[One Piece] Hướng Dẫn Sử Dụng Lửa Đúng Cách

27. Người Mà Ngươi Đang Chờ (6)

15k chữ cho tuổi thơ của Ace =))Cre: pixiv.net/en/artworks/86319043

.

. .

Ace bỗng dưng cảm thấy chỉ số thông minh bị tên tâm thần này kéo xuống trục hoành.

Nửa đêm nửa hôm không ngủ ra ngồi ngoài rừng rậm hoang vắng, cắm trên nền đất là đống nến mờ ảo nhập nhòe hắt lên tấm truy nã kiêm ảnh thờ của Roger, muỗi đốt ngứa ngáy đầy mình, quả thực không phải khung cảnh lãng mạn gì cho cam.

Đen mặt nhìn biểu cảm âm trầm của Silvia, Ace nghĩ đi nghĩ lại mới nhận ra mình bị dắt mũi, bực bội lôi cuộc đối thoại về điểm xuất phát.

"Đừng lảng sang chuyện khác, rốt cuộc cô làm vậy có mục đích gì?"

Hiển nhiên Silvia đã bôi kem chống muỗi từ trước, thế nên nàng hết sức thảnh thơi cầm que củi nghịch lửa, lười biếng kéo dài giọng: "Thôi nào bạn nhỏ, đừng cảnh giác như vậy chứ. Tớ làm thế này đều là vì cậu hết mà."

Bạn nhỏ? Ace nhíu mày nhìn từ đầu tới chân kẻ còn lùn hơn mình kia, rồi lại đảo mắt lướt qua nghi lễ kỳ dị khả nghi còn nằm chình ình dưới đất, tâm trạng hết sức phức tạp.

"Liên quan quái gì tới tôi."

Nồi này kiên quyết không đội.

Silvia chân thành thiết tha ngẩng đầu lên, hai mắt long lanh chớp chớp: "Cậu toàn thắc mắc đứa con của Vua Hải Tặc sinh ra để làm gì mà. Thay vì hỏi mấy tên không quen biết trong quán rượu, tốt nhất là hỏi thẳng người trong cuộc nha."

"..." Ace: Thật là biết ơn quá cơ ạ!!

Nghẹn họng trân trối trước logic dở hơi của Silvia, đã vậy nàng còn trưng vẻ mặt tự tin mình sáng tạo quá thể đáng, Ace dứt khoát từ bỏ ý định giao lưu như người bình thường với nàng.

Tâm trạng dần bình tĩnh lại, cậu mở to mắt nhìn đăm đăm lên nền trời nhuốm màu xám xịt trên cao, vời vợi không điểm kết thúc.

Thực ra thì, không cảm động là không có khả năng.

Mặc dù nhiệt tình kiểu này khá là ngu ngốc và không cần thiết, nhưng lần đầu tiên gặp một kẻ không hề cười nhạo câu hỏi mình tâm niệm suốt bao năm trời, thậm chí còn cố gắng kiếm tìm lời giải đáp, sâu trong nội tâm Ace cũng len lỏi tia ấm áp.

Không gian an tĩnh một hồi, chợt nghe tiếng Silvia nghiêm túc lẩm bẩm, "Nhưng nói thiệt thì mấy chuyện này đàn ông thường không kiểm soát được đâu, có thể là lúc đó không thi thố biện pháp an toàn, sau đó lỡ một phát trúng luôn chẳng hạn..."

—— Trước mặt mầm non tương lai đất nước mà ngươi nói cái quái gì vậy hả?!!

Ace chẳng hiểu chi hết, nhưng linh cảm báo với cậu chắc chắn đây không phải điều gì hay ho, chỉ đành cau mày nghi ngờ nhìn Silvia.

Cố tình Silvia hoàn toàn chẳng thèm cảm thấy lương tâm cắn rứt, nàng ngửa cổ bày ra vẻ mặt oán trời thương dân, sau đó trịnh trọng đặt tay lên ngực trái của mình, dịu giọng khuyên nhủ.

"Ngay cả người trong cuộc sản xuất còn chưa chắc đã kiểm soát nổi, thế nên người ngoài cuộc càng không được quyền chen mồm phán xét. Có nên sinh ra hay không, phải để bản thân đương sự tự suy ngẫm thôi, không cần để ý tới lời nói của người ngoài."

"..." Ace: Tự dưng thấy thật sâu sắc là thế quái nào...

Cảm thán triết lý nhân sinh xong xuôi, nghĩ đi nghĩ lại Silvia mới giật thót tim một phát, á đù nhưng mình cũng nằm trong số "người ngoài" còn gì nữa?

Bẫy rập ngôn từ quá nguy hiểm, Silvia luống cuống vội sửa lại, "Ờm, thật ra thi thoảng cũng cần nghe ý kiến đóng góp của người ngoài nữa nha."

Ace giật giật khóe môi, "Vậy tóm lại ý là như thế nào?"

Cảm nhận được ánh nhìn khinh bỉ của đối phương, Silvia quyết đoán khoát tay: "Chỉ cần nghe lời tôi thôi!"

"..." Ace.

Cậu liếc vẻ tự hào chẳng hiểu lấy đâu ra của Silvia, mặt vô biểu tình ha hả hai tiếng, sau đó yên lặng ngồi bắt muỗi.

Bóng tối bủa vây thinh lặng, ánh nến lập lòe không thể soi rọi màn đêm, Ace bất giác nhớ về rất nhiều chuyện, nhớ về cảm giác của mình lần đầu biết được cha mình là Vua Hải Tặc, còn chưa kịp vui vẻ hưng phấn khoe khoang cha mình đỉnh thế nào, lại bị dội thẳng gáo nước lạnh hỗn tạp muôn vàn lời chửi rủa.

Ngơ ngác, hoang mang, sợ hãi, cậu phát điên phát dại tóm chặt bất cứ ai lại gần như một con thú thương tích đầy mình đang giãy giụa, hỏi đi hỏi lại một câu duy nhất mà biết chắc đáp án.

Garp nói với cậu —— "Mẹ cháu là một người vĩ đại, để tránh né hải quân kiểm tra và đuổi gϊếŧ, nín nhịn suốt 20 tháng mới sinh ra cháu, nhưng vì tốn quá nhiều sức lực, nên sau đó không lâu thì qua đời."

—— "Vì sao hải quân lại muốn gϊếŧ mẹ?"

—— "Vì cha của cháu là Vua Hải Tặc Gol D. Roger."

Gol D. Roger! Gol D. Roger! Gol D. Roger! Gol D. Roger! Gol D. Roger!

Tại sao cha mình lại là Gol D. Roger?! Tại sao cha mình lại là tên khốn khϊếp khiến cả thế giới căm hận?! Tại sao cha mình lại là tên tội phạm chết trong tiếng tung hô của ngàn vạn người?!

Tại sao, lại để mình xuất hiện trên cõi đời này?

Ace cứ vậy mà thất tha thất thểu bước qua suốt mười năm cuộc đời, thống khổ ngập đầu mà chẳng hề tìm được lối giải thoát.

Cậu căm hận cha mình, thực chất là căm hận ông ta đã sinh ra mình.

...

Yết hầu bóp nghẹt hít thở không thông, Ace cúi gằm mặt xuống, đất ẩm lún sâu khiến cậu nặng nề không nhấc nổi chân.

"Cô biết rồi đúng không? "

Silvia trầm mặc một lát, rồi khẽ thở dài một hơi: "Không đoán được có mà thiểu năng trí tuệ, trẻ con đâu tự dưng nảy ra câu hỏi được, phải nhìn thấy có thật rồi thì mới biết tò mò chứ."

"Cô không ghét Roger sao?"

"Hể?" Silvia vô thức chớp chớp mắt, cũng không định lừa dối cậu, "Không, rất ghét."

Ace không ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Không cảm thấy tôi nên chết đi à?"

Tựa như một lần nữa chìm vào biển rộng, trong thâm tâm, cậu đã vô thức nhận định hai điều này là một.

Đôi khi Silvia không hiểu nổi tại sao, mãi mà thiếu niên Ace chưa tự mình nói cho nàng sự thật.

Nàng cho rằng mình đã làm từng bước rất bài bản, vì quả thực nàng luôn biết nắm bắt diễn biến tâm lý của kẻ khác một cách chuẩn xác nhất. Đến tận giờ nàng mới để ý, đã từng có rất nhiều khoảnh khắc thiếu niên ấy nhìn nàng, câu nói muốn bật thốt khỏi cuống họng rồi lại ngưng bặt, tựa như bàn tay chạm vào điện giật liền vội vã rụt về.

Hắn sợ hãi.

Lời bâng quơ nàng vô tình thốt ra lần đầu tiên họ gặp mặt, vĩnh viễn là cây gai cắm sâu vào đáy lòng không nguôi ngoai. Chính vì biết nàng ghét Vua Hải Tặc, thế nên mới sợ hãi nàng cũng sẽ ghét con trai của Vua Hải Tặc.

Bất giác Silvia phát hiện, nàng chưa hề đặt bản thân mình vào vị trí của Ace, chưa hề nghĩ rằng một ngày bản thân mình cũng được Ace đặt vào vị trí "Hy vọng sẽ được người này thấu hiểu".

Suốt một thời gian dài như vậy, ý thức hắn vẫn khóa chặt nơi ngục giam không nhìn thấy ánh mặt trời mà không nhận được cứu rỗi. Nàng mải miết đứng ngoài phân tích tâm trạng của đối phương, mà quên mất rằng mình cũng đã trở thành một phần ảnh hưởng dao động.

Silvia là một kẻ kiêu ngạo tự cho mình là đúng.

Từ đầu tới cuối dẫu chỉ đơn giản là một lời hứa hẹn, một lời đảm bảo, một lời khẳng định, nàng cũng chưa lần nào mở miệng để an ủi nỗi tự ti thấp thỏm của đối phương.

Thậm chí, nàng còn chưa bao giờ xưng hô với hắn hai tiếng "Đồng đội".

Ngón tay Silvia niết chặt lên cành cây khô vụn, xúc cảm thô cứng khiến hốc mắt nàng khô rát theo, "Tôi ghét Vua Hải Tặc, nhưng tôi không ghét cậu, hai chuyện này không liên quan tới nhau."

"Không liên quan tới nhau?" Như thể nghe được chuyện nực cười nhất thế gian, Ace tối tăm gằn giọng: "Cô quên rồi sao? Tôi là con trai của ông ta, hẳn là nên chết..."

"Câm miệng! Câm miệng, Ace!" Silvia đột ngột gầm lên, thanh âm khe khẽ rít nhẹ khiến gương mặt nàng càng thêm tái nhợt.

Lý tính là một loại cảm tính tàn nhẫn.

Nàng cho rằng mình sẽ mãi mãi thấu triệt vạn sự trong lòng bàn tay, nhưng thời khắc nàng nhận ra có một số chuyện chẳng cách nào dùng lý tính để giải quyết, tất thảy như một hố sâu hun hút vô tận, mà nàng không thể không bước vào.

Rõ ràng nàng có thể lựa chọn không quan tâm nữa, nhưng cơn ngứa ngáy rục rịch sâu trong l*иg ngực không cho phép nàng lùi bước.

Trên đời Silvia sợ nhất là những kẻ ảnh hưởng tới lý tính của nàng, người thứ nhất là thằng anh trai khốn khϊếp đến giờ chưa biết em gái mình chết mất xác phương nào, và thật phẫn nộ làm sao, ông trời cảm thấy một người chưa đủ để nàng phát điên, hiện tại còn thêm cả người thứ hai.

Silvia vươn tay xoa xoa mái tóc lòa xòa che khuất mặt, thanh âm nghèn nghẹn khản đặc: "Chết là một chuyện rất đáng sợ, Ace. Chết là một chuyện rất rất đáng sợ."

Dòng thời gian trải dài bất tận sẽ xóa nhòa mọi vết thương, khiến cậu cảm thấy có vẻ thế giới này không quá tồi tệ.

Cậu gắng gượng sống sót vì tin rằng trời xanh sẽ cho cậu một lời hồi đáp, cuối cùng mọi thứ sẽ ổn cả thôi, nếu chưa ổn thì đó không phải là cuối cùng.

Nhưng một khi cậu chết, tất thảy đều chấm dứt vĩnh viễn.

Run rẩy hít sâu một hơi, nàng buông tay ra, đôi mắt mở to khô cằn và thiếu nước, không dám nhìn thẳng vào tầm mắt của đối phương.

Nàng thừa nhận, thực ra mình là một kẻ ích kỷ.

Nàng rõ ràng mình hèn nhát đến độ nào, rõ ràng mình chẳng thích lo chuyện bao đồng đến ra sao, tiếp cận Ace ban đầu cũng là vì chính bản thân nàng, thi thoảng thấy thiếu niên ấy khoan dung với một kẻ ngang ngược như nàng, nàng tưởng chừng có muôn vàn cơn sóng ào ập cuốn tung cả cõi lòng, không phải cảm động hay ấm áp, mà là chật vật xấu hổ không thốt nổi một lời.

Một con bọ hèn mọn rúc trong nơi ẩm ướt, đột nhiên phải đối diện với ánh mặt trời rực rỡ chói lòa nhất, phản ứng đầu tiên là hoảng loạn và hãi hùng.

Ánh nến mờ mờ hắt lên gương mặt non nớt, Silvia chợt nhớ tới bộ dáng hung dữ của đứa trẻ trước mặt, rõ ràng nàng chẳng là gì đối với Ace của quá khứ, đứa trẻ chẳng mấy cường tráng ấy vẫn vươn tay cứu giúp nàng khỏi bàn tay của gã đàn ông trong bãi rác, dẫu biết trước rằng điều đó có thể đẩy mình vào nước sôi lửa bỏng.

Hình bóng trùng khớp trong cái nhìn thoáng qua một khoảnh khắc, bất kể là Ace cười i hi hi a ha ha của hiện tại, hay là Ace hung hăng gầm gừ của quá khứ, sâu trong nội tâm đều mềm mại hơn bất cứ thứ gì.

Sau đó, nàng mới dần dần phát hiện, Ace không phải ánh nắng, cũng không phải sóng dữ, hắn kiên nhẫn và dịu dàng tựa như bầu trời quang đãng phía xa xăm, êm dịu đến mức có thể khiến cho vạn vật nảy mầm.

Một người tốt đẹp như vậy, một người tốt đẹp như vậy, một người tốt đẹp như vậy...!

Đột nhiên nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt trầm lặng như xuyên qua dòng chảy năm tháng phủ bụi, ánh nến nhập nhòe lấp lóe trong con ngươi đỏ rượu, thanh âm chậm rãi khẽ khàng như giấc mộng có thể tùy thời bừng tỉnh.

"...Người mà tôi đang chờ, cậu ấy là một người dịu dàng và hiểu chuyện, ngốc nghếch và tinh tế, bất kể với một kẻ khốn khϊếp cặn bã, cậu ấy vẫn cười nhường nhịn chào đón. Sau này cậu ấy sẽ đi qua rất nhiều ngả đường, gặp được rất nhiều gương mặt, sẽ gặp phải rất nhiều ngăn trở hoặc lớn hoặc nhỏ, sẽ làm rất nhiều việc ngu ngốc, sẽ kết giao được rất nhiều bạn thân... Nhưng tất cả đều sẽ qua đi trở thành hồi ức đáng giá nhất, bất tri bất giác, cậu ấy sẽ gặp được những kẻ căm hận không thể gϊếŧ chết cậu ấy ngay tức khắc, cũng sẽ gặp được những người cảm tạ vì cậu ấy đã xuất hiện trên cõi đời này."

Thế giới không vì bất cứ cái chết của ai mà ngừng chuyển động, những người ghét cậu sẽ không vì cậu chết mà áy náy dừng lại bước chân, thế nên kẻ duy nhất có thể ép cậu sụp đổ chỉ có thể là chính bản thân.

Ánh sao lập lòe trên bầu trời đêm vời vợi, lá cây ẩm ướt còn đọng lại hơi thở của nước mưa, nàng không để Ace kịp phản ứng, vươn tay xoa xoa mái tóc hơi rối của đối phương như lần đầu tiên họ gặp gỡ, cụp mắt nhẹ giọng nói.

"Cảm ơn rất rất nhiều, thật đấy. Gặp được cậu là vinh hạnh của tôi."

Khoảnh khắc ấy, thời gian ngưng đọng lại.

Dường như cả thế giới một lần nữa trở về thinh lặng, không có lạnh băng, không có nóng rực, chỉ còn vỏn vẹn con ngươi đỏ rượu trầm lặng không phân biệt nổi là hiện thực hay hư vô.

Không còn những câu bình luận khách quan thấu triệt tới lạnh nhạt, mà nhuốm đẫm run rẩy trong cảm xúc vỡ oà.

Trọng lượng nằng nặng đè lêи đỉиɦ đầu, giờ đây là sợi dây kết nối duy nhất Ace cảm thấy chân thật, đáy mắt đen kịt của Ace lập lòe ánh nến nhàn nhạt, mà tựa thể ánh lửa thiêu đốt ngợp trời.

Màn đêm qua đi rồi bình minh sẽ lại tới, tiếng gió rít ù ù, xé toạc không gian lặng ngắt miên man.