“Dì rốt cuộc người họ gì?” Hạng Tĩnh Thần hỏi.
Phạm Ấu Hâm cười to.
Dì nhíu mày trả lời: “Ta họ Thảo tên Dược, vợ chồng các người thật kỳ lạt nha, còn hỏi, ta sẽ phiền.”
Phạm Ấu Hâm cười ra nước mắt.
Hạng Tĩnh Thần kéo ghế dựa ngồi xuống, nắm tay bà xã, hôn lên bàn tay cô, vẻ mặt đau khổ. Anh không dám đắc tội “thầy thuốc”. “Thảm rồi, anh trêu chọc dì thảo dược tức giận rồi.”
“Sẽ không!” Phạm Ấu Hâm lau nước mắt.
Dì thảo dược ôm bình nước tức giận rời khỏi.
Man Tú rất thức thời: “Ừm, em về công ty trước đây, em còn muốn về đánh cược nữa.”
Hai người rời khỏi, đem không gian yên tĩnh dành cho đôi vợ chồng sau tai nạn.
“Hôm nay có khỏe không?” Hạng Tĩnh Thần nhìn bà xã.
Anh cảm ơn ông trời đã ban may mắn cho mình, bà xã của anh chỉ bị trầy ngoài da, nhưng bởi vì cảm xúc quá xúc động suýt chút đã sinh non, may mắn là có dì thảo dược hết sức giúp đỡ đem tất cả bài thuốc gia truyền đến chữa bệnh, mới có thể bảo vệ được vợ và con anh.
“Em rất tốt, anh thì sao?” Phạm Ấu Hâm nghênh đón, đáp lại ánh mắt của ông xã.
Ông xã của cô tránh được chiếc xe đυ.ng trực tiếp vào, bởi vì anh còn trẻ nên sức khỏe rất tốt, có thể nhanh chóng phục hồi lại như trước, trước mắt tình trạng vết thương xương sườn rạn nút còn lại và gãy xương đùi phải, chỉ cần một thời gian nữa là có thể khôi phục lại bình thường.
Nhưng dù sao đi chăng nữa, may mắn là cô vẫn còn nghe được giọng nói của anh, nhìn được anh, cảm nhận được tình cảm nồng nàn của anh, thế giới của cô đã trở lại bên cạnh cô lần nữa, tất cả vẫn như cũ.
Hạng Tĩnh Thần mỉm cười: “Tất nhiên là chúng ta rất tốt.”
Phạm Ấu Hâm cười: “Ừ, đúng vậy.”
Tai nạn nửa tháng trước đây, từng làm cho bọn họ đau khổ. Cô ở trước cửa phòng phẫu thuật vừa khóc vừa chờ đợi, bởi vì cảm xúc thất thường, suýt chút đã mất đi cục cưng yêu quý.
Sau khi anh tỉnh lại, biết được tình trạng của bà xã mình, cho dù xương sườn bị rạn nứt, xương đùi bị gãy, mất đi nửa cái mạng, vẫn muốn cố gắng nhìn mặt cô một lần, xác nhận cô vẫn còn hơi thở.
“Hỏi em một lần nữa, em có đồng ý làm vợ anh đời đời kiếp kiếp không?”
Cô cười tươi, không hề cự tuyệt: “Tất nhiên, nhất định phải làm rồi.” Trải qua những ngày sinh ly tử biệt, cô đã suy nghĩ kỹ, cũng đã thả lỏng, không hề do dự, nghi ngờ, lo lắng, sợ hãi, không hề tra tấn lẫn nhau, có thể học được cách quý trọng Hạng Tĩnh Thần từng giây từng phút, học được sự tin tưởng. Hơn nữa, bọn họ có nhiệm vụ quan trọng cần phải làm là bảo vệ cục cưng.
Cô nhào vào vòng ôm ấm áp của anh, hai người ôm nhau, bởi vì lo ngại thương thế xương sườn nên biểu hiện kín đáo.
Tai nạn đã qua. Hôm đó, sau khi hai người ngã xuống đất, bảo vệ từ hình ảnh máy theo dõi, đã chứng kiến sự việc xảy ra, lập tức hét to gọi một đám người đến giúp đỡ, đúng lúc ngăn cản được Shelly chuẩn bị làm tổn thương lần nữa.
Tội Shelly gϊếŧ người chính thức bước vào xét xử, chị cả Phạm Gia đau lòng vì em gái bị thương, một vi luật sư nào đó rất lợi hại, nhưng lại đau lòng vì nước mắt Ấu Hâm, lập tức cho Shelly chịu hình phạt nặng nhất, không phải vì đánh giá tâm thần và giảm nhẹ trách nhiệm hình sự.
Đẩy ra đám mây đen mỗi ngày, tất cả đều được bình yên.
“Anh yêu em, bà xã.”
“Em cũng yêu anh, ông xã.”
Bọn họ tuyên thệ tình yêu với nhau, hai người ôm nhau, đột nhiên cảm giác bụng Ấu Hâm đặc biệt náo loạn.
Hai người ngạc nhiên nhìn nhau, Phạm Ấu Hâm vuốt ve bụng mình, nói không nên lời…..
“Anh cảm giác được rồi.” Hạng Tĩnh Thần khàn giọng nói.
Cô gật đầu: “Không giống dạ dày bị co rút. Mẹ sinh con lâu lắm rồi, bà đã quên.”
“Ừ, có vẻ giống như một quả cầu nhỏ xoay tròn.” Hạng Tĩnh Thần nhận xét như người chuyên nghiệp.
“Man Tú nói có vẻ đúng.” Cô gật đầu đồng ý.
Hai người đưa bốn bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng Ấu Hâm, đồng thời cùng cảm nhận sinh mệnh kỳ diệu này.
“Nó thật sự trở lại bên cạnh chúng ta rồi.” Phạm Ấu Hâm ứa nước mắt, mặc dù có máy theo dõi tim thai, nhưng có thể cảm nhận được thai đạp, mới là thể nghiệm chân thật nhất.
Hạng Tĩnh Thần dùng một tay bảo vệ con anh, một tay ôm bà xã: “Em cũng trở lại bên cạnh anh rồi.”
Cô rúc vào trong lòng anh.
“Chúng ta là người một nhà.”
“Người một nhà hạnh phúc nhất.”
Ngoài cửa sổ, trời mưa gió mấy ngày liền đều đã qua, hôm nay bầu trời xanh trong thật sáng sủa.
Xung quanh đều có hương vị hạnh phúc.
~'~HOÀN~'~