Phản Bội Hôn Nhân

Chương 14

Mẹ Phạm và con gái thứ hai nhà họ Phạm đang đứng trước sân nhà tưới hoa liền dừng động tác lại, hai người khϊếp sợ trợn mắt há hốc mồm.

Sau khi chủ nhân chiếc xe BMW màu đen kéo cửa kính xuống chào hỏi mẹ vợ và Phạm Ấu Hâm, lập tức rời khỏi.

Phạm Ấu Hâm cúi đầu mở cánh cửa nhỏ trước sân nhà ra.

“Mẹ, chị hai.” Cô nói trước.

“Chào.” Mẹ Phạm trả lời, cẩn thận quan sát con gái: “Con có thể trở về sớm một chút được không? Muốn qua đêm thì phải gọi điện thoại về nhà chứ? May là chì cả chúng ta nói Tĩnh Thần đưa con đi tham gia bữa tiệc thân mật, nếu không chúng ta đã nghĩ con hoàn toàn mất hết liên lạc, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Phạm Tư Hâm miễn cưỡng lắc đầu: “Chẳng trách chị lại có cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm một đêm, thì ra là em ở cùng một chỗ với anh ta!” cảm ứng của sinh đôi có lúc lại hao tổn tâm trí.

Phạm Ấu Hâm dùng một cái lý do thối nát nhất thiên hạ: “Có chút công việc muốn bàn giao……”

“Có thật chỉ là công việc?” Phạm Tư Hâm từng bước đến gần, cười gian xảo “Nhưng mà Tiểu Ấu à, trên người của em lại có mùi vị của kí©ɧ ŧìиɧ mãnh liệt suốt cả đêm đó.”

Gương mặt Phạm Ấu Hâm đỏ bừng, cô nhảy ra cách xa Phạm Tư Hâm: “Chị!”

“Mẹ gọi điện thoại đến nhà Hạng Tĩnh Thần, nhưng nhà anh ta không có ai nghe điện thoại. Tiểu Ấu, nói một chút xem, các người đã đi đâu hả? Chị đoán hai người đến khách sạn XX chứ?”

Phạm Ấu Hâm trừng to hai mắt, chị hai của cô dự đoán thật không sai: “Làm sao chị biết?”

Phạm Tư Hâm rất đắc ý: “Tiếu Ấu, em thật ngây thơ nha, trên tay cầm túi của khách sạn, tất nhiên là đi vào trong đó rồi! Các người thật khiến cho người khác phải rớt mắt kính mà, vừa mới ly hôn không bao lâu, lại cùng với chồng trước đi mướn phòng khách sạn. Loại hành vi này rất nhàm chán và rất lãng phí tiền bạc.”

Phạm Ấu Hâm nhìn cái túi trên tay mình, nhìn lại chị hai đang cười điên cuồng, cô đỏ mặt, bực bội chu miệng: “Chị! Sao chị có thể bắt nạt em?”

Mẹ Phạm vỗ vỗ vài bả vai của song sinh: “Được rồi được rồi, các con tranh luận chuyện này thật là nhàm chán!” Mẹ Phạm thở dài “Aiz, mẹ chỉ muốn nói với Tiểu Ấu, muốn biết suy nghĩ của con. Con muốn ly hôn, mà vẫn cho cậu ta một cơ hội sao? Dây dưa không rõ như vậy chưa chắc là chuyện tốt đâu.”

Phạm Ấu Hâm thu hồi nụ cười của mình. Tất nhiên là cô hiểu rõ suy nghĩ của mẹ, cô cũng đang gặp rắc rối với vấn đề này.

“Có muốn ngủ một chút không? Hay là ăn điểm tâm trước?” Mẹ Phạm hỏi.

Phạm Ấu Hâm lắc đầu: “Không cần, con đã ăn điểm tâm rồi, mười giờ con có cuộc hội nghị, chỉ trở lại thay quần áo rồi ra ngoài liền.”

‘Ừ, tốt lắm, chín giờ mẹ ra ngoài học cắm hoa, con muốn đi xe buýt công cộng với mẹ không?” Bà biết con gái mình đều đi đường bằng xe buýt.

Phạm Ấu Hâm gật đầu: “Con đi lên lầu trước.” Cô đi vào trong phòng, nhíu mày lại, lo lắng vẫn quấn quanh trong lòng không thể tan đi.

Cứ tưởng rằng sau khi ly hôn, trong thời gian tới cô sẽ thích ứng với cuộc sống độc thân, không nghĩ rằng mỗi ngày tinh thần của cô đều căng thẳng, cứ tưởng rằng cả đời sẽ không qua qua lại với chồng trước nữa.

Tình hình hiện nay, cô đã suy nghĩ rất lộn xộn, hỗn loạn làm cô muốn hét lên.

Phản bội, ly hôn, ly hôn, sau đó lại xảy ra quan hệ với chồng trước?

Phạm Ấu Hâm thở dài, cầm tấm khăn lông lớn đi vào phòng tắm. Cô cởϊ qυầи áo trên người ra, điều chỉnh lại nước ấm, để dòng nước ấm giội lên cơ thể mình, gột đi mệt mỏi đêm hôm qua. Từng mạch máu trên người đều đau nhức đã nhắc nhở cô kí©ɧ ŧìиɧ mãnh liệt của đêm hôm qua, vấn đề là người đàn ông kia điên rồi, lại lấy tính cưỡng bức ra để ép buộc cô nghe theo sự chi phối của anh ta, còn cô thừa nhận chính mình quan tâm, cần anh! Chỉ hôn 2, 3 cái cô đã khuất phục đẩu hàng!

Cô che mặt mình lại, cố gắng không khóc, lỗ mũi thật chua xót….Trời ơi, cô không cần loại quan hệ mơ hồ không rõ này.

Phạm Ấu Hâm tắt vòi nước, quấn khăn tắm lại buồn bã đi ra khỏi phòng tắm, nhưng giờ phút này người đàn ông đang ngồi xếp bằng trên giường muốn hù chết cô.

Phạm Ấu Hâm vỗ l*иg ngực, hốt hoảng lo sợ trừng mắt nhìn chồng trước: “Sao anh ở trong này?”

Hạng Tĩnh Thần nhún nhún vai, ngửi hương thơm trên gối nằm của vợ mình: “Dù sao cũng muốn vào công ty, anh chờ em thay đổi quần áo rồi cùng nhau đi luôn. Em ôm dụng cô đo đạc ngồi xe buýt, vừa nghĩ đến đó làm da đầu anh run lên.”

“Tôi không cần ý tốt của anh.”

“Em không cần khách sáo.”

Phạm Ấu Hâm tức giận nói: “Vậy anh có thể ra phòng khách ngồi chờ được không? Tôi muốn mặc quần áo.”

Hạng Tĩnh Thần không có ý né tránh: “Cũng không phải là anh chưa từng nhìn thấy em mặc quần áo.” Anh nói thật sự rất đúng.

Phạm Ấu Hâm lắc đầu, không có sức lực tranh cãi với anh ta nữa. Cô mở cửa tủ quần áo ra, tháo bỏ khăn tắm trên người. Muốn nhìn phải không? Cô sẽ để cho anh nhìn đủ! Nếu tên sắc lang này có ý nghĩ muốn quay trở lại một lần nữa, thủ đoạn trả thù của cô sẽ tàn nhẫn đến mức chính cô cũng không thể đoán trước được!

Phạm Ấu Hâm mặc qυầи ɭóŧ, lấy một bộ âu phục liền thân mặc vào người. Cô biết anh đang đi đến chỗ cô, cô hít sâu một hơn, trạng thái chuẩn bị chiến tranh.

Hạng Tĩnh Thần xoay người cô lại: “Nhìn em rất căng thẳng?” Hắn thân mật cài nút áo trước ngực giúp cô.

Tình huống ngoài dự đoán của cô: “Tại sao tôi phải căng thẳng?” Cô hỏi ngược lại.

Anh cười, cưng chiều in nụ hôn lên trán cô: “Yên tâm, anh sẽ không đυ.ng vào người em, ít nhất trước khi mặt trời xuống núi trong ngày hôm nay.

Người đàn ông vô sỉ này…….. Phạm Ấu Hâm tràn đầy khí thế, lạnh lùng nhìn anh ta, đồng thời cô cũng âm thầm thề, nếu có cơ hôi để cho anh ta ăn cô sạch sành sanh lần nữa, Phạm Ấu Hâm cô sẽ theo họ anh ta!

Trong căn phòng chật hẹp vì có sự có mặt của anh mà chật hẹp thêm, cô không được tự nhiên mà di chuyển vị trí: “Anh không trở về nhà thay quần áo sao?” Cô khéo léo thay đổi câu hỏi khác.

Anh lắc đầu, nắm tay cô đến trước bàn trang điểm, ý bảo cô ngồi xuống: “Không trở về, trong công ty có sẵn bộ quần áo có thể thay đổi, ngày hôm qua không phải cũng mới mua qυầи ɭóŧ sao? Bảo bối.”

Hạng Tĩnh Thần tháo khăn lông trên đầu cô ra, lau mái tóc ẩm ướt giúp cô: “Nếu không em quay về nhà đi, chúng ta sẽ không cần hao công tốn sức qua đêm ở bên ngoài nữa. Nhưng mà, vợ chồng như vậy cũng rất thú vị.”

Phạm Ấu Hâm đón lấy ánh mắt sáng ngời của anh qua tấm gương: “Có lẽ chúng ta nên thẳng thắn nói rõ việc này. Hạng Tĩnh Thần, chúng ta đã ly hôn, tuy rằng thủ tục vẫn chưa xong, nhưng ít ra chúng ta hiểu rõ điều này khải không?”

Hạng Tĩnh Thần lấy lược chải mái tóc dài mềm mại của vợ: “Anh thừa nhận anh và Shelly trong lúc đó chỉ có tình bạn thôi, anh quan tâm cô ấy nhiều hơn những người khác, nhưng việc này không có nghĩa gì cả.”

Phạm Ấu Hâm cầm máy sấy, mở nguồn điện lên, thổi mạnh vào mái tóc mình: “Anh có biết cái gì gọi là "trong mắt người tình thì không chấp nhận nổi dù chỉ là một hạt cát" hay không?”

“Cho nên anh vẫn giấu diếm phần tình bạn trong quá khứ này.”

Phạm Ấu Hâm cười lạnh: “Rõ ràng anh giấu diếm không được tốt.”

“Tiểu Hâm, cô ấy chỉ là bạn, anh yêu em, đây mới là sự thật.” Anh lấy máy sấy trong tay cô, sấy mái tóc dài mềm mại như tơ của cô, không để cho cô tức giận mà tự ngược đãi mình.

“Anh không biết tôi đang tức cái gì.” Cô tức giận.

“Không biết.”

“Đàn ông.”

Cô đẩy anh ra, nhanh chóng lấy lược chải mái tóc đã khô được một nửa của mình rồi buộc lên thành chùm như đuôi ngựa.

Hạng Tĩnh Thần hai tay ôm ngực, ánh mắt đen nhánh đánh giá người vợ xinh đẹp: “Nói đến thẳng thắn, có một việc anh rất tò mò. Tại sao em rất hào phóng đem chồng của mình tặng cho người phụ nữ khác vậy? Em nên tin tưởng anh.”