Chuyện này liền để một mình anh người giải quyết là được.
“Lấy văn kiện đến.” Anh đột nhiên có ý định thỏa hiệp. Chỉ cần có thể bảo vệ mạng anh và Lãnh Quan, anh có thể không so đo với họ Khang Trường Ấp cùng Kha gia thuộc sở hữu của ai.
“A! Nhanh như vậy liền đổi ý? Này không giống cá tính của ngươi nha!” Khang Chính Thời cẩn thận nhìn anh.
“Tao muốn mày đáp ứng, sau khi Trường Ấp cùng Kha gia tất cả đều thuộc về mày, không được gây phiền phức cho tao.” Anh đưa ra điều kiện.
“Có thể.” Khang Chính Thời cười meo meo gật đầu, chậm rãi đưa qua một phần văn kiện.
Kha Bá Ấp nhìn chữ trên văn kiện, Khang Chính Thời nghĩ thật đúng là cực kì hay, hắn nhất định đã sớm có dã tâm chiếm đoạt, mới có thể viết ra văn kiện như vậy. Hắn định lấy Trường Ấp, cũng chiếm luôn tất cả bất động sản cùng cổ phiếu của Kha gia.
Kha Bá Ấp biết, chỉ cần ký tên, từ nay về sau anh liền không xu dính túi.
“Ba ba...” Đạt Đạt tuy rằng không hiểu tính nghiêm trọng của việc ký tên, nhưng nó nhìn ra được Kha Bá Ấp chần chờ cùng do dự.
Rốt cuộc có nên ký hay không?
Kha Bá Ấp phải lựa chọn dưới cái nhìn như hổ rình mồi của Khang Chính Thời.
***
Lãnh Quan tốn một ít thời gian mới tìm được nơi ở của Khang Chính Thời, hắn dùng kết giới che giấu nơi ở của mình, khiến cô không cảm ứng được khí của Kha Bá Ấp, thẳng đến khi cô thấy ánh lửa hiện ra, mới xác định Kha Bá Ấp bị đưa đến nơi nào.
Một mình ở trong căn biệt thự cỡ trung giữa sườn núi, địa điểm hẻo lánh rất phù hợp với cá tính của Khang Chính Thời, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào căn nhà ẩn trong rừng cây này, đối với việc bên trong trầm tĩnh khác thường có chút bất an.
Kha Bá Ấp vẫn mạnh khỏe chứ?
Lần đầu tiên cô mất đi bình tĩnh mà cô kiêu ngạo nhất, lo lắng vọt vào chỗ ở của Khang Chính Thời.
Nên có người giáo huấn một chút cái tên cuồng vọng tinh thần phân liệt kia.
Trong phòng, Khang Chính Thời khẽ chấn động, cười lạnh nói: “Ả kia tới, ngươi tốt nhất mau ký.”
Kha Bá Ấp liếc hắn một cái, cầm lấy bút, muốn dùng mấy tờ văn kiện này để giải quyết ân oán giữa anh và Khang Chính Thời.
“Dừng tay!” Lãnh Quan đúng lúc đánh vỡ kết giới của Khang Chính Thời, vọt vào.
“Lãnh Quan...” Thấy cô đến, Kha Bá Ấp vừa vui vừa lo.
“Đừng giao dịch với ma quỷ, Bá Ấp, bọn họ sẽ không giữ lời, tin em, mặc kệ anh có ký tên hay không, Khang Chính Thời này cũng không sẽ bỏ qua cho anh.” Cô ngăn anh, đi đến bên cạnh anh, nhẹ nhàng lấy bút trong tay anh. “Hắn hận anh, hắn là linh hồn ác độc nhất giấu trong nội tâm Khang Chính Thời, hắn không chỉ muốn mọi thứ của Kha gia, hắn còn muốn mạng anh! Chính sự oán hận này khiến Khang Chính Thời một phân thành hai, hắn đem bản thân bán cho ác ma.”
“Hừ, ngươi là đồ xú nữ nhân, thật sự không biết tốt xấu, Kha Bá Ấp vì ngươi mới đồng ý ký tên, hắn không tin ngươi sẽ là đối thủ của ta, hắn sợ ngươi bị thương, mà ngươi lại ngu ngốc chui đầu vô lưới, đến chịu chết!” Khang Chính Thời cả tiếng mắng to, hận cô phá hỏng kế hoạch của hắn.
Trong lòng Lãnh Quan lướt qua một dòng nước ấm.
Vậy là đủ rồi! Kha Bá Ấp có thể vì cô từ bỏ mọi thứ, cô sao có thể không yêu anh, bảo vệ anh?
Cô cười nhợt nhạt với Kha Bá Ấp, trong mắt có chút ánh sáng chớp động.
Kha Bá Ấp kích động muốn ôm cô, bất đắc dĩ không đúng thời cơ, trước mắt còn có tên khốn kiếp đang uy hϊếp sinh mệnh bọn họ.
“Ta sẽ không cho ngươi động đến một sợi lông tơ của anh ấy. Khang Chính Thời, ngươi tình nguyện tránh trong thể xác, để ác ma trong lòng ở đây làm xằng làm bậy, ngươi mới là kẻ đáng thương nhất trên thế giới, ta thương hại ngươi.” Cô biểu tình kiên nghị, phần tự tin không có lý do của cô khiến Khang Chính Thời bối rối.
“Tiện nhân này!” Khang Chính Thời bị cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ nổi trận lôi đình, hét lớn một tiếng, một đám cầu lửa đánh tới Lãnh Quan, độ nóng cực cao trong quả cầu lửa còn chưa tiếp cận đã làm tất cả đồ dùng trong nhà bốc cháy.
“Mau rời khỏi nơi này!” Lãnh Quan đẩy Đạt Đạt, biến mất trong không khí, sau đó kéo Kha Bá Ấp chạy đến cửa sổ.
“Một tên cũng đừng hòng chạy! Ta muốn các ngươi chết! Tất cả đều cháy sạch một chút cũng không còn!” Tiếng Khang Chính Thời phát cuồng hò hét từ trong phòng truyền ra, cầu lửa cũng đuổi theo Lãnh Quan không rời.
Lãnh Quan phá cửa sổ, ôm lấy Kha Bá Ấp từ lầu một nhảy xuống, hai người lăn vài vòng trong bụi cỏ, cô lấy hơi lập tức nói với anh: “Đi mau! Đừng ở lại chỗ này!”
“Không! Anh không thể để em ở đây!” Kha Bá Ấp quả quyết lắc đầu.
“Anh ở đây chỉ làm vướng chân vướng tay, đi mau!” Cô không nói nhiều mà đẩy anh ra, xông lên trước dùng băng đối phó quả cầu lửa thật lớn kia.
“Lãnh Quan...” Kha Bá Ấp khẩn trương đến lưng toát mồ hôi lạnh.
Lãnh Quan biết băng khí của mình gặp lửa liền tan, nhưng vậy cũng không tệ, băng hóa thành nước, đối với lửa luôn có tác dụng khắc chế, cô ra sức đối kháng với lửa của Khang Chính Thời, băng khí hóa thành nước khiến cầu lửa chỉ còn dư hỏa, nhưng không bao lâu sau, lửa đã yếu đi lại lần nữa cháy lan, Khang Chính Thời không biết khi nào đứng trên nóc nhà, nhìn xuống bọn họ, hơn nữa lại đang thao túng lửa.
Nên làm gì bây giờ? Khi Lãnh Quan xoay người đỡ Kha Bá Ấp thoát đi, liều mạng động cân não.
Đột nhiên, một trận mưa lửa bất ngờ rơi xuống, mọi nơi đều cháy, trong nháy mắt, rừng cây gần biệt thự tất cả đều thành cây lửa, trong không khí sương khói tràn ngập, mắt thấy lửa sẽ lan đến những căn nhà cách đó không xa.
Kha Bá Ấp bị những đốm lửa nhỏ này làm bốc cháy toàn thân đau đớn, Lãnh Quan đưa anh đến một cái ao gần đó, dùng băng thay anh xua nhiệt.
“Nghe này, em để xe anh bên đườn núi, khi em đối phó hắn, anh lập tức lái xe rời đi, đừng quay lại nữa.” Cô thận trọng nói với anh.
“Không! Nơi này tất cả đều là lửa, anh không thể để em một mình ở đây.” Anh đè bả vai cô, không nghe cô khuyên bảo.
“Yên tâm, em có biện pháp đối phó hắn.” Trong mắt cô có vẻ chắc chắn.
“Biện pháp gì?” Anh nhướng mi.
“Không khí.” Cô ngẩng đầu nhìn ngọn lửa theo gió đốt tới.
“Không khí?”
“Thứ duy nhất có thể chặn linh lực của Khang Chính Thời, chính là trạng thái chân không, đã không có không khí, lửa liền không thể cháy được.” Cô bình tĩnh nói.
“Chân không? Vậy em định làm thế nào?” Anh ý thức được cô sắp đi làm một chuyện nguy hiểm, trên mặt có lo âu.
“Em muốn dùng băng vây khốn hắn, ngăn cách không khí, khiến hắn không dùng được linh lực.” Đây là biện pháp duy nhất có thể ngăn Khang Chính Thời phát cuồng, xem dáng vẻ hắn không gϊếŧ bọn họ thề không bỏ qua kia, cho dù thiêu hủy cánh rừng này, hại người vô tội, hắn cũng không để ý.
“Có thể sao?” Anh nhíu chặt mày.
“Đúng vậy, chỉ cần anh không ở đậy.” Cô lấy ý nghĩ anh là gánh nặng để buộc anh đi.
“Anh ở lại có thể giúp em...” Anh cố cãi.
“Anh là mục tiêu của Khang Chính Thời, ở lại sẽ chỉ làm em phân tâm, hiểu không?”
“Nhưng...” Một đám lửa tấn công bọn họ cắt ngang lời anh nói.
“Đi mau, không có thời gian.” Cô nói xong đẩy anh ra.
Anh trong hỗn loạn kéo cô vào lòng, môi lướt qua cô, thấp giọng nói: “Em không thể để mình bị thương, đừng quên, tiền cùng vĩ khoản anh đều chưa trả cho em.”
“Yên tâm, em sẽ không cho người ta cho thiếu.” Cô cho anh một nụ cười an tâm, sau đó dùng sức đẩy anh ra, tạo một bức tường băng ngăn trở cầu lửa, để Kha Bá Ấp bỏ chạy về phía chiếc xe.
Khang Chính Thời thấy Kha Bá Ấp, tức giận đến hóa cuồng, hắn rít gào đi qua, vẻ mặt dữ tợn.
“Họ Kha, có gan thì đừng đi!”
Lãnh Quan ngăn hắn lại, thừa dịp hắn tâm loạn hết sức, tụ hơi nước xung quanh cô và hắn, đông lại thành băng, vây khốn hắn.