Nhiệm Vụ Cứu Yêu

Chương 20

Đi vào phòng hệ thống máy tính của câu lạc bộ linh lực, cô đối số tự đặc biệt có khái niệm dễ dàng xâm nhập được vào máy tính, dùng khả năng tính nhẩm tập trung tìm ra mấy tổ mật mã mà quản lý có thể dùng, sau đó lại sàng lọc chọn ra ba tổ có khả năng nhất, lần lượt đưa vào, kết quả tổ thứ hai đã thành công nên cô vào được tư liệu án đặc biệt của Lãnh Quan tiếp nhận.

Câu lạc bộ linh lực có hệ thống máy tính cùng thông tin cơ mật tuyệt nhất, Quản lý tuy rằng giỏi nghề chữa bệnh, đối với máy tính cũng tương đương thành thạo, ông bất cứ lúc nào cũng có thể nắm giữ bối cảnh tư liệu của khách tới cửa câu lạc bộ linh lực, hoặc là cung cấp tin tức liên quan cho các hội viên trước khi tiếp nhận nhiệm vụ, vô luận tin tức sự kiện lớn nhỏ xảy ra ở nơi nào trên thế giới đều được ghi lại trong hồ sơ máy tính, đây là công việc chủ yếu mỗi ngày của quản lý ngoại trừ việc chiêu đãi khách.

Những tư liệu này bình thường đều ghi lại cực kì tỉ mỉ, bao gồm bối cảnh tư liệu của người ủy thác, hy vọng cùng khoản tiền trả trước vân vân, nhưng, khi cô vào xem xét nhiệm vụ ủy thác mới nhất của Lãnh Quan, lại phát hiện tư liệu có liên quan đến người ủy thác lại trắng xóa.

Đây là ý gì? Không có người ủy thác?

Tước Lợi Nhi giật mình, không có người ủy thác, khế ước nhiệm vụ sao có thể thành lập?

Cô tiếp tục xem xuống, ở mục hy vọng, quản lý lại ghi “cứu yêu”.

Cứu yêu? Má ơi! Đây lại là có ý gì?

Cô cảm thấy mình bị làm rối cả lên.

Về phần “khoản tiền dự chi” càng khoa trương, trên đó viết “0”, cũng chính là không có!

Lãnh Quan mà lại đáp ứng ủy thác không lấy tiền trước sao? Trời ạ! Cô ấy điên rồi sao? Tước Lợi Nhi mở to mắt nhìn trời, đây căn bản là xưa nay chưa từng có, hội viên câu lạc bộ linh lực bọn họ chưa bao giờ làm việc trước thu tiền sau, ngoại trừ vĩ khoản, tiền nhất định phải lấy trước, Lãnh Quan hẳn phải biết luật này mới đúng, cho dù khách mua hy vọng đáng thương đến thế nào, bọn họ cũng tuyệt đối không đồng tình, bởi vì nhìn việc, không dính đến tình cảm riêng tư là luật khi hội viên chấp hành nhiệm vụ a!

Xem ra mọi chuyện không đơn giản.

Trí thông minh của Tước Lợi Nhi bị chấn động rời khỏi trong chốc lát liền trở lại đầu cô, cô trấn định lại suy nghĩ, trong bài mà cô thay Lãnh Quan bói ra, Lãnh Quan sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, hơn nữa nguy hiểm này đều có liên quan đến “yêu”, “quỷ bài” cùng “hồng tâm” đồng thời xuất hiện, tượng trưng cho tử thần và tình yêu cùng tồn tại, hơn nữa trên máy tính quản lý lại ghi “cứu yêu”, chẳng lẽ Lãnh Quan sẽ gặp phải ải tình lớn nhất trong cuộc đời cô ấy?

Chuyện này quản lý nhất định biết nguyên do, nhưng muốn từ miệng ông hỏi ra nguyên nhân căn bản là chuyện không có khả năng, Tước Lợi Nhi lập tức quyết định đi thăm Lãnh Quan, trong lòng cô có dự cảm không tốt, theo hiểu biết của cô đối với Lãnh Quan, Lãnh Quan lạnh lùng khϊếp người một khi động tình nhất định khăng khăng một mực, không oán không hối, cô muốn biết là dạng đàn ông gì có thể hòa tan vẻ ngoài lạnh lùng của cô ấy? Dạng đàn ông gì có thể cùng lúc khiến cô ấy yêu cùng tử vong?

Tắt máy tính, cô vội vàng chạy khỏi câu lạc bộ, không chú ý tới quản lý đang tránh ở chỗ tối nhìn theo cô rời đi, lắc đầu, cười ghi lên mảnh giấy: Thần Toán phạm luật, trừ năm mươi vạn nguyên.

Bởi vì câu lạc bộ linh lực ở không gian đặc biệt, khoảng cách giữa nó và các nơi khác trên thế giới không thể xét theo lẽ thường, nó có thể bẻ cong không gian, đảo điên khoảng cách, khiến hội viên có thể tùy lúc xuất hiện ở địa điểm bọn họ nghĩ ra.

Cho nên, Tước Lợi Nhi trong vài giây liền từ cửa sáng của câu lạc bộ linh lực đến Đài Bắc, dùng linh lực cảm ứng đến chỗ Lãnh Quan, lợi dụng tinh thần di động đi vào hoa viên trong biệt thự xa hoa của Kha Bá Ấp.

Cô quan sát nơi xa hoa này, đang cân nhắc làm sao để gọi Lãnh Quan ra, chợt nghe một giọng nam mắng chửi đan xen kêu thảm từ trong một phòng ở lầu một truyền đến.

“A đáng chết! Cô muốn tôi chết sao?” Đó là giọng nói của Kha Bá Ấp.

“Anh an phận một chút sẽ không đau.” Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Lãnh Quan vẫn lạnh như băng.

Tước Lợi Nhi hưng phấn di động đến ban công lầu hai, xuyên qua cửa sổ kính nhìn lén bên trong.

Kha Bá Ấp khỏa thân trên, bên hông quấn băng, vẻ mặt giận dữ trừng Lãnh Quan ngồi bên người anh chuẩn bị thay băng cho anh.

“Cũng không nghĩ tối tôi bị thế này là vì ai, cô không thể dịu dàng một chút sao?” Anh tựa vào gối, nói thầm.

“Tôi không bảo anh tự đâm mình.” Lãnh Quan mặc dù nói như vậy, nhưng ở một góc sâu trong lòng cô đối với việc anh vì cứu cô mà thương tổn chính mình cảm thấy thật có lỗi, mới đáp ứng thỉnh cầu chăm sóc anh, lại còn thay băng giúp anh.

“Lúc ấy nếu tôi không đâm tỉnh mình, nói không chừng sẽ gϊếŧ cô.” Anh nhìn cô, thật may khi mình đã làm vậy, vừa nghĩ đến cô thiếu chút nữa chết trong tay anh, anh liền nhịn không được trong lòng nguội lạnh.

“Gϊếŧ tôi, anh không phải thanh tĩnh hơn sao?” Cô chế nhạo.

“Tôi sao đành chứ?” Anh nhẹ giọng nói, nhìn chăm chăm vẻ mặt xinh đẹp của cô, yếu ớt nhìn nhận có lẽ mình thật sự đã động tâm.

Cupid này thật đúng là tên quỷ nghịch ngợm, luôn khiến người ta trở tay không kịp khi tình yêu xuất hiện.

Lãnh Quan sửng sốt, ngước mắt nhìn anh, ánh mắt hai người trong nháy mắt giao nhau, cô bị ánh mắt nghiêm túc thâm tình của anh chiến lấy vùng đất không chút phòng bị trong lòng.

“Phụ nữ anh không bỏ được có bao nhiêu hả?” Cô che giấu nhịp tim của mình, duy trì vẻ mặt vốn có chế nhạo anh.

“Để tôi nghĩ xem, hình như... chỉ có cô.” Anh lộ ra nụ cười khiêu gợi, không bỏ qua việc tay cô đang tháo băng bên hông anh dừng lại một chút.

“Đó thật sự là vinh hạnh của tôi.” Cô cười lạnh, nhưng lưng đã bắt đầu đổ mồ hôi. Đổ mồ hôi! Trời ạ, nhiệt độ cơ thể cô chưa từng cao như vậy.

“Sau khi cô biết tôi yêu cô, có thể sẽ càng cảm thấy vinh hạnh.” Anh tiến thêm một bước thử phản ứng của cô.

Cô trừng anh, trầm mặc một lát, bỗng cúi đầu dùng sức kéo băng vải, quát khẽ: “Nâng tay cao lên!”

“Này này! Cô làm gì?” Anh đau đến mặt nhăn nhúm.

“Nếu anh lại ở trước mặt tôi nói nhảm, tôi sẽ khiến anh càng đau!” Hoa hoa công tử này nghĩ cô sẽ bị lời ngon tiếng ngọt của hắn làm say mê sao? Thật buồn cười.

“Tôi nói thật lòng cũng phạm pháp sao?” Anh kháng nghị.

“Đem lời thật lòng của anh để lại cho đám bạn gái anh, đừng nhầm đối tượng.”

“Bạn gái của tôi chưa có ai từng nghe qua lời thật lòng của tôi. Lãnh Quan, cô là người đầu tiên...”

“Câm miệng! Tiết kiệm chút sức dưỡng thương đi!” Cô không muốn nghe tiếp.

Kha Bá Ấp ngoan ngoãn im miệng, đem tâm tính trốn tránh của cô để trong mắt, hiện tại anh biết lòng cô không phải băng, cô đối với anh nói có phản ứng, chỉ là che dấu rất giỏi mà thôi.

Lãnh Quan kiểm tra thương thế của anh, bác sĩ tuy rằng đã khâu vết thương lại, nhưng anh lại không chịu ở bệnh viện, kiên trì về nhà, kết quả có dấu hiệu nhiễm trùng, nơi khâu lại có chút sưng đỏ.

“Thương thế của anh đã chuyển biến xấu, đừng nhúc nhích, tôi dùng nhiệt độ thấp giúp anh giảm nhiệt.” Cô đặt tay lên miệng vết thương, dùng linh lực phát ra khí lạnh, giảm đau đớn của anh.

Anh lẳng lặng tiếp nhận trị liệu của cô, nhìn cô không cẩn thận biểu lộ vẻ mặt quan tâm, anh bỗng nhiên có suy nghĩ muốn đem cô vĩnh viễn buộc bên người mình, anh không chỉ muốn lên giường với cô, anh càng muốn cô ở cạnh anh như vậy, có thể mỗi ngày thấy cô, ôm cô, hôn cô...

Anh thật sự yêu cô! Yêu một tượng băng mỹ nữ trung tính, một người phụ nữ ít nói không cười có siêu năng lực, một người hở chút liền muốn đóng băng miệng anh...

Anh nên làm như thế nào mới có thể hòa tan cô, khiến cô đáp lại?

Đây chính là khó khăn lớn nhất từ lúc chào đời tới nay của anh!