Phản Bội Hôn Nhân

Chương 25

Hạng Tĩnh Thân xấu xa ôm vai bà xã ra khỏi phòng làm việc, muốn đi theo cô đến chân trời góc biển.

Man Tú đi ngang qua lại hát vang “Chàng chàng thϊếp thϊếp” “từ nay về sau, anh có thể nói, trong bùn của em có anh, trong bùn của anh có em."

“Anh muốn thế nào?” Phạm Ấu Hâm sắp điên rồi.

Anh muốn em đời đời kiếp kiếp chỉ làm bà xã của anh được không?” Anh nói, nhưng lại là vẻ mặt cợt nhã.

Cô lắc đầu, không cảm kích: “Tôi không cần! Anh sẽ ly hôn, vẫn bám người một cách không hiểu rõ, một đời đã đủ rồi, cảm ơn!”

Hạng Tĩnh Thần cố gắng thuyết phục: “Anh rất yêu em nha, thật không suy nghĩ một chút xíu nào sao?”

Hai người đi vào thang máy.

Là yêu…….. Cô hầu như biến thành hoàng hậu được đưa cơm tận tay, rót nước đem đến tận nơi, được anh chăm sóc rất chu đáo, nhưng cô không thể không thừa nhận bản thân mình lại có thể chịu được sự cảm động này.

“Không cần.”

“A…. Anh yêu em, bà xã, đảm bảo sẽ yêu em đời đời kiếp kiếp!” Hạng Tĩnh Thần lớn tiếng tuyên bố công khai.

Hừ, người đàn ông này dám công khai tình cảm ở thang máy sao? Còn làm cho người ngoài vỗ tay theo chứ.

Phạm Ấu Hâm đỏ bừng mặt, khuỷu tay thúc vào tay anh: “Sao anh lại làm vậy, tôi sẽ bị anh làm cho tức chết…….”

Hạng Tĩnh Thần cười vui vẻ, từ tầng trệt đến bãi đậu xe ngầm, anh ôm ấy bà xã đi vào thang máy.

“Rốt cuộc là anh làm sao vậy? Trên đường lớn gặp sư tử cái đi dạo à? Từ buổi tối hôm đó lại bắt đầu trở nên là lạ……..” Phạm Ấu Hâm nhịn không được liền hỏi.

Hạng Tĩnh Thần né tránh câu hỏi của bà xã, quả đấm trong túi quần nắm chặt lại không thả lỏng ra. Anh cúi đầu hôn vào mái tóc cô: “Không có việc gì, chúng ta là vợ chồng yêu thương nhau.”

Thật vậy sao? Phạm Ấu Hâm không phải không chú ý tới thái độ né tránh của ông xã cô.

“Này, anh không phải có bệnh nan y đấy chứ, muốn nắm chắc thời gian cuộc đời sau này, mới dán chặt vào tôi 24 giờ à?” Cô hỏi nghiêm túc, làm cho sự thiện lương của cô đau quá, hốc mắt sưng đỏ, nước mắt cũng sắp rơi xuống.

Hạng Tĩnh Thần ôm bụng cười bò: “Bà xã thiên tài của anh, sức tưởng tượng của em quá phong phú rồi.” Anh chợt ôm mặt cô, ấn một nụ hôn lên trán cô.

Ánh mắt Hạng Tĩnh Thần lóe lên tia sáng. Sau đêm hôm đó, anh không có tin tức nào của Shelly, bên công ty đại diện cũng không biết cô ta đã đi đâu. Loại tình huống này làm cho thân kinh anh căng thẳng, đối với bà xã, chỉ có thể bảo vệ chặt chẽ thêm.

Phạm Ấu Hâm đưa tay lên vuôt ve mắt ông xã: “Môi anh đang cười, nhưng ánh mắt của anh không cười. Anh không thích hợp, ông xã, đừng dọa em.”

Đây là từ sau khi ly hôn, lần đầu tiên, cô gọi anh thân mật như vậy.

Hạng Tĩnh Thần cảm động ôm bà xã vào lòng: “Anh chỉ sợ…….”

“Sợ cái gì?”

“Sợ….” Anh vô lực thở dài.

“Không phải sợ….” Cô nhanh chóng ôm eo ông xã mình: “Có phải anh bị hù dọa phải không? Mẹ em có mọi người bạn biết………”

Anh ôm chặt cô: “Anh chỉ sợ mất em thôi, bà xã………..”

“Sẽ không, em ở đây……”

Bỗng nhiên, Phạm Ấu Hâm nhìn chiếc xe phía trước. Nhìn qua kính chiếu hậu là gương mặt xinh đẹp của Shelly, tóc tai cô ta bù xù, giống như La Sát dưới địa ngục đang trừng mắt nhìn cô, cách khoảng 50 mét, bọn họ có thể cảm nhận được cổ tức giận muốn gϊếŧ người kia.

Cô run rẩy hỏi: “Em hỏi anh lần cuối cùng, anh và Shelly hoàn toàn không có chuyện gì sao?”

Hạng Tĩnh Thần sửng sờ, sau đó kiên quyết trả lời: “Tuyệt đối không có bất kỳ quan hệ nào. Một đoạn đối thoại MSN kia là lúc ba cô ấy mất, lại xem thường ý nghĩa mạng sống của mình, dựa vào lập trường của một người bạn, anh an ủi cô ấy, tìm cô ấy ra ngoài ăn cơm, chỉ như vậy mà thôi, anh và cô ấy không có bất kỳ quan hệ nào.”

Phạm Ấu Hâm nhìn thẳng về phía trước: “Anh không thiếu cô ấy, vậy nhất định là cô ấy đang nhắm vào em, bởi vì cô ấy yêu anh….. Chẳng trách anh bám em như kẹo cao su vậy, anh đang bảo vệ em có đúng không?”

Hạng Tĩnh Thần phát hiện bà xã mình có điều gì đó không đúng: “Tiểu Hâm?”

Một giây sau, Shelly lại có hành động. Cô dùng sức nhấn chân ga, xông về phía bọn họ.

Phạm Ấu Hâm trừng to hai mắt. Bọn họ không kịp né tránh tốc độ cơn thịnh nộ của cô ta, cô chỉ có thể dùng nữa giây để suy nghĩ, hai tay dùng sức đẩy ông xã ra xa, nhắm mắt lại, sợ hãi và chờ đợi sự va chạm kia.

“Không!”

Hạng Tĩnh Thần quay lại, hoảng sợ trừng mắt nhìn chiếc xe kia đang điên cuồng lao đến, anh điên cuồng hét lên, xông lên phía trước chắn ngay trước mặt bà xã. Không có cô, anh không thể sống một mình được.”

“Tiểu Hâm!”

Anh đẩy bà xã sang một bên, còn mình nhảy qua bên kia né tránh, nhưng lại phát hiện tốc độ xe lao tới rất nhanh. Anh thấy Shelly ngồi trong xe cười điên cuồng, bên tai vẫn còn nhớ đến giọng nói quỷ dị của cô ta.

“Em sẽ trở lại.”

Một tiếng nổ tung thật lớn, cơ thể cao lớn của Hạng Tĩnh Thần giống như con búp bê vỡ vụn bị ném sang một bên, rồi sau đó rơi xuống.

“Không!”

Phạm Ấu Hâm ngã nhào trên đất, thê lương hét chói tai, nước mắt sớm che kín cả gương mặt.

Thế giới của cô, trong khoảnh khắc Hạng Tĩnh Thần nhắm mắt lại.

Đã tuyên bố kết thúc.
Chương 10
Bầu trời rất trong xanh, mây thật trắng.

Hôm nay thời tiết rất tốt, cảm giác tràn ngập hy vọng, cô đã từng đứng trước cái chết, cho nên đặc biệt hiểu rõ mạng sống đáng quý biết bao.

“Ơ kìa, sao lại thức dậy rồi? Không ngủ thêm chút nữa?”

Âm thanh trong trẻo của dì Thanh Khiết, mỗi ngày bà đều bỏ ra hai giờ nấu thuốc dưỡng thai mang đến bệnh viện cho cô.

“Dì, rốt cuộc người họ gì?” Phạm Ấu Hâm hỏi.

“Thảo a.”

“Người kia đâu?”

“Thuốc a.”

Phạm Ấu Hâm bật cười. Dì thích là người thần bí, rất có tư cách gia nhập bộ đôi chọc cười, sau đó lại thành ba người.

Dì thảo dược đem chén thuốc đưa cho cô: “Đến đây, hôm nay đảm bảo sẽ đắng nữa.”

“Thật sự? Ngày hôm qua đã đắng rồi.” Cô nhíu mày, cẩn thận uống chén thuốc, sau đó cười to: “Rất ngọt.”

“Ha ha ha” Dì thảo dược cười đắc ý.

Man Tú chạy vọt vào: “Chuyện lớn rồi! Chuyện lớn rồi!”

“Cái gì?”

“Ánh sáng của Đài Loan ——Vương Kiến đã thắng 17 trận thắng” Man Tú kích động hò hét. Vương tiên sinh là thần tượng của Man Tú.

Cô đi đến bên giường: “Đến đến đến, phụ nữ có thai là điềm báo tốt, nhất là phụ nữa có thai có sức mạnh ghê gớm gặp tai nạn lớn cũng không chết. Chị nghĩ xem một năm anh ta giành được bao nhiêu thắng lợi?”

Phạm Ấu Hâm nở nụ cười: “Tại sao đột nhiên lại hỏi cái này?”

Vẻ mặt Man Tú hào hứng lấy canh bạc ra: “Tất cả mọi người trong phòng làm việc đều chơi cái này.”

“Em tin!”

“Thắng đừng quên mời khách.”

“Mời chị ăn cơm? A… Không chúng ta đánh cược nhỏ thôi, nếu em thắng, cũng chỉ mời một mình chị thôi, nếu chị có thể ra ngoài ăn cơm, chắc chắc chị em song sinh của chị cũng sẽ đến.”

Phạm Ấu Hâm vẫy vẫy tay: “Tư Hâm sao? Sẽ không đâu, hôm qua cô ấy đến Thượng Hải công tác rồi, trung thu tháng sau mới trở về.”

Man Tú cười xấu hổ: “Em nói không phải chị em sinh đôi của chị….”

Phạm Ấu Hâm một đầu mờ mịt.

“Người mà trợ lý nói song sinh là anh!”

Nghe tiếng nói, Phạm Ấu Hâm nhìn ra cửa, thế giới của cô, Hạng Tĩnh Thần đang chống gậy đi đến.

Dì thảo dược lập tức đem một ly trà đậm đặc đến.

“Đây là trà gì?”

“gân cốt vững chắc.” Dì thảo dược thông mình đổi tên trà dễ nhớ dễ hiểu.

Hạng Tĩnh Thần không nói hai lời, cầm lên uống. Thuốc của dì rất có hiệu quả, hiện giờ tất cả mọi người đang nhìn thấy kết quả của nó.