Đoạt Ái

Chương 2: Thử nghiệm

"Chu tiên sinh, cơm đã chuẩn bị xong."

Người nói là dì Vương, người chịu trách nhiệm nấu ăn và lo liệu một ít việc nhà. Vì bà không có nói nhiều cũng không hỏi han đời tư người khác cho nên Chu Cẩn vẫn giữ hợp đồng.

"Được." Chu Cẩn đáp, đặt cuốn sách trong tay xuống, thoáng chốc đứng dậy, cử động tứ chi.

Hắn một khi đọc sách, cả ngày cũng không nháy mắt, lúc bình phục chân tay thường có chút đau nhức, tê dại.

Chu Cẩn ra khỏi phòng làm việc, dì Vương đã đi rồi, đến phòng Chu Bạch, giơ tay gõ cửa "Ăn cơm."

Cửa không khóa, hắn gõ cửa một cái rồi mở ra, Chu Cẩn vẫn không quen với thói quen không khóa cửa của con gái mình, nhưng sau khi nghĩ lại, vẫn không trực tiếp đẩy cửa đi vào.

“Chu Bạch?”

Chu Cẩn lại gọi Chu Bạch, trong phòng vẫn không có người đáp lại, liền đẩy cửa đi vào.

Máy lạnh truyền đến, nhiệt độ điều hòa trong phòng rất thấp, Chu Bạch nằm trên giường ngủ ngon lành, trên cánh tay mảnh khảnh và trắng nõn nổi lên da gà, thoạt nhìn đã thấy lạnh rồi, Chu Cẩn cau mày bước vào phòng tìm điều khiển điều hòa từ xa, nhặt một bộ quần áo che cho Chu Bạch.

Vừa tới gần, Chu Bạch liền mở mắt ra, nhìn thấy Chu Cẩm ở trong phòng, nhất thời không nhớ tới lời thề trước khi uống nước: "Làm sao vậy?"

Chu Cẩn đem quần áo thả xuống, quay đầu tắt điều hòa: "Đến giờ ăn rồi."

Chu Bạch nói xong vẫn giữ nguyên tư thế ngủ.

Chiếc váy được thiết kế không tay, rất rộng rãi, Chu Bạch cứ như vậy nằm trên giường mơ hồ có thể nhìn thoáng qua màu hồng bên váy.

Đó là chiếc áσ ɭóŧ nhỏ của con gái.

Chu Bạch phát triển muộn, một số cô gái cùng tuổi đã bắt đầu mặc áo ngực, còn cô vẫn đang mặc áo ngực ở trình độ mới phát triển.

Hai nụ hoa nhỏ kia giờ đang khẽ nhấp nhô theo nhịp thở của Chu Bạch, không khí tràn ngập mùi cơ thể ngọt ngào của người con gái. Chu Bạch nằm một hồi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Chu Cẩn.

"Dậy ăn cơm đi." Chu Cẩn đứng ở bên giường nhìn Chu Bạch.

"Con không muốn ăn!"

"Không được."

Chu Bạch không kiên nhẫn, dứt khoát lật người, dùng mông đối mặt với Chu Cẩn, mặc kệ váy của cô có lộn xộn hay không, chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ màu vàng trong đó đã được nhìn thấy từ lâu.

Chu Cẩn không thể làm gì được Chu Bạch, hắn không phải người quen dùng lời lẽ tốt đẹp để dỗ dành cô, nhưng Chu Bạch vẫn luôn không nói đạo lí, hắn đứng ở mép giường giằng co trong chốc lát, kéo cô ra, bế lên.

Con gái nhỏ quá nhẹ, đυ.ng vào đâu cũng có xương, cô vẫn quằn quại vùng vẫy trong vòng tay hắn, như một con khỉ nhỏ bướng bỉnh.

"Ba làm gì vậy? Đồ Cổ! Đồ heo! Chu Cẩn, thả con xuống!"

Dám gọi thẳng tên hắn.

Chu Cẩn giơ tay đánh vào mông của Chu Bạch, một lớp thịt mỏng gần như không con dãn: "Đừng lộn xộn, sẽ ngã."

Chu Cẩn chưa bao giờ có mùi khói thuốc như những người đàn ông khác, không có nước hoa, chỉ có mùi hương tươi mát của bồ kết xen lẫn một chút hương của sách vở.

Mông Chu Bạch bị đánh một cái, mặt đỏ bừng, sợ hai người dán quá gần, Chu Cẩn sẽ phát hiện ra sự khác thường của cô, càng giãy dụa: "Chu Cẩn, con chán ghét ba! Buông ra."

Chu Cẩn trở nên điếc tai vì tiếng kêu của Chu Bạch, đem người bế vào phòng bếp đặt xuống, cô gái trán lấm tấm mồ hôi.

"Ngồi xuống ăn đi." Hai bộ bát đũa đã bày sẵn trên bàn ăn, Chu Cẩn ngồi xuống đối diện với Chu Bạch.

Hai bước ngắn ngủi như vậy, Chu Bạch vốn đã có chút mệt mỏi, vừa vặn ngửi được mùi cơm quả thực đói bụng, cho nên sắc mặt lạnh lùng bắt đầu ăn cơm.

Vừa ăn, Chu Bạch vừa nhớ tới chuyện Chu Cẩn gọi lúc trước, càng ăn càng thấy bữa cơm vô vị.

Nhưng dù sao đó cũng là lắng nghe trong góc, Chu Bạch không thể trực tiếp hỏi Chu Cẩn đang nói chuyện với ai, điều này khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, điện thoại của Chu Cẩn rung lên, cô nhanh chóng liếc nhìn màn hình điện thoại-Tô Du.

Đây rõ ràng là tên của một người phụ nữ, Chu Bạch nghẹn họng, nuốt không trôi cơm mềm.

Chu Cẩn không trả lời nên cúp điện thoại, Chu Bạch kìm lại một lúc: "Vừa rồi là ai gọi?"

"Bạn."

"Nữ?"

"Ừ."

"Sao trước kia không nghe qua ba có bạn?"

Chu Cẩn ngước mắt liếc nhìn Chu Bạch:" Gần đây mới quen. "

Chu Bạch cúi đầu cắn đũa, cô luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như lời Chu Bạch nói, nhưng cái nhìn thận trọng này khiến cô cảm thấy rất ngu xuẩn.

Nói trắng ra, Chu Cẩn đã ly hôn với Bạch Quỳnh được hai năm, mẹ cũng sắp tái hôn, việc Chu Cẩn quen một người bạn nữ mới cũng không có gì là quá đáng.

Điều không ổn là Chu Bạch đã có những suy nghĩ không bình thường đối với Chu Cẩn.