Chẳng lẽ anh bị Khang Chính Thời bắt tới?
Anh trong lòng cả kinh, quyết định đứng lên, ngay lúc đó cửa từ từ mở ra, Khang Chính Thời mặc một bộ quần áo cổ quái đi đến, trên mặt mang theo nụ cười hung ác.
“Oh? Đã tỉnh sao? ‘Em trai’ yêu quý của ta.” Hắn cười quái dị.
Kha Bá Ấp bị tiếng nói cùng thái độ khác lạ của hắn khiến không hiểu ra sao.
“Mày... mày là Khang Chính Thời?”
“Đúng vậy, là ta, một người ngươi chưa từng gặp qua, cũng không quen ta! Về phần cái tên ngu xuẩn cam nguyện đi theo Kha lão đầu làm trâu làm ngựa, hiện tại đang ở nơi này.” Hắn chỉ vào ngực hắn. “Ở trong này ngủ như trẻ con, không ai làm hắn tỉnh được.”
“Mày đang nói cái gì?” Anh chưa hiểu, chỉ cảm thấy Khang Chính Thời trước mắt hoàn toàn thay đổi thành người khác.
“Ta nói... Ta chính là Khang Chính Thời, tên bên trong cũng là Khang Chính Thời, chẳng qua ta so với hắn lợi hại hơn, cũng thành thật hơn, ta không quan tâm bị người khác biết ta có siêu năng lực, còn có thể sử dụng hắc ma pháp, tên nhát gan kia trong lòng luôn run sợ sợ bị phát hiện hắn không giống người thường, giả bộ thành dáng vẻ thánh hiền thật đáng ghê tởm, hừ! Ta sẽ không dễ chọc như vậy, họ Kha, con người của ta bình thường càng thấy người khác thống khổ liền càng vui sướиɠ, cũng không cách nào chịu được mọi thứ của mình rơi vào túi người khác, cho nên, ta đối với sự tồn tại của ngươi thật sự cảm thấy vô cùng khó chịu.” “Mày... mày là Khang Chính Thời?” Kha Bá Ấp có thể nào không nghi ngờ chứ? Quen Khang Chính Thời nhiều năm như vậy, hắn căn bản không phải bộ dáng hiện tại này.
“Đúng vậy!”
“Trời ạ! Mày là kẻ... Mày chính là kẻ...” Anh bừng hiểu ra.
“Dùng từ như bọn ngươi thường nói, nhân cách phân liệt?” Khang Chính Thời liếc mắt hỏi lại.
Kha Bá Ấp ngậm miệng, thì ra Đạt Đạt sợ hãi là Khang Chính Thời tàn nhẫn lại mất đi nhân tính “này”.
“Hừ! Phân liệt thì sao chứ? Không bao lâu nữa, tên Khang Chính Thời yếu đuối kia sẽ mãi mãi không tỉnh lại, ta một mình nắm trong tay thân thể này, chờ sau khi ngươi bị ta giải quyết, ta còn phải từ từ hưởng thụ mọi thứ của ngươi!”
“Mày nghĩ thật hay!” Kha Bá Ấp phỉ nhổ.
“Ngươi nghĩ rằng ta không làm được?” Khang Chính Thời đến gần anh, cúi đầu, dùng ánh mắt bi thảm nhìn anh.
“Cho dù tao chết, mày cũng đừng mơ tưởng có được thứ gì của Trường Ấp!” Anh giận mắng, cá tính không thỏa hiệp trong gen mỗi khi gặp chuyện sẽ phát tác.
“Oa! Người kiên cường à? Ta sẽ để ngươi cầu xin tha thứ.” Khang Chính Thời cười tà một tiếng, năm ngón tay duỗi ra, trong phòng phút chốc xuất hiện từng đám lửa xanh.
“Mày muốn làm gì?” Anh cảnh giác lui ra sau, nhìn chằm chằm bảy, tám trái cầu lửa bên người tùy thời sẽ đốt tới anh.
“Từng nướng thịt chưa? Có muốn nghe lại tiếng xèo xèo này một chút không?” Khang Chính Thời nhe răng trợn mắt ghé sát vào anh.
“Mày điên rồi!” Kha Bá Ấp kêu to. Khang Chính Thời này là kẻ điên! Một tên điên bị quỷ ám!
“Ta điên, nhưng con người không phải đều là kẻ điên cùng kẻ ngốc sao? Hiện tại, ngươi muốn ngoan ngoãn ký tên lên văn kiện này, hay là muốn hưởng thụ mùi vị bị lửa nướng?” Khang Chính Thời lấy ra một phần tư liệu để trước mặt anh.
“Đây là cái gì?” Anh cố ý hỏi. Anh kéo dài thời gian, anh biết Lãnh Quan nhất định sẽ đến cứu anh, cho nên anh tận lực quấn lấy Khang Chính Thời.
“Với trí thông minh của ngươi mà lại không biết à? Hay là ngươi muốn kéo dài thời gian chờ ả kia tới cứu ngươi?” Khang Chính Thời lập tức nhìn thấu ý nghĩ của anh.
“Muốn tao ký tên, trừ phi gϊếŧ tao!” Anh thẳng thắn cự tuyệt.
“Thật vậy chăng? Ngươi không sợ sau khi ngươi chết, ta tiếp thu người ngươi yêu?” Khang Chính Thời cười ám muội. “Nói thật, cô ta khá hợp khẩu vị của ta, ta thật muốn nhìn xem dáng vẻ cô ta cởi sạch...”
“Câm cái miệng bẩn thỉu của mày lại!” Kha Bá Ấp khí cực kỳ.
“Hắc hắc, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn ký tên đi, miễn cho chính mình tự tìm tội chịu.”
“Nằm mơ!” Kha Bá Ấp phun nước miếng vào mặt hắn.
“Ngươi muốn chết!” Khang Chính Thời sắc mặt đại biến, nhất thời đem tất cả những ngọn lửa bắn về phía anh, miệng còn thì thào một ít chú ngữ nghe không hiểu.
“A” Kha Bá Ấp đau đớn, sức lực mất hết, anh không chỉ cảm thấy lửa thiêu đốt bên ngoài anh, trong cơ thể anh cũng giống như có lửa, lục phủ ngũ tạng tất cả đều nóng muốn chết đi.
“Siêu năng lực của ta cộng thêm hắc ma pháp, có thể làm ngươi muốn sống không thể, muốn chết không xong!” Khang Chính Thời cười lạnh, khống chế sức mạnh của hắn.
“A... mày... cặn bã...” Kha Bá Ấp quay cuồng trên đất, hai tay nắm tóc, chỉ hy vọng mau chóng rời xa đám lửa này.
Anh không muốn cứ như vậy chết đi! Anh cầu xin trong lòng, anh còn chưa nhìn thấy Lãnh Quan, anh muốn tiếp tục chống đỡ!
Lửa đốt thân đau đớn khiến anh nhịn không được khóc thét, ở thời điểm khó chịu nhất, anh không khỏi hận mình không có chút sức để tự vệ, vì sao anh ngay cả bản thân cũng không xong.
Khang Chính Thời ngửa mặt lên trời cười to, cảnh đặc sắc trước mắt này làm hắn cảm thấy vô cùng hưng phấn.
“Đốt đi! Đem tất cả khổ sở nhiều năm qua ta cùng mẹ ta phải chịu trả lại cho ngươi đi! Ha ha ha...”
Đang lúc hắn hết sức đắc ý, một bóng dáng nho nhỏ nhanh chóng đánh về phía hắn, cướp đi chiếc nhẫn trên ngón giữa của hắn, nhanh chóng quăng nhẫn ra ngoài cửa sổ, sau đó cầm một cái đệm ghế thay Kha Bá Ấp dập lửa.
Là Đạt Đạt!
“Tên tiểu quỷ này!” Khang Chính Thời cao giọng tức giận, vươn tay chộp tóc nó.
Đạt Đạt chợt lướt qua, kêu to: “Ba ba, đứng lên, con đã quăng nhẫn rồi, sức lực của ba có thể khôi phục. Ba ba, phản kích a! Vì mẹ, vì con!”
Nghe giọng nói Đạt Đạt, trói buộc trên người Kha Bá Ấp nhất thời giải trừ, anh ra sức đυ.ng vào Khang Chính Thời, hai người đều ngã trên đất, anh phát hiện cảm giác nóng rực trong cơ thể đã biến mất, chỉ còn lại ngọn lửa màu lam bên ngoài cơ thể.
“Tên khốn này!” Anh khởi động thân trên, nhấc tay đấm vào mặt Khang Chính Thời, phát tiết lửa giận mấy ngày nay thỉnh thoảng bị hắn dùng hắc ma pháp khống chế.
Khang Chính Thời không nghĩ tới anh sức lực không nhỏ, bị đánh cho răng rớt mấy chiếc, hai mắt trừng, mày chau chặt.
“Hừ! Cho dù không có ma pháp, ta cũng có thể trị mày!” Hắn nói xong liền thổi một hơi vào mặt Kha Bá Ấp, lửa nóng cháy theo đó thoát ra, đánh về phía Kha Bá Ấp.
“Đáng chết!” Kha Bá Ấp nhanh nhẹn tránh đi, nghiêng người, lập tức nhảy lên.
“Ba ba!” Đạt Đạt chạy vội tới bên người anh, nắm chặt ống tay áo anh.
“Nơi này rất nguy hiểm, Đạt Đạt, con đi mau!” Anh muốn bảo vệ con mình.
“Không! Con không có việc gì, hắn không làm con bị thương được, chỉ cần ba và mẹ an toàn, con sẽ không biến mất.” Đạt Đạt nhẹ giọng nói.
“Nhưng, phải như thế nào mới có thể đối phó tên kia?” Kha Bá Ấp cố gắng suy nghĩ. Khang Chính Thời có siêu năng lực, hắn có thể khống chế lửa, loại quái vật này rốt cuộc có nhược điểm hay không?
“Con cũng không biết. Chờ mẹ đến, có lẽ sẽ có cách...” Đạt Đạt mới nói ra miệng liền hối hận, kỳ thật nó cũng không khẳng định Lãnh Quan có thể là đối thủ của Khang Chính Thời hay không.
“Hừ! Cho dù họ Lãnh đến cũng không thể nào cứu được các ngươi, Kha Bá Ấp, mày quên rồi à, băng là ngộ lửa tắc dung a! Cho dù ả có thể đóng băng ta, nhưng lửa cháy lên, băng cũng sẽ hóa thành nước. Ha ha ha, chỉ bằng ả mà muốn đối phó ta, quả thật là buồn cười!”
Kha Bá Ấp bị nói trúng tâm sự, anh lo lắng chính là như thế, sức mạnh của Lãnh Quan rốt cuộc có thể chống lại Khang Chính Thời hay không?
Anh bỗng nhiên sợ cô xuất hiện, nếu Lãnh Quan vì cứu anh mà phải nguy hiểm, vậy chẳng phải anh là người hại cô sao?
Anh cúi đầu nhìn Đạt Đạt, trong mắt Đạt Đạt cũng có đồng dạng sầu lo.
Không! Anh không hy vọng Lãnh Quan vì cứu anh mà có bất trắc gì, hơn nữa, anh đường đường là một người đàn ông, không thể chờ phụ nữ tới bảo vệ được.