Đoạt Ái

Chương 1: ᐯụиɠ Ŧяộm

"Tiểu Bạch, mẹ thực sự rất xin lỗi, nhưng mẹ đang gặp rắc rối, mẹ hứa trong một thời gian gắn sẽ đón con trở về. "Bạch Quỳnh nắm chặt tay Chu Bạch với vẻ mặt tội lỗi khi tiễn con gái ra sân bay.

Nhưng Chu Bạch thực ra trong lòng biết rất rõ mẹ sắp kết hôn với chú Trần, không có chỗ cho cô trong gia đình mới này, vì vậy cô được "trả lại" đến bên người Chu Cẩn.

Còn chuyện có đón về được hay không thì có lẽ chỉ có Chúa mới biết.

"Nhưng… Dù sao thì con cũng nên thân cận với ba hơn một chút, có lẽ sống với ông ấy sẽ hạnh phúc hơn."

Chu Bạch quả thật rất thích ba của mình.

Nhưng "thích" không giống như Bạch Quỳnh nghĩ, nó còn nhiều hơn thế nữa.

Cô nghĩ rằng sống với mẹ mình, cô sẽ có thể giả vờ như một người bình thường, nhưng bây giờ có vẻ như cuộc sống thực sự không theo ý cô muốn..

"Con phải nhớ chăm chỉ học tập sau khi đến đó. Thời gian bây giờ là mấu chốt ..." Bạch Quỳnh không nhận thấy sự phân tâm của Chu Bạch, vẫn tiếp tục nói "Nhưng thành tích của con luôn rất tốt, mẹ tin con nhất định có thể ... "

" Được rồi mẹ." Chu Bạch đứng lên đeo cặp sách trên lưng:" Đã đến giờ lên máy bay, con đi đây. "

Sau khi hành lý đã được kiểm tra, Chu Bạch bước vào cổng soát vé liếc nhìn lại. Cô thấy bà vừa rồi vẫn còn thể hiện tình cảm mẹ con, bây giờ lại nóng lòng nhấc điện thoại thông báo với chồng mới, vẻ mặt đầy nhẹ nhõm.

Nhìn là biết.

Chu Bạch nhún vai, thờ ơ xoay người rồi lên máy bay.

Thanh Thành cách đây không xa, chỉ mất hơn một giờ đi máy bay.

Sau khi xuống máy bay, Chu Bạch dễ dàng tìm thấy một người đàn ông, đó là cha cô- Chu Cẩn ở sảnh sân bay.

Chu Cẩn thân trên mặc một chiếc áo sơ mi trắng, từng chiếc cúc đều tỉ mỉ gài vào lỗ cúc tương ứng, thân dưới là quần tây màu đen, lưng thẳng tắp, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, là người khá độc lập.

Chu Bạch liếc mắt nhìn chằm chằm về phía Chu Cẩn giữa một đám người, Chu Cẩn nhanh chóng phát hiện ra cô.

Cô gái cách đó không xa mặc một chiếc váy dài đến đầu gối màu xanh nhạt, cánh tay nhỏ bé đang kéo chiếc vali cao gần bằng nửa người của mình, khiến người ta cảm thấy không thể chịu nổi khi nhìn vào.

Chu Cẩn chân dài đi tới, trực tiếp nhấc lên vali: "Đi thôi."

Khi đến gần, Chu Cẩn nhận ra sự trưởng thành của con gái mình.

"Khai giảng liền học lớp 12?"

Chu Bạch ậm ừ, tiếp tục cúi đầu bước đi, không thèm nhìn Chu Cẩn.

Tuổi này chính là tuổi phản nghịch, Chu Cẩn nhớ tới Chu Bạch vừa vào năm nhất trung học thì cùng Bạch Quỳnh bỏ đi, lúc đó tính tình rất khác so với khi còn bé.

Khi còn bé, ngày nào con bé cũng bám sau lưng hắn, gọi ba la hét rất ngọt ngào, sau đó vừa nhìn thấy hắn liền bỏ chạy, đóng cửa rồi khóa lại, thần tiên cũng không có biện pháp mở.

Thanh Thành vẫn còn rất nóng vào đầu tháng 7. Tuy nhiên, ô tô của Chu Cẩn đã dừng lại hai mươi phút dưới ánh nắng mặt trời oi bức như một cái lò nung nóng.

Mặt trời ở ngay trước xe, từ cửa sổ trước chiếu vào cặp đùi trắng như tuyết của cô gái, phản chiếu ánh sáng trắng.

Chu Cẩn bật điều hòa, nhìn thấy tay chân nhỏ nhắn của Chu Bạch quả nhiên hoa mắt: "Váy của con quá ngắn"

Lúc đứng thì chiều dài còn tạm được, khi ngồi xuống thì lộ ra một nửa đùi.

"Cái này ngắn quá phải không?" Chu Bạch liếc nhìn Chu Cẩn, lông mày xinh đẹp khẽ cau lại, sau đó kéo váy lên: "Cái này mới gọi là ngắn."

Chu Bạch không tự chủ kéo váy, dùng sức rất lớn, góc váy màu vàng nhạt lộ ra, bị ánh mắt của Chu Cẩn thu lại, cô gái nhỏ lập tức xắn váy trở lại.

"Đồ cổ hủ."

Khuôn mặt của cô gái nhỏ có chút đỏ lên vì nhiệt, nhăn mũi quay đầu qua một bên không thèm nhìn hắn.

Về đến nhà, Chu Cẩn để vali vào phòng Chu Bạch, sau đó trở lại phòng làm việc, để cô thu dọn đồ đạc một mình.

Căn phòng của Chu Bạch vẫn như trước khi cô rời đi, cô treo quần áo vào tủ, đặt sách tham khảo trên bàn làm việc, không cần chuyển đi nữa.

Sau khi thu dọn xong, Chu Bạch bước ra khỏi phòng, nghe thấy giọng nói của Chu Cẩn từ phòng làm việc vọng ra.

Chu Cẩn dường như đang nghe điện thoại.

Chu Bạch nhẹ nhàng bước tới cửa phòng làm việc, như con mèo lặng lẽ bắt đầu nghe ngóng ở góc tường.

"Ừm,… Anh về rồi."

Giọng Chu Cẩn vốn đã trầm và lạnh, thường ngày không lớn tiếng, Chu Bạch ngồi xổm ở cửa, lỗ tai gần như dung hòa vào cửa, nhưng vẫn không nghe rõ lắm.

"Gần đây… không tiện… thì… liên hệ."

Có chuyện gì bất tiện, là do cô sao?

Chu Bạch khẽ nhíu mày, trong lòng có một dự cảm xấu.

Biết đấy, Chu Cẩn, một người cổ hủ, là giáo sư lịch sử của trường Đại học Thanh Hoa. Mặc dù có tác phong nghiêm khắc nhưng hắn không thể kìm được vẻ ngoài ưa nhìn của hắn, có rất nhiều sinh viên đến tỏ tình.

Cảm giác thật tệ khi thứ của riêng mình lại bị người khác thèm muốn.

Chu Bạch buồn bực, bưng cốc nước vào bếp rót nước, nuốt không kịp, uống đến vạt áo ướt một mảng lớn.

Sau khi uống nước, Chu Bạch nặng nề đặt ấm và chén xuống, trong lòng thề rằng sẽ không bao giờ để ý đến con lợn hôi hám Chu Cẩn nữa.

"Sao lại ồn ào như vậy?" Chu Cẩn bị tiếng động cố ý của Chu Bạch làm phát cáu, đứng ở cửa phòng làm việc, trong mắt hiện lên một tầng màu lạnh. "Tại sao quần áo lại ướt?"

Chiếc váy màu xanh nhạt trở nên trong suốt, nhăn nhúm trên ngực cô gái, phản chiếu chiếc áo nịt ngực màu hồng bên trong.

"Con uống nước!" Chu Bạch cảm thấy tức giận khi nghĩ đến một đám nữ sinh vây quanh Chu Cẩn :"Ăn cơm trước, đừng gọi con."

Chu Cẩn nhìn Chu Bạch đang tức giận, vội vàng trở về phòng, một giọng cười dịu dàng từ người phụ nữ ở đầu dây bên kia: "Sao đứa nhỏ lại có vẻ tức giận vậy?"

"Không biết." Hắn không hiểu.

Hắn không biết con gái mình đang nghĩ gì.