[One Piece] Hướng Dẫn Sử Dụng Lửa Đúng Cách

28. Chúc Mừng Thiếu Niên Đã Giải Khóa Thân Phận Đồng Đội!

Đôi lời tác giả: Thực ra tâm trạng của Silvia không có gì phức tạp hết á, mình đã nghĩ là nếu như mình gặp được Ace, mình sẽ coi cậu ấy là con người thực thụ hay giữ thái độ tỉnh táo như một độc giả có góc nhìn thứ 3 khách quan xuống một nhân vật ảo, Silvia đã đấu tranh như vậy đấy :3

Nốt chương này là tạm thời giải quyết sơ bộ được tâm tình của Ace, nhưng về sau còn có cả Silvi nữa, hai đứa nhóc này có mối quan hệ đều coi đối phương ấm áp dịu dàng và mình thì hèn yếu á =))

Klq bổ sung một fact sinh nhật Silvia là ngày 15/4 cung Bạch Dương, như các bạn thấy đấy, nó hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì cả, đây là kết quả sau một lần quay số random để chơi giveaway của mình =))Cre: pixiv.net/en/artworks/64118712

.

. .

【Ngươi có nghe thấy không, tiếng chửi rủa cuồng hoan nghiến đạp màng tai?

Ta thấy màn đêm trầm lặng vời vợi trên cao, nhấn chìm tự do và tín ngưỡng

Ngón tay yếu ớt không thể nắm chặt lấy ước mơ

Ích kỷ hèn mọn cắn nuốt trái tim loài người, hương vị tanh tưởi ngập tràn khoang miệng

Bả vai run rẩy, ngọn lửa tắt rụi

Khoảnh khắc mọi dũng khí đều sụp đổ, liệu bài hát này còn giúp ngươi tiến bước phương xa?】

Thời khắc Ace bừng tỉnh khỏi cơn mơ, phía trước là khoảng không vô định.

Đầu ngón tay tê liệt không cảm nhận được tri giác, tầm nhìn mơ hồ vỡ tan thành từng mảnh, đầu choáng váng nổ đom đóm đau điếng.

Nằm yên một hồi không dám nhúc nhích, Ace chậm rãi hít vào thở ra mấy hơi, tay run rẩy mò mẫm trong khoảng lặng miên man không điểm kết thúc.

Giây phút này, hắn lại một lần nữa trở về những năm tháng đó, một đứa trẻ yếu ớt tay không tấc sắt, bất lực và hoang mang bước giữa muôn vàn tiếng cười nguyền rủa, không biết nơi nào nên đến, không biết chỗ nào dừng chân.

Chơi vơi như một kẻ mù lòa, không phải nhìn thấy bóng tối, mà là「Không gì cả」

Đột nhiên, có thứ gì lạnh buốt giữ chặt lấy bàn tay đang quờ quạng của hắn.

Ngọn đèn hải đăng soi rọi dẫn lối trong áng mây đen vần vũ kéo tới bầu trời xám xịt, dây thần kinh xúc giác giần giật cảm giác tê dại, mọi giác quan chìm sâu vào biển rộng chợt bừng tỉnh trong thời khắc lạ lẫm ấy, sạch sẽ, sáng ngời.

"Ace."

Đường nét gương mặt quen thuộc vốn nhòe nhòa bất chợt được nhúng vào thùng nhuộm đậm đặc nhất, đầu tiên mái tóc đen sẫm buông xõa ngang vai, miễn cưỡng còn thấy khóe môi luôn cười tủm tỉm mưu đồ gì đó rất xấu xa, mơ hồ là con ngươi đỏ rượu trầm tĩnh không gợn sóng.

Nhưng đôi mắt kia thực sự rất rất đẹp, vì thi thoáng sẽ lóe lên tia sáng, tựa như có ánh lửa bập bùng.

Hai bàn tay vô thức chạm vào nhau, chai sạn chạm vào chai sạn, yếu mềm chạm yếu mềm. Và rất nhiều năm sau đó, Ace vẫn sẽ nhớ lại cái nắm tay ấy, cảm giác âm ỉ vỡ òa như ngày ngày hèn mọn cầu nguyện với trời cao, cuối cùng cũng nhận được hồi đáp.

Rõ ràng chẳng hề ấm áp, mà vĩnh viễn khắc sâu vào linh hồn, để tới sau này khi hắn phải đối mặt với chết chóc và chia xa đau đớn nhất cuộc đời, vẫn có thể kiên cường ngẩng cao đầu tiến lên phía trước.

"Nè nè, sao không trả lời? Có biết cos x cộng cos y bằng mấy không?"

"..."

Ace hơi hé hé miệng, cổ họng đặc nghẹn như lấp kín vốc cát, hắn không rụt tay về, chỉ vươn cánh tay rảnh rỗi còn lại lên vắt lên trán khẽ cười, "Lâu rồi không gặp, Silvi. Tớ về rồi đây."

Thanh âm khàn khàn trầm thấp.

Xưng hô xa xôi khiến Silvia chợt ngây ngẩn cảm tưởng đã trôi qua hàng ngàn năm, làn da nơi đầu ngón tay hơi nóng lên, thiết thực nhận tri được đối phương đã quay trở về, là cái người quen thuộc ấy, là cái người ngốc nghếch ấy.

"Không trả lời được, xem ra là vẫn bình thường."

Silvia run run hít hít mũi, siết chặt lấy tay hắn như muốn hòa làm một với máu thịt, nàng lặng lẽ cúi đầu, mái tóc lòa xòa che khuất gương mặt không trông rõ cảm xúc, sợi tóc đen mềm rủ nhẹ lên người hắn.

"Chúng ta đấm nhau đi, Ace."

"Ừm... A? Á khoan đã?! Sao tự dưng...?!"

Ê ê cầm nhầm kịch bản nào rồi kìa!!

Tức thì Silvia ngẩng phắt đầu lên, nghiến răng cười gằn dữ tợn quỷ dị, không đợi đối phương kịp phản ứng liền nhảy bổ về phía hắn, hai tay tóm chặt lấy cổ áo hắn giật giật điên cuồng như lắc phô mai.

"Mẹ kiếp tôi chờ ngày này lâu lắm rồi! Tôi đây một ngày ba bữa cơm xếp giày lau vũ khí khâu vá giặt giũ quần áo rửa bát quét dọn nhà cửa đun nước ấm đêm khuya buồn ngủ muỗi đốt chết mẹ vẫn đi tâm sự tuổi hồng với cậu, đã không biết ơn lại còn trưng bản mặt táo bón đấy cho ai xem?! Cậu nghĩ mình đang vênh váo với ai hả tên trung nhị kia?!"

Não Ace bị lắc lắc đến choáng váng không biết trời sao mây trăng chi hết, hắn hoảng loạn lắp bắp đáp, "Đó là ngày xưa mà, lúc đó tớ có biết gì đâu!"

"Lại còn ngày xưa nữa, sao không bảo luôn là nhân cách thứ hai của cậu đi?! Nhìn cái mặt u ám cậu là muốn trầm cảm rồi, tưởng tôi thèm lắm à?! Suốt ngày tỏ vẻ kỳ thị ghét bỏ này nọ, được Mary Sue tiêu chuẩn dịu dàng hiền thục lên được phòng khách xuống được phòng bếp tôi đây yêu thích là vinh hạnh của cậu đấy hiểu chưa!"

Ace tự biết mình đuối lý, vội ngoan ngoãn gật gật đầu như trống bỏi, hai mắt chớp chớp QAQ.

"...Tỏ vẻ vô tội nữa hả?"

"Đánh tớ đi." Ace vừa nói vừa mím môi sẵn sàng đón nhận số phận, nằm thẳng đuột trên bờ cát như công chúa ngủ trong rừng.

"...Há, đánh thật đấy nhé?"

"Ừm, cứ dùng hết sức! Là lỗi của tớ mà!"

"..." Silvia giật giật khóe miệng: Tự dưng cảm giác mình đang cưỡng bức con gái nhà lành là thế nào?

Ôi chao cái tên bị M này? Nàng tiu nghỉu buông lỏng tay ra, từ từ xẹp lép xuống như bong bóng xì hơi —— Được lắm, nhãi ranh Ace lẫn thiếu niên Ace ai cũng đều biết cách khiến nàng điên tiết, một tên thì chỉ biết hung dữ cứng chọi cứng với nàng, một tên thì chỉ biết ngọt ngào bán manh với nàng.

Tên đằng trước sẽ khiến nàng tức nổ phổi lẳng lặng ghi hận hết sau đầu, nhưng tên đằng sau chuyên nghiệp hơn gấp bội, trực tiếp để nàng cam tâm tình nguyện phất cờ trắng đầu hàng.

Sắc trời âm u tối sầm, thuyền dạt lại gần bờ cát hoang vắng, sương mù chưa tan hết khiến Silvia chỉ miễn cưỡng xác định mọi vật trong bán kính hai mét, nàng khoanh chân ngồi xổm trên cát nhìn đăm đăm vào thiếu niên đang ngửa đầu nằm mãi không chịu dậy.

Thôi bỏ đi, không bắt nạt hắn nữa vậy.

"...Cảm ơn."

Một lúc lâu sau, hắn chợt mờ mịt buông một câu như vậy.

Silvia hơi sửng sốt khựng lại, còn ngẫm nghĩ rằng chẳng lẽ nào mình thiệt sự quá đáng thế sao... Trước vẻ mặt không rõ đầu đuôi của nàng, Ace vắt lên trán che khuất đôi mắt đen thẳm, đột nhiên lại bật lên tiếng cười khàn khàn tới lạ thường,

"Cảm ơn vì đã chấp nhận sự tồn tại của một kẻ như tớ."

Ace là một kẻ như thế nào cơ chứ?

Kỳ thực hắn không hề phóng khoáng rộng lượng như vẻ bề ngoài, tính từ tốt đẹp này hẳn là miêu tả Luffy, đứa em hắn thường xuyên chê bai yếu đuối mít ướt ấy mới là người mạnh mẽ hơn bất cứ ai, dẫu có vấp ngã cũng sẽ thản nhiên đối mặt rồi tiến về khoảng trời cao vợi.

Silvia cũng vậy, rõ ràng bất cứ ai cũng có phương diện kiên cường hơn hắn rất nhiều. Nàng không ăn nhập với thế giới theo chủ nghĩa lý tưởng này, nhưng vẫn thong dong bình tĩnh muốn tiếp tục tồn tại, nàng thấu triệt nhân sinh và năm tháng lạnh nhạt, nhưng vẫn mỉm cười chia cho nó chút dịu dàng, nàng thận trọng bước về phía trước, nhưng vẫn vững vàng không lạc lối hay mê mang.

Còn hắn thì khác, Portgas D. Ace thì khác. Trước sau hắn chẳng thể đủ dũng khí nhìn thẳng vào thân phận của mình, tất thảy tổn thương đều được hằn sâu tới ám ảnh trong ký ức, cố gắng nhét sâu vào một góc kín kẽ mà không biết rằng, phía sau lớp bụi dày dặc ấy là một vết sẹo đã đã lành, hay còn ứa máu giàn giụa.

Hắn từng hỏi Garp —— "Cháu có nên sống trên đời không?"

Garp im lặng một lát, sau đó khẽ đáp —— "Chuyện này thì cháu phải sống mới biết được."

Tin rằng mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, năm tháng sẽ xua tan mọi vết thương lòng, mùa đông qua đi và mùa xuân sẽ lại tới, lạc lối chơi vơi cũng sẽ có người kéo tay ra khỏi bóng đêm mịt mù.

Vì vậy, hắn gắng gượng sống sót, kỳ thực là đang chờ đợi sự cứu rỗi.

"Nếu không phải, nếu không phải vì có Sabo và Luffy níu kéo tớ lại, có lẽ tớ đã không sống được tới tận bây giờ..." Hắn khàn giọng buông tay xuông, đôi mắt đen thẳm mở to không có tiêu điểm, mà từa tựa toát ra hơi nước nhè nhẹ,

"Và sau đó, tớ đã gặp được cậu, Silvi."

Ngọn lửa rạng rỡ chói lòa bên ngoài, thực chất để che lấp nội tâm tự ti yếu đuối tựa tro tàn.

Khoảnh khắc thiếu nữ đạm nhiên cong cong đôi mắt tuyệt đẹp, từng vụn sáng trào ra ào ập, nàng khẽ cười nói —— "Có những người căm hận cậu không thể chết ngay tức khắc, nhưng cũng có những người cảm tạ vì cậu đã sinh ra trên cõi đời."

—— "Gặp được cậu là vinh hạnh của tôi."

Ngay khoảnh khắc ấy, thời gian như đọng lại trong một cái chớp mắt, băn khoăn thấp thỏm vỡ tan thành bọt nước, hạt giống bất an gieo sâu trong cõi lòng bị vùi dập tàn tạ.

"Tớ đã rất sợ, Silvi." Ngón tay hắn mang theo độ ấm nhu hòa, siết chặt lại rồi giơ cao lên che khuất bầu trời cao vợi, cánh mũi cay rát không thở nổi, "Tớ biết mình là một tên hèn yếu, bao nhiêu năm rồi vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh, nhưng mà tớ đã rất sợ, tớ đã nghĩ nếu một ngày cậu biết được tớ là con trai của Roger, nếu cậu căm hận tớ thì tớ nên làm thế nào..."

Ván cược có cái giá phải trả quá lớn, một kẻ hèn nhát như hắn không bao giờ dám thử liều mình một lần, vì hắn biết một khi thua cuộc, hắn sẽ chẳng thể nào quay đầu.

Lần đầu tiên hắn gặp Silvia, hắn lắng nghe nàng nói mà mỉm cười nhẹ nhõm, dần dần sau đó, hắn mới bất chợt phát hiện ra: Mọi lời nhận xét khách quan thẳng thừng lúc trước không hề phủ nhận, nàng chán ghét Vua Hải Tặc.

Làm sao bây giờ, hắn nghĩ.

Cậu bảo đừng quan tâm tới lời nói của người ngoài, nhưng sao tớ có thể không quan tâm tới lời nói của cậu chứ?

Cậu là đồng đội của tớ cơ mà, Silvi...

Cứ như vậy, hắn thấp thỏm nén hết mọi tâm tư xuống lớp vỏ tươi cười không mấy để ý, bước dưới ánh mặt trời tựa bom hẹn giờ có thể tùy thời nổ tung tan xương nát thịt.

Tiếng sóng rì rào vỗ bờ khiến cuộc đối thoại có chút mờ ảo, Silvia lầm bầm: "Thế nên mới bảo, đừng có tùy tiện phân tích suy nghĩ của tôi."

Đột nhiên nàng không quá muốn nhìn trực diện vào Ace, nàng sợ hãi, sợ hãi nếu nàng thấy được đôi mắt ẩm ướt của đối phương, nàng sẽ không kìm được mà tát một phát vào mặt hắn.

Silvia vô biểu tình chộp nhẹ vào dưới trán hắn, yên lặng khá lâu, nàng chậm rãi xoa xoa mái tóc hỗn loạn hạt cát cồm cộm của hắn, thở dài nói một câu chưa từng nói bao giờ.

"Cậu là đồng đội của tôi cơ mà, Ace."

Cậu là Portgas D. Ace, không phải là kéo dài tàn dư huyết mạch của Gol D. Roger.

Cậu là đồng đội của tôi.

Ace sững sờ ngồi thẳng dậy, đôi mắt hắn phản chiếu ảnh ngược bóng hình của nàng, mà thấp thoáng choáng ngợp cả trời sao.

Chốc lát sau, hắn khom lưng bật cười, tiếng cười khản đặc mà toát lên ánh sáng ngập tràn sức sống dịu dàng.

Nhẹ tênh, tựa như phá kén bước ra.

Không để nàng kịp phản ứng, hắn nhảy bật lên cười rạng rỡ, "Ban đầu chúng ta đến hòn đảo này để tìm kho báu cơ mà nhỉ! Đi tìm tiếp thôi!"

"...Cậu có nhớ vì cái kho báu chết dẫm đấy mà xảy ra chuyện gì không đồ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ kia?!"

Làm phiền rồi, có thể rút lại lời nói lúc nãy không? Xin chào đồng đội, tạm biệt đồng đội!

Tiểu kịch trường 1:

Quả nhiên đúng như Silvia dự đoán, chẳng tồn tại kho báu nào ở đây cả.

Thực chất thì cũng không có gì đáng tức giận, chuyện không làm mà đòi có ăn khá là hiếm, nhưng điều đáng chết ở đây là khi nàng mở cái rương trống không ra, trong đó có một tờ giấy ố vàng nằm lẻ loi tủi tủi thân thân.

Trên đó viết một hàng chữ to tướng【Kho báu không hẳn lúc nào cũng là vàng bạc hay tiền tài, đó còn là những hồi ức đáng quý trên đường tiến tới nơi đây. Tình yêu, tình bạn, tình đồng đội, mồ hôi và nước mắt, những chuyến phiêu lưu tuy nguy hiểm mà tuyệt đẹp ấy chính là phần thưởng cho kẻ dũng cảm!】

Ace vừa đọc vừa bật cười vui vẻ: "Thú vị ghê, nhưng nhớ lại hành trình thì cảm thấy đúng là..."

Chưa kịp để hắn nói dứt câu, Silvia đã mặt vô biểu tình giật lấy tờ giấy vứt bay ra chỗ khác, bộp một tiếng vào thân cây rồi èo uột rơi xuống đất.

"!!!" Ace QAQ.

Silvia u ám xụ mặt: "Ha, tưởng đây là trò đùa sao mấy tên chết dẫm này? Nếu tự dưng phát hiện One Piece cũng là như thế này thì vui nhỉ."

"..." Ace lén lén nhìn qua vẻ mặt phát ra khí thế hừng hực người sống chớ tới gần của Silvia, gãi gãi má nhe răng phì cười, "Ai mà biết được? Có lẽ nó còn nằm trong tủ quần áo nào đó nha."

(One Piece là viết sang tiếng Anh, còn đọc trong tiếng Nhật One Piece ワンピース là váy liền áo =)))

Tiểu kịch trường 2:

Silvia: "Không liên quan nhưng tôi khuyên cậu chân thành đừng nuôi lông mũi dài như Roger, sau này hôn sẽ khó chịu cực kì đấy."

Ace: "(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄) Ừm, tớ biết mà!"

Silvia: "Cảm thấy có gì hơi sai sai..."

Roger: "Ụ oa a a Rouge hai đứa nó lại ghét bỏ anh!!"

Rouge: "...Không sao, em vẫn thích là được rồi."