“Em không biết hiện tại anh đang muốn cái gì.” Anh tức giận.
“Không biết.”
“Phụ nữ.”
Cô trừng mắt nhìn anh: “Anh muốn như thế nào?”
Anh nhún vai: “Đi làm.”
Anh ôm vai cô, hai người cùng nhau ra khỏi phòng.
“Nhất định phải ôm ôm ấp ấp vậy sao?” Cô không vui hỏi.
“Đây là tất nhiên.” Anh trả lời lại.
Cô lén nhìn mặt anh, trên khóe môi anh thoáng hiện lên ý cười vui vẻ. Anh rất ung dung, rất hài lòng.
Cô lén lút nhẹ nhàng dựa vào lòng anh. Sau đó? cô có phải nên tin tưởng anh không, tiếp tục hành hạ lẫn nhau nữa không?
Haiz, cô cũng không biết.
Chương 6
Có lẽ, thật sự chỉ có những lời nói này.Có lẽ, bọn họ thật sự chỉ là bạn bè chơi thân với nhau.
Có lẽ, tất cả đều do mình quá nhạy cảm. Cái đó chỉ là một đoạn đối thoại.
Có lẽ, chuyện cũng không nghiệm trọng như vậy.
Có lẽ, mình đã làm chuyện bé xé ra to.
Cho nên câu hỏi này, có nhiều từ “có lẽ” và có lẽ”, có nhiều dấu chấm hỏi như vậy, cô cũng đang thuyết phục chính mình phải tin tưởng anh, cô có thể cho anh, hoặc cho bản thân mình một cô hội hay không?
Cho cả hai người một cơ hội………
Man Tú nhìn lướt qua thấy khóe môi bà chủ cười nhạt: “Ôi, không thể tin được, người đẹp núi băng của chúng ta hôm nay lại nở nụ cười rồi?”
Phạm Ấu Hâm lấy lại tinh thần, nhưng che giấu không được ý cười trên khóe môi: “Nói chuyện lung tung.”
Man Tú khom lưng dựa vào bàn làm việc, dùng giọng nói đùa cợt cô: “Em nghe nói rồi, hôm qua chị và ông chủ đến khách sạn thuê phòng, mà còn kí©ɧ ŧìиɧ cả một đêm nữa.”
Phạm Ấu Hâm sửng sốt. Chẳng lẽ trên mặt cô có dấu hiệu nào sao? Tại sao ai cũng đoán được ngày hôm qua cô đã làm nhưng việc tốt gì? “Làm sao em biết?”
Man Tú gian xảo chớp mắt vài cái, cô thẳng eo lên, hai tay vẩy vẩy: “Ai da, em là trợ lý chung của các người, có thể biết nhiều chuyện hơn mà!”
Phạm Ấu Hâm xấu hổ hai má đỏ bừng: “Loại chuyện này, anh ta cũng không nên nói ra chứ?”
Man Tú vỗ tay: “Đương nhiên là phải công khai rồi, nó khiến cho khuôn mặt ngày nào cũng đầy mây đen của ông chủ lớn chúng ta cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng rồi. Chị là bà chủ đương nhiên không hiểu, nhưng đối với những người phải nhìn sắc mặt của ông chủ mà làm việc như bọn em thì đúng là chuyện quan trọng."
Phạm Ấu Hâm bất đắc dĩ lắc đầu: “Em rất khoa trương rồi.”
“Vậy tiếp theo thì sao? Có ý định quay lại với nhau không?” Man Tú hỏi, dường như việc này nằm trong tầm tay.
Phạm Ấu Hâm cúi đầu nhìn tay nhìn, khóe môi nhếch lên mỉm cười ngọt ngào. Trong tay cô là tài liệu dự án thiết kế chờ một chút nữa họp sẽ bàn bạc: “Nói thật ra, chị đang cân nhắc việc này.”
Man Tú cười: “Em có thể đi công khai khắp nơi tin tốt bà chủ quyết định quay lại với ông chủ không?”
Phạm Ấu Hâm cười lắc đầu: “Tốt nhất là không cần, chị còn đang cân nhắc mà.”
Man Tú phất phất tay: “Đừng suy nghĩ lâu, đời người chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, làm một việc gì đó cho mình hạnh phúc là quan trọng hơn.”
Phạm Ấu Hâm đứng lên: “Chị Man Tú, em nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng, chuẩn bị họp rồi.”
Man Tú đột nhiên nghĩ đến: “Vậy các người muốn cho nhân viên tổng đài mẹ bao nhiêu tiền thưởng, bà biết trước, biết các người sẽ hòa thuận không thể thay đổi, cho nên việc ly hôn không có hiệu quả, để cho các người không mất thời gian làm thủ tục ly hôn lần thứ hai.”
Phạm Ấu Hâm cười gượng: “Man Tú, chị nghĩ nhân viên tổng đài mẹ sẽ không có phần sức mạnh ghê gớm này, truyện cười của em hơn buồn cười đó.”
“Này, đây không phải là truyện cười, đâu là trợ lý thân thiết nhắc nhở nha.”
Cô cười nịnh nót hai tiếng.
Các cô cùng nhau đi vào phòng họp. Phạm Ấu Hâm nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng là tâm tình tốt không? Ngay cả hôm nay mặt trời vô cùng nóng nhưng xem ra cũng rất đáng yêu.
Trong phòng họp có một đám người đang ồn nào, có rất nhiều gương mặt lạ hoắc.
Phạm Ấu Hâm tò mò hõi: “Làm sao lại náo nhiệt như vậy?”
Man Tú không có linh cảm: “Hôm nay kế hoạch hội nghị không có cái này….”
Trực giác Phạm Ấu Hâm muốn từ trong đám người đó tìm thấy “chồng trước” của mình. Không biết vì sao, tâm tình của cô vui vẻ rất muốn nhảy múa. “Có ý gì?”. Cô hỏi Man Tú.
Man Tú hơi nói vòng vo: “Ấu hâm, hội nghị này chị không cần phải tham dự.”
“Vì sao? Hội nghị mua sắm rất quan trọng mà.” Phạm Ấu Hâm cảm thấy kỳ lạ.
Man Tú thở dài, cô biết không nói rõ là không được: “Đúng vậy. Vốn là quảng cáo mua bán họp vào ngày mai. Hôm nay là hội nghị mua sắm, nhưng rõ ràng là phòng kế hoạch đã thay đổi thời gian. Ấu Hâm, những người này là kinh doanh chiến thắng trở về.”
“Kinh doanh chiến thắng trở về?” Phạm Ấu Hâm nhíu mày lại: “Không phải là việc ấy………” sau đó, cô lại nhìn đến chỗ ngồi cao nhất của bọn họ, trong nháy mắt đã hiểu rõ tại sao trợ lý của cô luôn luôn miệng mồm lanh lợi.
“Thì ra cô ta đến đây.” Phạm Ấu Hâm nhẹ nhàng mà nói.
“Đúng vậy, em cứ tưởng rằng ngày mai cô ta mới đến.”
Trước mắt cô, Shelly xinh đẹp đang nói chuyện với Hạng Tĩnh Thần, cô ta ăn mặc gợi cảm, áo bó sát trễ ngực, váy siêu ngắn, đôi chân thon dài mang giày cao gót, cả người tỏa ra lực hấp dẫn chết người khiến đàn ông không thể không xúc động.
Nếu Shelly xuất hiện trễ một ngày, sẽ làm cho Ấu Hâm thay đổi thái độ kiên quyết hơn, có lẽ vợ chồng Hạng thị hợp lại đi chung con đường càng có thêm hy vọng………Man Tú thương xót mà suy nghĩ.
“Cô có khỏe không?”
Phạm Ấu Hâm ôm chặt tài liệu ở giữa, miễn cưỡng nở nụ cười: “Tôi khỏe lắm!”
Man Tú biết cô không tốt chút nào, lại chịu bó tay, cô thở dài, vỗ vỗ vai Phạm Ấu Hâm: “Không có việc gì, công ty chúng ta vẫn còn dựa vào cô ấy để kiếm nhiều tiền!”
Man Tú như vòng vo trấn an Phạm Ấu Hâm, Hạng Tĩnh Thần và Shelly tương tác đều chỉ là vì hợp đồng “Cùng nhau ký kết xây dựng” của cô mà thôi.
“Thật sự chỉ như vậy thôi sao?”
Phạm Ấu Hâm hiểu suy nghĩ hợp lại của mình đã bắt đầu lung lay rồi.
Nhân viên tham dự hội nghị từ từ vào chỗ ngồi.
Phạm Ấu Hâm bước từng bước khó khăn tiến lên phía trước. Bàn đầu tiên trong phòng hội nghị có hai chỗ ngồi, một cái là của anh, một cái là của cô. Bình thường trong công ty có hội nghị quan trọng, bọn họ sẽ cùng nhau tham dự, chia sẻ ý kiến với nhau, cùng làm chung một công ty với nhau, loại tình cảm này khó nói nên lời, có đôi khi nói chuyện yêu đương khiến cô say mê, thậm chí còn vui vẻ hơn nữa.
Đó là chỗ ngồi của cô, bây giờ người phụ nữ khác đã ngồi. Bọn họ đúng là đang ngồi, sự thật Shelly đặt mông trên cái ghế dựa xoay, cả người cô ta dường như treo ở trên người chồng cô. Shelly hiểu rõ sâu sắc mình là người phụ nữ hấp dẫn ở mỗi một động tác, mỗi một tư thế, cô khéo léo bày ra bộ ngực đẹp mê người để quyến rũ anh thưởng thức, hoàn toàn không nghi ngờ gì.
“Muốn em đuổi con nhện tinh tám chân kia đi không? Công việc của công ty rất tốt, không cần dựa vào cô ta kiếm tiền làm gì!” Man Tú nghiến răng nghiến lợi, cô đứng ở ngoài quan sát thất cũng nổi trận lôi đình, càng không cần phải nói Ấu Hâm là người vợ rồi………
Phạm Ấu Hâm kiên cường nở nụ cười: “Không cần, người tới là khách.”
Cô dũng cảm đi về phía trước, cùng Hạng Tĩnh Thần bốn mắt nhìn nhau. Vẻ mặt luôn bình tĩnh là vũ khí của cô.
“Em đến trễ rồi.” Anh nói, con ngươi màu đen chứa ý cưng chiều.
“Phải không?” Cô phát hiện mình căn bản không có cách nào đối diện với anh: “Thời gian vừa vặn.”
Phạm Ấu Hâm kéo chỗ ngồi bên cạnh Shelly. Đối mặt với cô ta dễ dàng hơn so với đối mặt với Hạng Tĩnh Thần. Quan trọng là cô không muốn phải trốn tránh: “Hi, Shelly!”