Kha Bá Ấp cúi đầu nhìn Lãnh Quan, đối dần dần thân thể không nghe điều khiển cảm thấy vô lực, anh tự biết từ chiều đã bắt đầu bị khống chế, có cái tên chết tiệt nào đó đã khống chế tinh thần, điều khiển cơ thể anh, lợi dụng du͙© vọиɠ của anh đối với Lãnh Quan để kiềm chế anh, khát vọng càng mạnh, lại càng không thể ngăn cản sự trói buộc của sức mạnh kia đối với anh.
Thấy hành vi cùng biểu tình quái dị của hắn, Lãnh Quan rốt cục biết hắn xảy ra chuyện gì.
Cô nghĩ đến “máu” cùng “hắc ma pháp”.
Đây nhất định là kiệt tác của bọn người Khang Chính Thời kia!
Kha Bá Ấp dù háo sắc phong lưu cũng sẽ không làm ra loại chuyện xấu xa này. Cô âm thầm thở nhẹ nhõm một hơi, sau khi biết hành động này không phải chủ ý của hắn, cô bất chợt được trấn an không ít.
Kha Bá Ấp lại run rẩy, mặt bắt đầu đỏ lên.
Lãnh Quan thử tránh ra khỏi người hắn, nhưng một chút sức cũng không dùng được, chỉ có thể kêu Kha Bá Ấp: “Tỉnh lại! Kha Bá Ấp, mau tỉnh lại!”
Kha Bá Ấp lắc đầu, lắc đầu, nhưng lý trí chỉ vụt qua, ánh mắt anh lại tràn ngập nguy hiểm, cười cổ quái nói: “Vô dụng, cô chết chắc rồi.”
Anh toàn thân trần trụi đi xuống giường, từ ngăn kéo lấy ra một cây dao, thong thả trở lại giường, cúi đầu nhìn cô.
Lãnh Quan không thể không nhìn toàn thân hắn, cô thừa nhận, Kha Bá Ấp có thể hình của một vận động viên, cân xứng cao lớn, khó trách hắn lại phong lưu, hắn có đủ khả năng để lưu luyến hoa, dùng vẻ tuấn mỹ của hắn để tạo phúc cho phụ nữ.
“Chết trong tay tôi, thật mỉa mai nhỉ?” Anh âm hiểm cười nói.
“Đúng vậy.” Cô nghĩ không ra cách tự cứu, hắn hiện tại không phải hắn, cô nên làm cái gì bây giờ?
Hắn nhìn cô một lúc lâu, bỗng cúi đầu, nâng gáy cô lên, nặng nề hôn cô, sau đó buông ra, giơ cây dao trong tay lên, đâm xuống bộ ngực tuyết trắng của cô...
Không! Không thể gϊếŧ cô! Trong lòng Kha Bá Ấp gào thét.
Dao nhỏ đi nửa đường liền dừng lại, Lãnh Quan nhìn chằm chằm hắn sắc mặt đại biến, chỉ thấy hắn dùng tay kia nắm chặt tay cầm đao, kháng cự dao nhỏ đâm xuống.
“Kha Bá Ấp...” Cô biết ý chí của hắn đã khôi phục.
Nếu muốn anh tự tay gϊếŧ cô, vậy thà rằng anh gϊếŧ mình trước! Trong lòng Kha Bá Ấp la to.
“Chết tiệt!” Anh rít gào một tiếng, đột nhiên đâm dao nhỏ vào thắt lưng anh, cảm giác đao phong lạnh lẽo còn nhanh xâm chiếm đầu óc anh hơn đau đớn, sau khi máu chảy ra anh mới đau đến ngã xuống giường.
“Kha Bá Ấp, anh là đồ ngốc.” Lãnh Quan gấp đến độ giận dữ quát. Vì cứu cô, anh lại tự đâm?
Thân thể bị thương đánh thức anh khỏi vực sâu tối tăm, ma lực biến mất, anh không còn bị khống chế...
“Hô... Hô... Tôi muốn làm thịt hắn... Dám chơi tôi như vậy... A! Đau chết tôi!” Anh thì thào, trong đó còn kèm theo đau đớn.
“Anh... Anh không sao chứ?” Cô quan tâm nhìn hắn.
“Nếu tôi chết, cô phải chôn cùng, Lãnh Quan.” Anh thở hồng hộc, một tay ôm miệng vết thương, một tay vịn mép giường đứng lên.
“Còn có thể khua môi múa mép, xem ra anh không chết được.” Cô thoáng thả tâm.
“Còn chưa cùng cô lên giường... tôi... tôi không thể chết.” Anh nói xong ngã xuống giường, vừa vặn nhào vào cơ thể lộ ra trọn vẹn của cô.
“Anh làm gì?” Cô giận dữ la, nghĩ hắn ngay cả bị thương tính háo sắc vẫn không thay đổi.
“Vừa rồi không tính...” Anh nhìn chằm chằm bộ ngực đẹp như tuyết phong cùng thân mình hoàn hảo của cô, nở nụ cười. “Toàn thân tôi cũng bị cô xem qua, chúng ta huề nhau...”
“Anh bị thương, đừng náo loạn!” Cô vừa tức lại lo lắng nhìn khuôn mặt dần dần tái nhợt của anh.
“Lần sau... tôi sẽ cho cô một... nụ hôn thật sự...” Đầu anh vùi vào trước ngực cô.
“Kha Bá Ấp!” Cô kinh hãi nghĩ anh thật sự muốn dính vào, đang muốn phát tác, mới phát hiện anh đã hôn mê bất tỉnh.
Hai người không thể nhúc nhích trần trụi trên giường, nếu bị người thấy sợ là hết đường chối cãi, nhưng máu trên người Kha Bá Ấp còn đang chảy, Lãnh Quan cũng bất chấp mặt mũi, vội vàng la to, kêu quản gia cùng người giúp việc đến, mở khóa cửa, đưa cô cùng Kha Bá Ấp vào bệnh viện.
Chuyện này là chuyển cơ lớn trong quan hệ của cô cùng Kha Bá Ấp, chỉ là trong lúc thịnh nộ Lãnh Quan không rảnh nghiên cứu, ba giờ sau cô khôi phục sức lực, liền quyết định điều tra rõ lai lịch Khang Chính Thời người này, cũng triển khai phản kích.
Nhiệm vụ của cô không còn là bảo vệ Kha Bá Ấp nữa, mà là tiêu diệt kẻ địch uy hϊếp sinh mạng cô!
Chương 6
Chương 6Tước Lợi Nhi đã đi qua lại trước mặt quản lý nửa giờ còn chưa dừng, quản lý đẩy đẩy gọng kính tròn trên sống mũi, cầu xin: “Cô di chuyển đến đầu tôi choáng váng rồi, xin cô ngồi xuống có được không? Tước Lợi Nhi.”
“Nghĩ cách đi! Quản lý.” Cô đang cố gắng suy nghĩ.
“Cô nói gì?” Quản lý giả vờ không hiểu.
“Ông biết tôi đang nói gì, ông cũng biết nhiệm vụ lần này Ngân Tuyết gặp nguy hiểm rất lớn, chẳng lẽ chúng ta không thể giúp chút gì sao?” Tước Lợi Nhi lắc đầu, gương mặt ngây thơ có sầu lo không hợp.
“Đây là mệnh.” Quản lý không nhanh không chậm lau ly.
“Mệnh?”
“Đúng vậy, vì sao yêu cầu mỗi người đều độc lập giải quyết án ủy thác, đó là bởi vì các người cùng người ủy thác có sự liên hệ nào đó, khi mỗi một vị khách tiến vào cửa câu lạc bộ linh lực, bánh xe vận mệnh của bọn họ bắt đầu chuyển động, mà người được chọn là chìa khóa trong vận mệnh bọn họ, số mệnh cả hai vì thế mà đan xen vào nhau, thẳng đến khi mọi chuyện được giải quyết, chấm dứt, có kết quả.” Quản lý nhẹ giọng phân tích.
“Kết quả?”
“Mặc kệ kết quả là tốt hay xấu, đó đều là con đường mọi người phải đi, đây là duyên phận giữa mọi người và khách, không ai có thể can thiệp, ngăn trở hoặc hóa giải.”
“Như vậy, cho dù trong lúc chấp hành nhiệm vụ bị tử vong, cũng là mệnh của chúng tôi sao?” Tước Lợi Nhi kích động nói.
“Đúng vậy.” Quản lý không có chút tình cảm trả lời.
“Thực tàn khốc a! Quản lý.” Tước Lợi Nhi châm chọc.
“Cuộc sống chính là tàn khốc như vậy, cho nên người không muốn thỏa hiệp mới liều mạng mua hy vọng.” Quản lý cầm một cái ly thủy tinh, nhìn xem đã sạch sẽ chưa.
“Lãnh Quan lần này sẽ gặp phiền phức lớn, tôi không thể không quản.” Tước Lợi Nhi hai tay chống nạnh, thấp giọng nói.
“Cô không thể nhúng tay, Tước Lợi Nhi.” Quản lý vẫn đưa ra dáng vẻ ung dung.
“Vì sao không thể? Tôi cùng cô ấy là bạn tốt, không thể thấy chết mà không cứu!” Tước Lợi Nhi tức giận.
“Nếu vận mệnh Lãnh Quan đã như vậy, cho dù cô can thiệp cũng sẽ không thay đổi.”
“Tôi rất ngạc nhiên, nếu câu lạc bộ linh lực thiếu một hội viên, ông sẽ làm sao?” Tước Lợi Nhi sắc bén hỏi.
“Câu lạc bộ linh lực từ trước tới nay đều duy trì bốn hội viên, bốn người đại biểu trụ cột của bốn phương đông tây nam bắc, thiếu một cũng không được, nhưng nếu có một phương ngã xuống, đương nhiên sẽ có một người khác lần lượt bổ sung vào.”
“Thì ra là thế, cho nên ông mới không để ý sự sống chết của chúng tôi, đơn giản là tùy thời sẽ có người bổ sung?” Tước Lợi Nhi giọng điệu càng lúc càng không khách khí.
“Không phải tôi không để ý sự sống chết của mọi người, Tước Lợi Nhi, mà là sinh mệnh mỗi người đều có định số, người ngoài không thể thay đổi, chỉ có chính mình mới có thể lựa chọn đường sau này, tất cả tốt xấu đều do mọi người quyết định.”
“Nhưng Lãnh Quan...”
“Lãnh Quan có cuộc sống của cô ấy, cô chỉ có thể làm người xem trong cuộc sống của cô ấy, việc khác, để tự cô ấy giải quyết đi!” Quản lý nói xong rời khỏi, để lại một mình cô nghiền ngẫm lời ông nói.
Tước Lợi Nhi nhếch môi, tuy rằng quản lý đã nói rõ ràng, nhưng cô vẫn lo lắng, Lôi Xiết đi du lịch chưa về, Huyễn Dạ Thần Hành lại đang làm một nhiệm vụ khác, cô không có người thương lượng, đành phải một mình kiểm tra người ủy thác cùng nội dung án này của Lãnh Quan, dù biết là trái luật, nhưng vì bạn tốt, cho dù bị quản lý phát hiện mà xử phạt cô cũng cam tâm.