[One Piece] Hướng Dẫn Sử Dụng Lửa Đúng Cách

25. Người Mà Ngươi Đang Chờ (4)

Đôi lời tác giả:

Không ai cả:

Tui: Mình nghỉ là để cách ly xã hội, là để học online, là để ôn thi ở nhà...

Cũng là tui: Nghỉ tức là nghỉ!.

. .

Hôm nay sau lưng Sabo và Ace đột nhiên xuất hiện thêm một cái đuôi nhỏ.

Áo trắng nhiễm từng vệt đen bẩn thỉu bao lấy thân thể hao gầy, mái tóc đen hơi lòa xòa xõa ngang vai, bước từng bước lạ lẫm giữa nơi hôi thối ngập tràn sâu bọ, không gian chỉ duy một màu xám xịt, nhưng đôi mắt đỏ rượu thuần nhiên cùng làn da trắng tới tái nhợt ấy như tách biệt nàng khỏi chuyển động của thế giới xung quanh.

Bất kể họ đi đến đâu, Silvia cũng ngoan ngoãn cố chấp đi theo đấy, đuổi thế nào cũng không chịu nghe, kiên cường đến mức người xung quanh nhìn mà cảm động rơi lệ.

Mặc dù Sabo và Ace đã thử dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến chỗ khác, nhưng cho tới khi lén quay đầu lại xem thử, đã thấy Silvia xoắn xuýt chọt chọt tay thẹn thùng cười ngay phía sau.

"..." Gặp quỷ.

Không thể phí thời gian để cắt đuôi thêm được, Ace dứt khoát ngồi xổm tập trung làm việc bới bới móc móc. Sabo không đến nỗi lạnh lùng tàn nhẫn như Ace, nhưng biết đây là chuyện riêng của bạn mình, cậu chẳng thể khuyên ngăn hay can thiệp quá sâu, đành kệ nàng thích làm gì thì làm, đến lúc không chịu nổi nữa sẽ tự khắc rời đi.

Quả nhiên, ngơ ngác nhìn hai người cướp bóc phá phách một hồi lâu, Silvia cuối cùng không thể chịu nổi nữa mà bực bội lên tiếng.

"Này! Hai cậu cần tiền như vậy để làm gì chứ, định tiếp tục làm như thế này mãi sao?"

Ace hơi khựng tay lại, gương mặt chợt xẹt qua một tia trào phúng.

Bọn họ dùng chính phương thức của mình để gom góp tài chính, để có thể mua được một con thuyền giăng buồm ra khơi, thoát khỏi vương quốc đáng căm hận này, bỏ sau lưng hết thảy xiềng xích rồi theo đuổi tự do.

Gò má Ace phủ kín tro bụi nhem nhuốc, cậu lặng lẽ quay lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt sạch trong chẳng hề ăn nhập với nơi này của đối phương, tối tăm thốt ra từng chữ.

"Liên quan đếch gì tới mày."

...Tất nhiên là có liên quan. Silvia mặt vô biểu tình nghĩ, sau này tài chính cả cái băng hải tặc rách của cậu đều là do tôi quản lý đấy biết không?

Thở dài một hơi, thoáng thấy hai đứa trẻ kia sắp sửa đứng dậy đi hẳn, Silvia buồn rầu xoa xoa tóc hơi lòa xòa, cuối cùng vẫn không cùng chung một quan điểm được.

"Các cậu cứ tiếp tục thế này mãi thì kiếm được bao nhiêu hả? Nếu đã muốn thì nên liều ăn nhiều chơi thẳng một mẻ lớn nha!"

"......"

Ace và Sabo nhất thời trầm mặc.

Nhầm lẫn đúng không, bọn họ vừa nghe nhầm gì đúng không?

Một lúc lâu, Sabo mới cẩn thận quay đầu hỏi: "Ý cậu là gì?"

"Vùng này cũng chỉ chứa rác thải của phía trong trung tâm thành phố mà thôi. Quá phiền toái, đến thẳng nơi sản xuất không phải tốt hơn sao? Bán đồng nát thì cả đời cũng không khấm khá lên nổi, tư duy hạn hẹp là lý do phân chia giai cấp giàu nghèo khác nhau đấy!"

Silvia vừa thao thao bất tuyệt oán trách vừa lật bản đồ đảo Dawn giơ ra trước vẻ nghi ngờ nhân sinh của hai đứa nhỏ, "Lên trung tâm hoặc khu cao cấp thành phố đi, tùy tiện cướp tiền tiêu vặt của một người trong đó cũng gấp chục lần hai cậu làm cả ngày!"

"..."

Sabo trầm mặc nhìn đi nhìn lại dáng vẻ chính khí lẫm liệt lên án của Silvia, tự dưng cảm giác tam quan vỡ vụn.

Thảo nào từ nãy đến giờ nàng cứ liên tục cau có khó chịu khi nhìn thấy họ quanh quẩn nơi đây, còn tưởng người thuần khiết như Silvia đang bức xúc việc họ làm, hóa ra... Hóa ra nàng đang bức xúc tiền họ kiếm quá ít nha!!

Cảm thấy mình mới là kẻ thuần khiết nhất ở đây là thế quái nào...

Sabo từng là quý tộc, cậu hoàn toàn nhận thấy được tính khả thi của vụ này, những kẻ coi thường dân là rác rưởi trong ấy cứ thấy người cùng là quý tộc sẽ chẳng nghi ngờ gì nhiều, chỉ cần tắm rửa sạch sẽ rồi mặc một bộ đồ trang trọng là có thể lẻn vào.

Hình như, đúng là bọn họ tư duy hạn hẹp thật thì phải.

Càng nghĩ càng hưng phấn, hai mắt Sabo lóe sáng rực rỡ như nhìn thấy một tương lai đẹp đẽ ngay gần, Ace bên cạnh thì chỉ nhíu mày mỗi lúc một gắt gao. Cuối cùng, Ace vẫn lạnh nhạt hỏi:

"Tại sao lại giúp bọn tôi? Chuyện này có lợi gì cho cô đâu?"

Thành trì cậu dùng để bao vây thế giới của riêng mình quá mức vững chắc, không dễ dàng tin tưởng để bất kì ai lọt vào.

Đợi được cách xưng hô chuyển biến cũng khó ghê, dù sao cũng có tiến bộ chút xíu rồi, Silvia tức khắc e thẹn chọt chọt hai ngón trỏ vào nhau, nháy một mắt cười ngọt ngào.

"Ai bảo không? Vì sau này lớn lên tài sản của cậu đều là của tớ nha darling ~ (//∇//)"

Sabo:...Câu này có vẻ hơi nhiều hàm nghĩa đấy.

Sabo ý vị sâu xa cười liếc qua đồng bọn mình đứng kế bên, ánh mắt cợt nhả trêu chọc không cần nói cũng tự hiểu, chỉ thấy Ace bay sạch vẻ lạnh nhạt khi nãy, bực bội nghiến răng quát to.

"Còn lâu! Không thể nào, tuyệt đối không bao giờ, một đồng cũng không!"

Cũng là Ace của rất nhiều năm sau này: "..."

Ầy đúng là miệng của đàn ông không thể tin mà...

*

Để mặc hai người kia thảo luận kế hoạch tác chiến, Silvia cười tủm tỉm vẫy tay một mình đi tới khu vực trung tâm.

Nàng không định thay đổi nhiều ký ức cố định của Ace, dẫu biết đây chỉ là ảo cảnh, nhưng hiển nhiên vẫn nên để Lưu Bị Quan Vũ Trương Phi trải qua thời gian cướp bóc phá phách tươi đẹp với nhau thôi.

Chậm rãi đi dạo qua một quán rượu nhỏ.

Không gian ồn ào náo nhiệt, vài tên say ngất ngây mặt đỏ bừng đập mạnh cốc, rượu Rum giá rẻ hơi lênh láng xuống bàn.

"Mẹ kiếp, Roger là Vua Hải Tặc cái quái gì chứ?! Chẳng qua một con chó cụp đuôi bị xử tử nên không cam lòng, nói nhăng nói cuội kho báu One Piece để chơi khăm hải quân mà thôi!"

"Chuẩn, chết rồi còn không chịu câm miệng đi cho thế giới yên bình! Thuế má hôm trước lại báo tăng lên 5%, vì hắn mở ra thời đại hải tặc nên dân thường chúng ta mới phải khổ sở thế này đây!!"

Silvia tỏ vẻ hết sức thấu hiểu.

Đây cũng là lí do trước kia chưa làm hải tặc, Tóc Đỏ kể nhiều chuyện hay ho về Roger mà nàng không thèm thay đổi định kiến. Đại khái tình hình là kiểu:

Tóc Đỏ: Thuyền trưởng là một người hết lòng vì bạn bè, ông ấy có thể vì có người nói xấu bạn bè mà hủy diệt cả một hòn đảo.

Tóc Đỏ: Thuyền trưởng là người vĩ đại nhất mà ta từng gặp, ông ấy không bao giờ lùi bước trước kẻ thù, sẵn sàng dũng cảm tiến lên dù trước mặt là hàng ngàn vạn người.

Silvia: Ừm, có vẻ... xét về khía cạnh nào đó thì Roger cũng không tệ cho lắm nhỉ?

Hải quân: Thuế vừa tăng 5%.

Silvia: !?! Đù má Roger!!

Không biết có nên gớt hết nước mắt vì tìm được tri âm tri kỷ không nữa, Silvia xúc động hít hít mũi nhanh nhẹn bước chân vào quán.

Một tên đàn ông hơi hé mắt ra nhìn dáng người thấp bé của nàng, phẩy phẩy tay nói, "Trẻ con không phận sự miễn vào, đi ra chỗ khác đi nhóc."

Silvia nghiêng đầu cười hì hì: "Nhưng cháu cũng muốn nghe về Vua Hải Tặc nữa, đi mà đi mà, cháu hứa sẽ không nghịch ngợm gì đâu!"

Cả hội đồng loạt cười đáp trẻ con thì quan tâm mấy cái này làm gì, về nhà chơi đồ hàng đi, nhưng nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn đáng yêu của nàng liền để mặc nàng đứng đó nghe chuyện.

Mùi rượu nồng nặc trong không khí, mấy gã đàn ông mượn hơi men căm tức gào ầm ĩ bày tỏ hết bất mãn với mười tám đời tổ tông nhà Roger, suốt cả quá trình Silvia chỉ cười lắng nghe, không chen ngang câu nào.

Nơi đây là quê hương của Anh hùng Hải quân Garp, tất nhiên tư tưởng anti được truyền bá rộng rãi và cắm sâu gốc rễ nhất.

"Sao trẻ con như cháu lại có hứng thú với Roger vậy?" Một người trong đó cười giơ giơ cốc rượu Rum, "Nhắc mới nhớ, lâu rồi không thấy Ace tới đây nhỉ, nó cũng tầm tuổi cháu đấy."

Silvia tò mò chớp chớp mắt, "Ace là ai vậy?"

Không kìm nổi mà xoa xoa đầu nàng rối tung rối mù, gã đàn ông chậc lưỡi hết sức khó chịu, "Một thằng dở hơi. Toàn đi khắp nơi hỏi mấy câu vớ vẩn, cái gì mà "Nếu Vua Hải Tặc có một đứa con thì sẽ thế nào?"... trả lời xong nó lại lao vào đấm đá như chó điên."

Tim Silvia hơi giật thót một cái, rơi xuống đất vỡ răng rắc.

Hít sâu một hơi dùng keo 502 dính liền lại, nàng mới cứng đờ cười tủm tỉm hỏi, "Các chú đã trả lời thế nào?"

"Cái này còn phải hỏi nữa sao? Nói sự thật thôi." Một gã gần đó lập tức bật cười ha hả, ánh mắt mơ màng men say lóe lên chút hưng phấn, "Đứa con của ác quỷ không xứng đáng được có mặt trên cõi đời này!"

Vài kẻ khác sôi nổi xua tay phụ họa, "Chắc chắn là phải chặt đầu hoặc dìm chết nó ngay rồi!"

"Ấy khoan đã nào, trước hết phải bắt nó quỳ xuống liếʍ giày chúng ta rồi khóc lóc xin lỗi, xin lỗi vì nó được sinh ra đã!"

"Đúng vậy đúng vậy, con của ác quỷ cũng chính mang dòng máu ác quỷ cả thôi ha ha ha!"

Yên lặng lắng nghe cả quán rượu cười hăm hở bàn về một ngàn lẻ một cách hành hạ hậu thế của Vua Hải Tặc, mãi một lúc lâu Silvia mới mím môi kinh hoàng hỏi,

"Ác quỷ là chủng tộc mới nào thế?!"

"......" Trọng điểm lệch đi đâu vậy?

Ho khù khụ mấy tiếng, một người đàn ông hơi bối rối gãi tóc giải thích, "Không phải chủng tộc, đó chỉ là danh hiệu vì những chuyện độc ác tên đó đã làm thôi."

Silvia nghiêm túc nhíu mày, gương mặt nhỏ nhắn ngập tràn ngây ngô ngơ ngác, "Danh hiệu cũng chỉ là cái nhãn dán mọi người đính lên người Roger mà thôi, sao mà biến thành bệnh lây truyền qua đường máu được?!"

"......" Không biết giải thích cho đứa trẻ ngốc nghếch này thế nào, bọn họ uống một hớp rượu nói bừa một câu cho qua chuyện, "Gϊếŧ thừa còn hơn bỏ sót! Tốt nhất là diệt trừ tận gốc, đỡ để lại tai họa về sau như cha nó!"

Con người luôn là sinh vật tàn nhẫn nhất.

Có lẽ trong một khoảnh khắc nào đó họ từng gợn nhẹ cơn sóng tội lỗi, nhưng rồi nhớ tới Vua Hải Tặc là tên tội phạm đáng căm hận nhất trần gian, đột nhiên đáy lòng lại lặng sóng bình yên như đúng đắn.

Khi tất thảy xung quanh đều đồng ý với một điều nào, điều đó sẽ trở thành chân lý, bất kể trong vô thức làm lu mờ mọi ranh giới nhân tính và đạo đức.

Silvia không có quyền trách cứ bọn họ. Trong thời đại biến động này, những người dân yếu ớt như họ cũng là người bị tổn thương khủng khϊếp, đành dùng lời nói tàn độc nhất để giải tỏa uất hận.

Nhưng nàng biết chắc Ace không sai.

Đẩy cửa bước ra khỏi quán rượu ồn ào, ánh mặt trời chói chang bên ngoài tức khắp hắt thẳng vào thân người, Silvia bất giác híp híp mắt vươn tay che đi tia nắng gắt bỏng.

Ây chà, tìm được nút thắt quan trọng nhất rồi, vậy thì phải làm cách nào để giải khóa bây giờ...

Silvia chợt nhớ tới lần đầu tiên mình giảng giải nhân sinh cho Ace, thực ra nàng chỉ miễn cưỡng thay đổi được một chút cái nhìn khía cạnh khác về Roger, chứ thực chất chưa hề giải quyết được tận gốc.

Bảo đừng quan tâm tới lời nói của người khác thì sẽ thực sự không quan tâm nữa sao? Nếu dễ như vậy thì không đến mức 17 năm rồi Ace vẫn chẳng thể tự giải thoát.

Giống như khuyên người đang buồn rằng đừng buồn nữa, khuyên người đang khóc rằng đừng khóc nữa, thời khắc khắc này, mọi câu thiền ngoài miệng đều trở nên hờ hững và vô dụng.

Đáng tiếc là, nàng chỉ giỏi nhất là nói đạo lý.

Tiểu kịch trường:

Đang yên đang lành Gol D. Roger đột nhiên khóc bù lu bù loa lên, "U oa a a tại sao cả con trai lẫn con dâu đều ghét bỏ anh!! QAQ"

Portgas D. Rouge mặt vô biểu tình nhìn xuống góc áo đầm đìa nước mắt nước mũi của mình, cũng hết sức ghét bỏ định đẩy ra.

Nhưng thấy đôi mắt tủi thân u oán của hắn, Rouge đành thở dài một hơi cam chịu, vươn tay xoa xoa mái tóc bù xù của đối phương,

"Không sao. Em thích là được rồi."

Roger: (。・//ε//・。)