Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 38.2: Cõi đời này có ai không biết tới quân

Cùng với vết nứt đầu tiên xuất hiện trên thân cầu, xa xa đột nhiên truyền đến một câu nói: “Vững vàng lên! Anh là nhân vật chính, anh không thể chết được!”

Thiên Hiên ngẩn người… Nhân vật chính không phải chỉ có trong truyện thôi hả, phương pháp khuyên người này quái dị quá vậy.

Đạo cụ của Phương Sam có hạn, không thể lãng phí toàn bộ ở thế giới này được, sau khi kéo dài thêm một thời gian ngắn, đoán chừng bên Ngụy Tô Thận cũng sắp xong rồi mới không tiếp tục chặn ở đường vào nữa, bay người chạy tới.

Không biết có phải lời nói của y có tác dụng hay không, chỉ thấy Ngụy Tô Thận quát khẽ một tiếng, xung quanh bắt đầu nổi gió xoáy, đánh trả chính diện.

Hào quang màu u lam yếu bớt đại biểu cho lôi kiếp đã qua, nhưng mà tiếng sấm vẫn còn quanh quẩn tại sơn cốc. Đám tu sĩ đuổi theo thấy Ngụy Tô Thận đã độ kiếp thành công thì vội vàng lùi lại.

Phương Sam: “Cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, chi bằng chúng ta tha cho mấy kẻ đến đòi mạng này?”

Chúng tu sĩ còn chưa kịp mừng rỡ đã cảm giác được con đau xé rách tim gan, vừa cúi đầu nhìn thì phát hiện, trên cơ thể chẳng biết từ lúc nào đã bắt đầu thối rữa, chưa được bao lâu đã lộ xương trắng ra ngoài mới vô thức nhìn về phía Phương Sam.

Phương Sam nhún vai: “Ta không ra tay không có nghĩa là người khác cũng không ra tay.”

Ở một bên khác, Thiên Hiên từ từ đứng dậy, thờ ơ nhìn bọn họ đang ngã lăn lóc dưới đất rêи ɾỉ, trong mắt chẳng hề có chút thương cảm naod: “Vì các ngươi nói rằng do uống thuốc của ta mà thân thể bị bạo liệt mà chết, vậy thì các ngươi cứ nếm thử cái cảm giác thân thể bạo liệt mà chết đi.”

Lời nói vừa dứt, chỉ trong một giây đã thay đổi thái độ, hệt như một chú cún đang vẫy đuôi chạy đến trước mặt Phương Sam: “ n công, ngài có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

Vừa nói vừa lấy ra Bách Hoa Lộ, Khử Độc Đan cùng mấy thứ khác, xung quanh y đều đã bị hạ độc, lỡ như liên lụy đến ân công thì làm sao đây?

“Ta là Thánh khí, bách độc bất xâm.” Phương Sam kiêu ngạo hất hàm.

Thiên Hiên nhìn với vẻ tôn sùng.

Sau khi Ngụy Tô Thận đột phá, Phương Sam lại lấy lại vẻ uy phong lẫm liệt, cũng không che giấu dung mạo thật, nghênh ngang về thành.

Thiên Hiên đi theo bên cạnh y, lần đầu tiên cảm nhận được sự quan trọng của việc có thực lực mạnh mẽ.

“Với thiên phú của ngươi, chưa đầy mười năm đã có thể nổi danh ở Đan Đạo, lúc đó hãy nghĩ cách nắm giữ Đan Các trong tay.”

Thiên Hiên gật đầu: “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, đến lúc đó ta sẽ hiệu triệu các luyện đan sư dưới trướng cắt đứt nguồn cung cấp đan dược cho các thế lực này.”

Tưởng tượng xong lại hơi chán nản: “Nhưng giờ ta còn khó tự bảo vệ mình nữa là.”

Phương Sam: “Dù sao những kẻ muốn bắt ngươi luyện đan cũng chỉ là số ít, trước mắt chỉ cần tìm một chỗ dựa là được.”

Thiên Hiên lập tức nói: “Ta muốn đi theo ngài.”

Phương Sam: “Ta chuẩn bị rời khỏi nơi này rồi.”

Thiên Hiên đã hóa hình, tương đương với một người sống, thế giới sẽ không cho phép mang đi.

Trong mắt Thiên Hiên thoáng qua vẻ thất vọng, Phương Sam mỉm cười nói: “Nhưng có một nơi khác tốt hơn.”

Đại hội Luyện Đan Sư kết thúc, sau hôm nay, nhóm người Đỗ Hiên sẽ chuẩn bị rời đi.

Ma Chủ lúc này cũng không quên đến châm chọc, lời lẽ đều đang mỉa mai việc Đỗ Hiên thua cược.

“Thật tốt quá, mọi người đều ở đây.”

Nghe thấy giọng nói này, những người đang ăn cơm trong tửu lầu thoáng chốc cứng đờ.

Phương Sam bước vào với nụ cười tươi rói, kéo Thiên Hiên đi lên phía trước: “Đến đây, chào đi, vị này là Đỗ thúc.”

Đỗ Hiên cười khổ khoát tay: “Không dám nhận.”

Đang định lùi bước, Phương Sam đột nhiên nhướng mày, môi khẽ mấp máy mấy lần, Đỗ Hiên bỗng dừng bước, mỉm cười nhìn Thiên Hiên: “Lương tài mỹ ngọc, có nguyện theo ta về Thiên Cực Tông không?”

– Lương tài mỹ ngọc chỉ những người có tài năng và đức hạnh tốt đẹp.

Thiên Hiên bị ghét quen rồi, nay được người ta chủ động chiêu mộ nên có hơi bỡ ngỡ.

Đỗ Hiên cười nói: “Tên của ta và ngươi đều có chữ ‘Hiên’, đây chính là duyên phận.”

“Duyên phận cái cứt chó!”

Ma Chủ và Đỗ Hiên đấu với nhau mấy chục năm nay, phàm là thứ đối phương muốn thì nhất định phải giành cho bằng được. Hơn nữa, không biết Đỗ Hiên đã dùng thủ đoạn gì mà lại khiến người đứng đầu trong Đại hội Luyện Đan Sư bằng lòng theo y về Thiên Cực Tông, nếu lại có thêm một Thiên Hiên nữa, chẳng mấy chốc thực lực của Thiên Cực Tông sẽ tăng vượt bậc.

“Nhưng hắn là chính nhân quân tử.” Ma Chủ cố ý nhấn mạnh, nói với Thiên Hiên: “Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, nếu như mấy thế lực lớn liên thủ lại, ép phải chọn giữa ngươi và lợi ích của Thiên Cực Tông, kết quả là gì thì không cần nói cũng biết.”

Sắc mặt Thiên Hiên ảm đạm.

Ma Chủ hắng giọng: “Nhưng Ma Vực của ta thì khác, giữa các Ma Tu phải gϊếŧ chóc, cướp đoạt tài nguyên lẫn nhau, ngươi là Luyện Đan Sư, không cần phải đi con đường đó.”

Thiên Hiên chần chờ, hơi khó quyết định, cuối cùng nhìn về phía Phương Sam.

Phương Sam khẽ gật đầu, nở nụ cười khích lệ với y.

Thiên Hiên mở miệng hỏi: “Ma Vực có thể bảo vệ ta trong mười năm không?”

Ma Chủ cười vang, cố tình nói thật to, ngay cả tít đằng xa cũng có thể nghe thấy: “Tôn chỉ hành sự của bổn tọa là, kẻ nào phạm ta một điểm, ta sẽ đào cả mả nhà nó lên!’

Vừa đấm vừa xoa, Ma Chủ cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa để mở lời lần nữa: “Chỉ cần bổn tọa còn tại thế một ngày thì sẽ không có ai dám làm tổn thương ngươi.”

Thiên Hiên cảm động: “Quả là người tốt, ngươi còn tốt hơn cả tưởng tượng của ta!”

“…” Trong lòng khẽ run lên, Ma Chủ suýt nữa đã quên đây cũng là một tên não không bình thường.

“Chào ngươi, từ nay ta sẽ đi theo ngươi.”

Ma Chủ: “… Thực ra ngươi có thể suy nghĩ lại xem.”

Thiên Hiên lắc đầu: “Ta sẽ theo ngươi đến Ma Vực.”

Trước khi đi, Thiên Hiên nhẹ nhàng ôm Phương Sam một cái: “ n công, ta sẽ nhớ ân tình của ngài cả đời.”

Phương Sam vỗ vai y: “Đến Ma Vực rồi, nhớ chăm sóc tốt cho mình.”

Thiên Hiên: “ n công cũng vậy.” Đoạn còn hạ giọng nói: “ n công trọng tình trọng nghĩa, sau này phải nghĩ nhiều cho mình nhiều vào, đừng để bị mấy cục nợ làm liên lụy.”

Ngụy Tô Thận vô duyên vô cớ trở thành cụ nợ trong miệng người khác: …

Dù bị Ma Chủ cản trở, nhưng vì có Phương Sam ở đây nên Đỗ Hiên cũng không dám ở lại lâu, nhanh chóng khởi hành cùng trưởng lão của Tiêu Dao Môn.

Tửu lâu ồn áo chỉ chốc lát đã trở lại yên tĩnh.

Phương Sam: “Độ kiếp thành công có rớt xuống trang bị gì không?”

Ngụy Tô Thận lắc đầu.

Phương Sam thở dài: “Xem ra lần này chỉ có thể mang theo «Khôi lỗi thuật» rồi.”

Tất nhiên, nếu Ngụy Tô Thận muốn tiếp tục ở lại thế giới này làm nhiệm vụ thì lại là chuyện khác.

Có điều, cả hai đều cảm thấy chạy vẫn là thượng sách, bọn họ đã gây đủ phiền phức rồi, Thiên Hiên may mắn còn có Ma Vực chứa chấp, chứ bọn họ… e là giữa đất trời bao la này không tìm được thế lực nào như vậy.



Vẫn là bầu trời xanh mây trắng như cũ, chỉ là không còn cảm nhận được linh khí tồn tại trong không khí nữa.

Ngụy Tô Thận căn bản không kịp cảm thán, vừa về đến nơi, Phương Sam đã lén lút trốn trong góc cười khúc khích.

“Mau lại xem này.” Phương Sam gọi hắn.

Ngụy Tô Thận bước qua, mí mắt giật giật, thứ Phương Sam đang cầm chính là « Thiên Huyền Đại Lục Sử ».

“Sách mang về được à?”

Phương Sam: “Thứ không có giá trị, lại cũng chẳng phải là công pháp, dùng một chút đặc quyền nho nhỏ thì vẫn có thể mang về được.”

Ngụy Tô Thận lật đại khái một lượt, hàng vạn chữ dài dòng, phần lớn đều miêu tả về Phương Sam.

Lật đến trang cuối cùng cũng không thấy có đoạn nào liên quan đến mình.

Phương Sam chỉ cho hắn xem.

Chỉ thấy trang đầu tiên ghi chép về Song Thánh Tai Ương, sau tên của Hùng Bá Thiên có một chú thích nhỏ, ở dưới cùng của trang sách có ghi chú: Vào năm X tháng Y, nhờ sự giúp đỡ của Hoàng Phủ Ngạo Sam đã đạt được đột phá.

Nhưng mà… không còn gì khác nữa.

Đến phần sau, vài câu lác đác có liên quan đến Ngụy Tô Thận đều dùng “Thánh khí còn lại” để chỉ.

Phương Sam thở dài: “Tôi có thể hiểu được nguyện vọng muốn có tên tuổi của ký chủ, chỉ tiếc với tư cách là một hệ thống, tôi lại quá xuất sắc.”

Trước kia, Ngụy Tô Thận đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý của muôn người, thời gian lâu dài như vậy, quá nhiều sự chú ý sẽ khiến hắn sinh lòng bất mãn. Nhưng kể từ khi ký kết khế ước với Phương Sam, dù đi đến đâu cũng chưa từng có ai để ý đến hắn.

Chưa từng nghĩ giờ đây trong mắt tác giả dã sử, hắn thậm chí còn không xứng có một cái tên.

Sự chênh lệch quá lớn khiến tâm trạng Ngụy Tô Thận lúc này trở nên rất khó tả.

Trên mặt Phương Sam bặm ra nụ cười có phần gượng gạo: “Vẻ mặt của ký chủ bây giờ trông rất nguy hiểm.”

Có dấu hiệu muốn đoạt hào quang của mình.

Ngụy Tô Thận đứng trong sân một lúc, không nói gì mà quay người vào biệt thự.

Nhóc béo đang lục tìm gì đó trong phòng khách, thấy có người vào, phản ứng đầu tiên là bĩu môi với Phương Sam.

Phương Sam vuốt tóc, đắc ý lắc mông.

Nhóc béo không nhịn được mà làm mặt quỷ.

“Em mấy tuổi rồi?” Ngụy Tô Thận đứng bên cạnh, lạnh lùng mở miệng.

Nhóc béo giật mình: “Anh, sao anh lại ở đây?”

Ngụy Tô Thận: “…”