[One Piece] Hướng Dẫn Sử Dụng Lửa Đúng Cách

24. Người Mà Ngươi Đang Chờ (3)

Đôi lời tác giả: Ban đầu mình phân vân không biết nên xây dựng tính cách nữ chính theo chiều hướng nào, sau đó mình đã nghĩ, hẳn nên là "con người".Cre: picrew.me/image_maker/1011016

.

. .

"Chẳng lẽ số phận của mình chú định suốt đời phải làm cu li sao?"

Đêm khuya thanh vắng, rừng rậm tối tăm, Silvia mặt vô biểu tình phàn nàn lần thứ N.

Xếp cái bát cuối cùng lên giá, vài giọt nước nhỏ lách tách xuống sàn nhà, là ảo cảnh thôi thì đừng kỹ càng chân thực từng chi tiết như vậy nha! Mấy chuyện lặt vặt như lau nhà, quét dọn hay rửa bát gì gì đó có thể lướt qua luôn được mà, giống như chơi game toàn ấn skip cốt truyện vậy!

Silvia buồn bực thở dài một hơi, gió đêm hiu hắt lướt qua da thịt non nớt mà buốt lạnh, nàng vẩy vẩy tay cho ráo nước, tiện đà lặng lẽ xòe tay giơ cao trước mặt.

Đó là một bàn tay như thế nào cơ chứ?

Ánh trăng ngoài cửa sổ lạnh nhạt xuyên qua kẽ hở năm ngón, soi rọi từng vệt chai sạn cứng ngắc giăng đầy lòng bàn tay, làn da hơi bong tróc vì thường xuyên tiếp xúc với xà phòng hóa chất, Silvia chậm rãi khẽ siết lại thành nắm đấm, ram ráp thân thuộc đến bất đắc dĩ.

"Nè Silvia!"

Thanh âm xa lạ vang lên kéo nàng về thực tại.

Hơi giật mình chớp chớp mắt vài giây, Silvia bình tĩnh buông lỏng tay xuống, sau đó cười tủm tỉm quay đầu lại.

"Buổi tối tốt lành, tiểu thư Dadan."

Người phụ nữ tóc quăn ngậm điếu thuốc định nói gì, liếc qua vẻ mặt ngoan ngoãn của nàng lẫn sàn bếp bóng loáng một cái, bỗng trầm mặc trong chốc lát.

Bao nhiêu năm vất vả với thằng cháu phản nghịch của Garp, đột nhiên hiện tại xuất hiện một tấm gương đối lập hoàn toàn, vốn dĩ bà phải vui vẻ, nhưng cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại cứ cảm thấy chẳng mấy chân thực.

"Vốn dĩ tao không định can thiệp vào chuyện của chúng mày," Châm chước từ ngữ một hồi, Dadan nghiêm túc mở miệng: "Nể tình mày làm hết việc nhà hôm nay, tao khuyên thật mày một câu. Tốt nhất đừng dây dưa gì nhiều với Ace, thân phận của nó... có hơi đặc biệt."

Silvia kinh hoàng che miệng: "Có phải lời thoại tiếp theo là "Cho mày 500 triệu Belly, hãy tránh Ace càng xa càng tốt!" không? Nếu vậy thì không cần đâu, 100 triệu là đủ rồi!"

"...Không, thực ra nếu mày có thể mang Ace tránh tao càng xa càng tốt." Dadan giật giật khóe miệng, hít sâu một hơi rồi dập tắt điếu thuốc, "Tao không tin mày thích thú gì cái bản mặt thù hận như tiêu chảy không tìm được WC của nó, nếu mày có mục đích gì khác thì nên dừng lại, nó không phải là người mày có thể trêu chọc."

"Mối tình đầu ngây thơ thuần khiết tới nhường nào, chẳng lẽ tiểu thư chưa từng nếm trải sao?! Tình yêu của những đứa trẻ con không hề giả dối như thiếu nữ trẻ đẹp cưới lão già giàu xụ gần đất xa trời nhưng mồm nói "Em yêu anh chứ không yêu tiền của anh" đâu nha!"

"Con mẹ nó rốt cuộc mày có đúng là trẻ con không vậy?!!" Dadan-chưa-từng-nếm-trải-mối-tình-đầu điên tiết gầm lên, gân xanh nhảy pặc pặc loạn xạ trên trán, đấm rầm một phát mạnh bạo xuống sàn gỗ, "Tao cảnh cáo mày vậy thôi, thích nghe hay không thì tùy, dù sao hại là mày chứ không phải tao!"

Ngừng một lát, thấy vẻ mặt nàng vẫn cà lơ phất phơ lợn chết không sợ nước sôi, Dadan khẽ thở dài nhìn ra ngoài trời, "Nếu không phải lão Garp cứ liên tục đe dọa, tao chẳng muốn dính dáng đến con quỷ con này chút nào, phiền phức thật chứ. Vừa xấu tính vừa..."

Nói tới đây bà chợt im bặt, không gian một lần nữa chìm vào thinh lặng.

Màn đêm ập xuống bao kín lấy khu rừng vắng lặng, cây cối um tùm rì rào che khuất ánh trăng ảm đạm, Silvia chậm rì rì đưa mắt nhìn ra phía cánh cửa gỗ khép hờ, thấp thoáng, bóng hình nhỏ bé của ai đó chạy vụt qua.

Silvia lắng nghe tiếng bước chân vội vã mơ hồ văng vẳng, nhanh và nhẹ, mà tựa như đè ép mệt mỏi nặng nề qua từng tháng năm, tựa như muôn vàn thú dữ gầm gừ đuổi theo phía sau lưng, tựa như kìm nén áp lực cuồng loạn dưới da thịt mà có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Nàng không nhắc Dadan về sự xuất hiện của người đó, chỉ nheo nheo mắt cười không rõ ý vị.

...

Sáng sớm tinh mơ.

Luffy nhảy nhót chạy ùa theo anh trai trên danh nghĩa của mình, nhe răng cười toe toét tựa mặt trời xán lạn, "Anh Ace! Em không giận chuyện anh nhổ nước bọt vào người em nữa đâu, chúng mình kết bạn đi!"

Làn sương mờ nhàn nhạt chưa tan hết, Ace lạnh nhạt cầm ống sắt liếc về sau, ánh mắt đen thẳm không phân rõ cảm xúc, trầm đυ.c và chết lặng.

Rầm! Cây đại thụ cao lớn gần đó tức khắc bị đánh gãy đôi, từ từ đổ sầm về phía thân mình nhỏ bé của Luffy!

Luffy hoảng loạn nhảy tránh sang chỗ khác, thân cây sập mạnh xuống đất, khói bụi tung bay mịt mù, trông thấy Ace không quay đầu lại mà càng lúc càng cách xa, cậu nhóc không hề tức giận còn vội vàng chạy vội theo, miệng cười hăng hái liên tục gọi tên đối phương đòi kết bạn.

"..." Silvia đứng trước cửa yên lặng che mặt.

Học gì không học lại học cái tính M cuồng ngược của Tóc Đỏ, nàng thề rằng vụ cái nĩa hôm qua đã đủ để nàng ghim thù sau này tẩn cho Ace một trận.

Mà rốt cuộc Ace hồi nhỏ có tật xấu gì vậy hả?! Mềm không ăn cứng không ăn, thật không hiểu nổi thứ tình huynh đệ plastic kia sao lại phát triển thành uống rượu ăn thề kết nghĩa vườn đào được nữa. (╯‵□′)╯︵┻━┻

Silvia híp mắt nhìn theo bóng dáng khuất dần của hai đứa trẻ, xoa cằm ngẫm nghĩ, "Nên làm thế nào đây nhỉ?"

Nàng không định làm theo cách của Luffy, vừa không hiệu quả cao vừa chuốc mệt vào thân, kẻ như nàng một khi đã muốn làm việc gì là phải vọt thẳng đến đích.

Vươn tay xoa xoa khóe mắt khô khốc bởi gió lạnh, Silvia ngẩng đầu ngắm nhìn nền trời ảm đạm, nàng nghiền ngẫm lại từng câu từng chữ ngày trước Ace rảnh rỗi kể cho nàng suốt dọc đường, một lát sau, bỗng cười nhe nhởn hết sức khả nghi.

"Người thành công luôn biết chọn cho mình một lối đi riêng mà."

Còn Silvia thì thích đi đường tắt.

*

Mùi hôi thối đặc sệt quẩn quanh xoang mũi, khói trắng bốc lên xám xịt ngợp trời.

Silvia cầm bản đồ đảo Dawn mà Dadan đưa cho, lặng lẽ nhìn chằm chằm bãi rác hỗn độn khổng lồ trước mắt. Thật quen thuộc làm sao, còn tưởng đời này sẽ không bao giờ phải nhìn thấy khung cảnh này nữa.

Mặt trời bỏng rát thiêu đốt da thịt, hơi nóng bốc lên theo mùi thức ăn thối rữa đen ngòm xộc vào khoang phổi, mỗi lần nhớ lại là kinh tởm tới ứa nước mắt.

Silvia không thích trời nắng. Cũng không thích trời mưa. Thức ăn moi móc trong bãi rác hôi thối bị nhấn chìm trong dòng nước, cáu bẩn đen ngòm ngập kín trong kẽ móng tay, mặt đất lầy lội trơn trượt khó chạy trốn, những vết thương đan xen chồng chéo vừa kết vảy cũng rách toạc rỉ máu.

Đáng lẽ nàng nên cảm thấy may mắn. Vì chí ít đến tận giờ tứ chi vẫn vẹn toàn.

Thi thoảng, nàng ngẫu nhiên sẽ nhớ tới xúc cảm mềm mại khi nàng chạm vào hải yêu, như thể bàn tay chai sạn cứng ngắc của nàng có thể cọ lên làn da non mịn ấy vết xước sát, còn cả mùi hương nhè nhẹ dịu êm thấm nhuần. Một đóa hoa tươi nở rộ giữa bầu trời quang đãng, cũng không quá rõ là loài hoa nào.

Và rồi vô thức, nàng bóp chặt cánh tay thon mảnh của đối phương.

Silvia vẫn nhớ mồn một cảm giác của mình khi đó. Những chuyện vốn trôi vào dĩ vãng một lần nữa ngọ nguậy hỗn loạn trong l*иg ngực, dường như là ghen tị, dường như là chán ghét —— thứ vị kỷ quái dị của loài người thoáng vụt qua trong tích tắc khiến nàng đột nhiên hoảng hốt.

Một bàn tay to lớn đặt lên vai nàng, vệt đen bẩn thỉu lập tức in lên áo trắng.

"Em gái, mới tới nơi này sao?"

Tiếng cười hềnh hệch của người đàn ông vang lên từ đằng sau, kèm theo ánh mặt sắc bén đánh giá trang phục sạch sẽ không ăn nhập với nơi này của nàng. Silvia gãi đầu cười ngượng ngùng quay lại, chớp mắt gật gật đầu ngoan ngoãn.

Gã đàn ông thô kệch cười xếch cổ áo nàng lên, "Trúng mánh rồi. Trông xinh xắn thế này, chắc hẳn bán được giá lắm đấy."

Silvia xí một tiếng hết sức khinh bỉ nhìn gã.

"..." Cảm nhận được sự khinh bỉ rõ rệt chẳng thèm che giấu của nàng, gã đàn ông khó chịu nói: "Mày có ý kiến gì hả?"

Silvia mắt cá chết ngửa mặt lên trời, nàng rất muốn phê phán chỉ trích tư duy hạn hẹp của người nơi đây, chẳng lẽ trong não của mấy người chỉ có bán nô ɭệ này nọ thôi sao? Chúng ta có thể bán nội tạng mà, chắc chắn kiếm được nhiều hơn gấp chục lần!

...

Như mọi ngày, Ace lại tiếp tục đến Vùng Cực Xám tìm kiếm những vật có chút giá trị trong bãi rác khổng lồ.

Sabo đứng gần đó cười vẫy vẫy tay: "Ace! Sao hôm nay tới muộn vậy hả?"

Thằng nhóc tóc đen thấy đồng bọn mới nở nụ cười không chút keo kiệt, khác hoàn toàn với dáng vẻ hung hăng khi đối mặt với người ngoài, nghe hỏi vậy liền lập tức phàn nàn: "Hôm nay có một đứa khá phiền phức bám theo, mãi tớ mới cắt đuôi được."

Tiện thể ném cho bạn mình cục cơm nắm được Silvia ngọt ngào yêu thương đưa cho lúc sáng sớm.

"Hả? Sao thế?" Sabo tò mò nghiêng đầu, bắt lấy cơm nắm cắn một miếng to, ngon thật.

Ngồi xổm trước đống rác, Ace vừa cúi xuống mò tìm vừa kể chuyện có hai vị khách không mời mà ông già Garp mang tới, nhóc con Luffy bị cậu gán cho đủ loại nhãn như "Dai như đỉa", "Phiền phức", "Yếu đuối", "Mít ướt", "Hay khóc nhè", càng nói càng thấy bực.

Đến lượt người thứ hai, Ace yên lặng nhớ lại vẻ mặt ngả ngớn cười tủm tỉm của Silvia, hơi giật giật khóe miệng, sau đó quyết đoán tóm gọn trong một câu.

"Bệnh tâm thần."

"..." Sabo.

Thấy Ace có vẻ không muốn kể nhiều về người này cho lắm, Sabo ho khù khụ hai tiếng lái về chủ đề chính: "Chỗ này hình như không còn gì nữa đâu, chúng ta đi ra chỗ khác xem thử đi."

"Ừm, đi thôi." Ace phủi phủi tro bụi trên tay, dứt khoát đứng phắt dậy.

Đi được vài bước, cậu bất chợt đứng khựng lại, mày cau chặt.

Sabo có chút ngạc nhiên định hỏi nguyên do, vô thức đưa mắt nhìn theo Ace liền thấy một người đàn ông cao lớn tóm cổ áo của một cô gái trạc tuổi xốc thẳng lên cao, trang phục của nàng tinh tươm sạch sẽ, hiển nhiên không hề thuộc về nơi hỗn độn dơ dáy này.

"Người quen của cậu à Ace? Muốn lên giúp đỡ không?"

Ace đứng im như trời trồng, cậu nhìn đăm đăm vào đôi mắt đỏ rượu xinh đẹp mà trong veo của đối phương, trong lòng ngập tràn bực bội.

Yên lành ở nhà đi thì không ở, rốt cuộc lão già Garp tìm đâu ra hai đứa phiền phức nào thế này?!

Cậu nghĩ, mình không nên lo chuyện bao đồng, sống hay chết gì thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới mình, đằng nào hai người họ cũng chẳng hề có quan hệ gì. Vô thức chạm vào chiếc hộp nong nóng trong túi, mà Silvia sống chết nhét vào tay cậu cười cười bảo bento tình yêu, Ace hít sâu một hơi, cuối cùng cúi xuống nhặt bừa vài mẩu sắt vụn dưới đất, ném thẳng về phía gã đàn ông.

"!! Đờ mờ tên nào dám?!" Đầu bị mẩu sắt đập mạnh hơi nhói lên, gã đàn ông hung dữ lập tức quay ngoắt đầu lại tìm cái đứa không biết trời cao đất dày kia, nhưng tay vẫn tóm chặt lấy cổ áo Silvia không buông.

Xem ra hôm nay không thể không khai chiến, Sabo nghiêm túc đánh giá chiến lực của hai bên, "Gã đó khá nổi tiếng ở đây, nghe mọi người nói thân mình gã ta cứng như sắt thép, tớ không chắc hai chúng ta có thể đánh bại được."

Ace không đáp, cậu lạnh lùng đối diện với ánh mắt hung ác của gã đàn ông, tay chầm chậm siết chặt lấy ống nước vào vị trí thủ thế.

Một khi đã đối mặt với kẻ thù, dẫu chuyện gì xảy ra cũng tuyệt đối không bao giờ lùi bước.

Mùi rác rưởi thoảng trong không khí căng thẳng tới ngạt thở, tưởng chừng chạm vào là nổ tung.

Xì xì xì ——

Gã đàn ông bỗng gào lên một tiếng đau đớn ngã vật ra sau, hai tay buông lỏng cổ áo Silvia đưa lên che hai mắt cay xè, lăn lộn điên cuồng dưới mặt đất.

Không khí bỗng trở nên trầm mặc.

Silvia một tay lắc lư bình xịt gián, thở dài cảm thán: "Thế nên mới bảo, đánh nhau quan trọng nhất là phải đê tiện nha."

"..." Ace và Sabo mặt vô biểu tình.

Thấy hai người bọn họ vẫn đờ ra nhìn, nàng nhếch môi cười thâm trầm: "Với những đối thủ thân mình cứng như sắt thép, khó áp dụng đòn tấn công vật lý thì..." Vừa nói nàng vừa đạp chân lên người gã đàn ông đang vật lộn ôm mặt dưới đất, dẫm thẳng vào bộ phận XXOO nào đó của gã, đổi lại là tràng gào thét thảm thiết như thọc tiết heo.

"Trên đời này, dẫu cho người đàn ông có cứng rắn đến mức nào rồi cũng sẽ có chỗ mềm yếu mà thôi."

—— Đừng có mà nói năng triết lý sâu xa như vậy trong trường hợp này á á á!!!

"..." Ace và Sabo vô thức khép chân lại, lùi xuống vài bước.

Cảm thấy đau điếng thốn tận răng là thế quái nào, tự dưng thấy may mắn vì tối qua không đánh nhau với nàng...