sam cười nhe răng: “Trẻ con dễ dạy.”

Một ngày sau khi Ngụy Tô Thận trở về, không có bất kỳ nhiệm vụ nào được phát ra.

Buổi chiều, lúc hắn nhắc chuyện này với Phương Sam, người kia chỉ dửng dưng nói: “Đúng rồi, ký chủ nên nghỉ ngơi vài ngày cho khỏe.”

Ngụy Tô Thận nhíu mày: “Thế không phải lãng phí thời gian lắm à?”

Phương Sam mỉm cười, ngón tay chọc nhẹ vào giữa hàng mày đang nhíu lại của hắn: “Đừng dùng thái độ đối với việc cày nhiệm vụ để đối đãi với cuộc sống.”

Ngụy Tô Thận không cảm thấy làm nhiệm vụ có gì không tốt, ngay cả khi không có nhiệm vụ thì phần lớn thời gian của hắn cũng chỉ dành cho công việc.

Phương Sam thản nhiên nói: “Không được nhàn rỗi mấy ngày đâu, tranh thủ thời gian hưởng thụ đi.”

Thực tế tàn khốc lại lần nữa chứng minh, Ngụy Tô Thận không phải là người có mệnh hưởng phúc. Vào buổi tối khi dùng bữa, Ngụy Diệp nhắc đến việc công ty sẽ tổ chức tiệc giữa năm, hai ngày tới còn có một sự kiện quan trọng cần Ngụy Tô Thận có mặt.

Ban đầu, tiệc giữa năm lẽ ra phải tổ chức vào tháng 6, nhưng lúc đó lại là thời điểm bận rộn nhất của công ty, chớp mắt đã kéo dài đến tận bây giờ.

Khi nói chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng lại lướt qua Phương Sam, như chỉ vô tình nói: “Nhà họ Ngụy có không ít căn nhà trống bên ngoài, ở đây chật chội, không ngại thì cân nhắc dọn đến đó đi.”

Phương Sam: “Cháu muốn chờ.”

Ngụy Diệp nhíu mày: “Chờ cái gì?”

Phương Sam dịch mông lại gần Ngụy Tô Thận: “Chờ đến ngày anh ấy cho cháu danh phận.”

Cả bàn cơm im lặng.

Ngụy Diệp là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, ông bảo bà Trương lấy vài hạt óc chó đến để thay thế món tráng miệng hàng ngày.

Nhóc béo lấy hết can đảm nói: “Ăn cái này có bị khó tiêu không ạ?”

Óc chó với cà rốt, cậu thực sự không nuốt nổi hai thứ này.

Ngụy Diệp lạnh lùng nói: “Có vài người cũng giống như hạt óc chó, phải đập thì mới ăn được.”

Phương Sam trầm ổn gật đầu: “Nhớ dùng tiền để đập.”

“…”

Nhóc béo không dám xen vào nữa, lặng lẽ ăn óc chó.

Ngụy Diệp không hề nổi giận như tưởng tượng, trong mắt lập lòe, không nói rõ được là cảm xúc gì nhưng nhóc béo vừa liếc một cái đã không nhịn được mà rùng mình.

“Hai đứa đã quyết tâm ở bên nhau như thế, không ngại thì con dẫn cậu ta đến tiệc liên hoan của công ty đi.” Khương Mỹ Linh ưu nhã lau khóe miệng, cũng khiến người ta không đoán được tâm tư.

Ngụy Tô Thận khẽ mím môi, chưa kịp mở miệng đã bị tiếng rung điện thoại cắt ngang.

“Quả thực anh Ngụy rất tài giỏi.” Sau khi kết nối, đầu dây bên kia không chào hỏi gì đã nói một câu như vậy, giọng điệu có vẻ châm biếm.

Ngụy Tô Thận bình tĩnh nói: “Không dám tự nhận tài giỏi, miễn cưỡng hơn anh một chút thôi.”

“Xin hỏi một chút, anh làm thế nào để thuyết phục Bùi Dương từ bỏ hợp tác với nhà họ Phương vậy?”

Ngụy Tô Thận: “Hợp ý.”

Nói xong thì tắt điện thoại, thấy Khương Mỹ Linh nhìn qua bèn lên tiếng: “Phương Xán.”

Khương Mỹ Linh: “Nghe nói Phương Xán tìm được một bức tranh cổ, vốn tưởng chuyện hợp tác với Bùi Dương là chắc chắn rồi, cuối cùng lại thành công dã tràng.”

Ngụy Tô Thận: “Anh ta tự tin quá rồi.”

Khương Mỹ Linh mỉm cười: “Mẹ cũng rất tò mò con đã cho Bùi Dương lợi ích gì?”

Ngụy Tô Thận: “Điều trị.”

Khương Mỹ Linh không hiểu.

Ngụy Tô Thận: “Vô sinh.”

“…”