Đôi lời tác giả: Awww buồn quá khóc quá nhưng không thể phủ nhận là Ace arc Marineford đẹp trai kinh hồnnnnnn. Chời địu với tiến độ này mọi người nghĩ bao lâu thì viết tới đoạn đó? Mình nghi là chap 100 lắm... =)))
.
. .
Silvia luôn cảm thấy tuy mình không đến mức Mary Sue nghiêng nước nghiêng thành, nhưng chí ít cũng không ngứa đòn khiến người ta nhìn muốn đấm mới đúng chứ?
Người dân vội vàng trốn hết ra xa để không bị dính vào cuộc chiến đấu, nàng chậc chậc nhìn về phía Smoker trong làn sương bụi mịt mù, đau đớn gào thét:
"Sao ngài có thể nỡ lòng nào làm như vậy?! Tố cáo, tôi nhất định sẽ tố cáo tổng bộ có người hút thuốc ô nhiễm môi trường còn tổn thương tới dân chúng vô tội!"
"Ồn muốn chết. Hải tặc có quyền công dân bao giờ hả?" Smoker mặt vô biểu tình vặn cổ tay rắc rắc, "Chống đối người thi hành công vụ, sẵn sàng vào tù ngồi đến mãn kiếp đi."
Ngao ngao ngao, đồ không có trái tim này! Silvia hít hít mũi, não bắt đầu vận động tính toán tỉ lệ thành công trốn thoát khỏi Thợ Săn Trắng. A ha ha không có Trái Ác Quỷ, không có Haki, hình như là 0% thì phải...
Liếc thấy Ace cầm hai cây kem ốc quế cao vợi từ xa tiến tới gần, Silvia tự dưng cảm giác mình nhìn thấy ánh sáng cứu rỗi cuộc đời, nàng lập tức chạy vụt trốn ra sau lưng hắn. Tiện thể vơ lấy kem trên tay đối phương.
Đóng cửa thả Ace! Lên nào, let"s battle!
"Sao vậy?" Ace tươi cười chớp chớp mắt, nhưng trông thấy Smoker vẫn quay ra lịch sự chào hỏi, "Hể, xin chào! Là ông chú hải quân lúc nãy đây mà, trùng hợp ghê."
Khói trắng lượn lờ xung quanh gương mặt Smoker, gã nhướn mày đánh giá thiếu niên cười xán lạn đứng trước mắt, đây là tên hải tặc một mình đánh bại hết lính gác nhà Maximus.
Và là thằng ranh dụ dỗ con gái nhà người ta trốn đi bụi.
Thật ra thì cũng khá giỏi, ban đầu nghe kể chuyện xong gã còn tưởng chỉ cần tiếp xúc nửa ngày, với độ kéo thù hận kinh hồn kia cậu ta sẽ không chịu được mà đạp thẳng Silvia xuống biển cơ.
Smoker nheo nheo mắt, cắn xì gà gằn giọng: "Portgas D. Ace, hải tặc?" Tay chậm rãi rút thanh thập thủ bằng đá biển sau lưng.
"Là hải tặc." Hiển nhiên Ace cũng nghe ra giọng điệu không mấy thiện ý của đối phương, hắn bình tĩnh vứt cả cây kem lạnh buốt vào miệng nhai nhồm nhoàm, chợt nhớ ra gì liền luống cuống bổ sung, "Cũng là một chiến sĩ vì tình yêu và hòa bình."
"..."
Smoker giật giật khóe miệng nhìn Silvia chột dạ cắn kem, rồi lại nhìn sang Ace nhe răng cười ngu.
Đột nhiên cảm thấy có chút thương hại là thế nào...
"Chậc, sao cũng được." Gã lạnh lùng nói, thân thể bắt đầu tỏa ra làn khói đặc nghẹt nghi ngút, "Nếu đã biết ta là hải quân, ngươi là hải tặc, thì chắc hẳn ngươi cũng tự hiểu nên làm gì chứ?"
Thong thả bùng lên ngọn lửa đỏ rực nơi tay trái, Ace híp mắt cười ngạo nghễ.
"Ồ, nên làm gì đây nhỉ?"
"Đứng im và chịu trói."
Khoảnh khắc âm điệu cuối cùng kịp dứt hẳn, cơn lốc giằng xé khói trắng và lửa đỏ điên cuồng xoáy tung cả thinh không!
"Đáng tiếc là không được rồi. Nhưng không vấn đề, chúng ta có thể chơi đùa cùng nhau chút."
Ngọn lửa chói lòa thiêu đốt ngợp trời, cảnh tượng mơ hồ dao động, dường như chỉ còn con sóng đỏ khổng lồ cùng cơn gió khô khốc hút kiệt cả linh hồn. Nóng rát. Ngạt thở.
Đôi mắt trầm tĩnh nhạt màu của Smoker phản chiếu bóng hình kiêu ngạo hiên ngang của thiếu niên, làn gió đổi chiều hất bay mái tóc đen nhánh, đường nét bùng cháy rực rỡ tựa thể được ánh lửa tạc khắc nên.
Không thể phủ nhận tên nhóc này khá có tiềm năng, nếu để nó có không gian phát triển, chắc chắn hậu quả sẽ không tài nào đong đếm được.
Mùi hăng hắc quẩn quanh chóp mũi, Smoker chậm rãi nhớ lại gương mặt từng thiếu nữ run rẩy òa khóc trong hầm lao tối tăm ẩm ướt, thở dài một tiếng gần như không nghe thấy.
Maximus bị ám ảnh tâm lý với những người con gái xinh đẹp, nhưng nếu sau khi bị tra tấn thảm thiết, họ không còn xinh đẹp nữa thì kết cục sẽ thế nào? Nếu hôm đó Maximus không sợ hãi gọi điện cho gã, thì liệu gã có thu thập chứng cứ để đến giải cứu kịp thời?
Hải tặc và hải quân. Chính nghĩa và tà ác. Máu tanh và tiếng cười nhạo.
Những câu hỏi có lẽ cả đời này Smoker sẽ không tài nào thấu hiểu, nhưng không quan trọng, chỉ cần làm những gì mà gã cho là đúng là quá đủ rồi.
Cơn lốc khói lửa khổng lồ cuồng nộ thét gào, kìm lẫn đẩy luồng không khí xoáy tròn từ mặt đất lên tận cùng trời cao, giằng co kịch liệt không chịu nhún nhường. Đè nén. Rồi nổ tung.
"Một cuộc chiến giữa khói và lửa đúng là chẳng có nghĩa lý gì cả."
Đường đột gã thu lại làn khói xám nhòa, lắc đầu tỏ vẻ ngán ngẩm.
"Dù sao hiện tại ta cũng không hứng thú với cái đầu của ngươi, thật phí thời gian cho một tên hải tặc vô danh còn chưa được treo tiền thưởng."
Lửa vô thức tắt rụi. Thừa dịp Ace còn ngây ngẩn chưa kịp phản ứng, Smoker đút tay vào túi quần bước đi, hững hờ liếc Silvia một cái như có như không.
"Chỉ lần này thôi đấy, đừng chết quá sớm."
Vừa nói vừa không quay đầu lại. Thanh âm trầm mà nhẹ hòa vào bụi bặm thoảng bay.
Silvia cắn nốt miếng ốc quế cuối cùng, cười tủm tỉm ló đầu ra, ầy biết ngay sẽ thế này mà.
Gia chủ đương nhiệm nhà Smith chết thẳng cẳng rõ ràng cũng là một tin giật gân, nhưng ngược lại chẳng hề xảy ra bàn tán xôn xao hay đuổi bắt nào, thảnh thơi dễ dàng quá mức dự đoán. Có ngốc cũng biết Smoker là người đứng ra che giấu và gánh vác hết trách nhiệm.
Nghĩ đến đây nàng cười nhe nhởn rất muốn đấm, hét ầm về phía vị hải quân cao lớn kia: "Mặc dù tsundere rất được phụ nữ ưa chuộng, nhưng nếu im ỉm không chịu nói cuối cùng vẫn sẽ độc thân suốt đời đó nha!"
"Câm miệng!" Gân xanh nhảy pặc pặc trên trán, Smoker âm u lườm một phát ngập tràn sát khí, "Quả nhiên riêng cô vẫn thích ngồi tù đếm lịch hơn nhỉ?"
"Á không không bình tĩnh, chúng ta cần thương lượng chút đã! Về biệt hiệu thì cứ đặt là Thiên Thần Sa Đọa hay Huyết Nguyệt gì đó cũng được! Đi mà đi mà tiên sinh..."
"Cút ngay!!"
Hoàng hôn dịu dàng vần nhẹ những áng mây rạng hồng, kéo dài bóng người đen kịt xuống mặt đất. Thị trấn giăng đèn muôn nẻo, văng vẳng âm thanh náo nhiệt phồn vinh mà yên bình.
—— Thật mừng vì linh hồn ngài không bị "Chính nghĩa" nuốt chửng, tiên sinh.
Tiểu kịch trường 1:
Một ngày nào đó lênh đênh trên biển.
Silvia cười tủm tỉm nhìn chằm chằm lệnh treo thưởng của mình.
Ba giây sau, tờ truy nã in đậm hàng chữ to đùng đùng bị xé đôi, vứt thẳng xuống biển rồi chìm mất tăm tích.
Dead or Alive — Người Bí Ẩn
Ace lặng lẽ hạ sự hiện diện xuống mức thấp nhất có thể, ôm chặt tờ truy nã mang tên "Hỏa Quyền" đầy hay ho ngầu lòi của mình, lùi lùi ra xa.
*
Xế chiều. Tầng cao nhất của tiệm cơm không mấy sang trọng.
Bát đĩa xếp chồng chất hai bên, Ace vùi đầu nhồm nhoàm nuốt ực cả thịt lẫn xương vào họng không chút vướng bận, khiến Silvia tự nhiên nảy ra xúc động giải phẫu kiểm tra cấu tạo dạ dày của hắn.
Thần kỳ hôm nay hắn không gục đầu xuống ngủ như mọi lần, dường như mâu thuẫn, dường như suy tư. Qua một lúc lâu, Ace đột ngột lên tiếng phá tan không khí an tĩnh.
"Tân Thế Giới, chúng ta nhất định sẽ đến Tân Thế Giới, càng sớm càng tốt."
Ánh mắt thiếu niên đen kịt mà sáng rõ quyết đoán, trận đấu dang dở ban nãy với Smoker khiến Ace trầm lặng hơn bình thường rất nhiều.
Cậu đang gấp gáp muốn làm gì?
Cậu đang cố gắng chứng minh cái gì?
Ngồi bên cạnh Silvia bình tĩnh nhấp một ngụm rượu, nhẹ giọng cười: "Không từ từ tận hưởng các chuyến phiêu lưu trước sao? Tôi tưởng hải tặc phải thích nhất mấy thứ đó cơ."
"Sao cũng được, tớ không quan tâm."
Ace chậm rãi lau lau khóe miệng, đôi mắt sâu thẳm tựa đầm lầy nhìn thẳng về phía trước, mà lại như nhìn về một tương lai xa xăm.
"Hải tặc là mục tiêu của tớ từ khi còn rất nhỏ, còn sau đó thế nào... Tớ không biết, cũng không nghĩ tới, có lẽ trên đại dương mênh mông tớ sẽ tìm được đáp án. Nhưng chỉ có riêng một thứ, tớ nhất định phải làm được."
Thứ mà mọi hải tặc đều khát khao đạt được là gì? Của cải, quyền lực và ——
"Danh vọng."
Dùng ngọn lửa của mình, lừng lẫy tứ hải.
Dùng họ của mẹ, chấn động tám phương.
Thời đại biến động hay kho báu One Piece, tất cả đều không liên quan đến hắn. Điều duy nhất hắn tâm niệm khi trở thành hải tặc, là được đứng trên đỉnh núi vinh quang nhất thiêu đốt trời cao, xáo trộn và khuấy động cả thế giới.
Nhanh hơn, nhanh hơn nữa, nhanh nhất có thể. Phải để lũ khốn chối bỏ sự tồn tại của hắn nghe đến tên là sợ mất mật, phải để cả thế giới này thốt lên rằng: Không phải【Ace là con trai của Roger】mà là【Roger là cha của Ace】
Vượt qua mọi lời đàm tiếu chế nhạo, vượt qua mọi bóng ma ám ảnh quá khứ, nếu không nhanh lên, hắn sẽ bị gông cùm xiềng xích từ chính cha mình nghiền nát.
Chừng nào cái bóng của Roger còn bao phủ lấy linh hồn, nếu hắn không kịp chạy thoát thì đừng hòng nghĩ tới lý tưởng hay yên bình.
Con người sinh ra vì tự do, nhưng số mệnh chú định hắn sinh ra phải đeo lên gông xiềng.
Silvia không ngẩng lên, yên lặng để hương cay xộc của rượu ngập tràn trong khoang miệng, chầm chậm, nàng nghe thấy thiếu niên khẽ run giọng lầm bầm.
"Tớ ghét thế giới này, Silvi."
Thế giới ghê tởm đẩy mẹ vào chỗ chết. Thế giới ghê tởm nhấn chìm người bạn thân thiết xuống biển sâu. Thế giới ghê tởm dẫm nát tự do thành cát bụi.
Ánh đèn vàng nhạt len lói trong đáy mắt Silvia, nàng nhìn đăm đăm vào chất lỏng đυ.c màu lấp loáng trong chén sứ, lại liếc nhìn sườn mặt tuấn lãng ảm đạm của thiếu niên.
Mỗi người đều sở hữu một bí mật không muốn nói với ai, Ace cũng vậy, nàng cũng vậy. Vĩnh viễn sẽ có một vết sẹo in hằn trong ký ức, bị bụi bặm thời gian xa xôi phủ nhòa, nhưng không tài nào biết được đằng sau lớp vảy đóng kín là miệng vết thương đã lành lặn, hay vẫn còn ứa mủ giàn giụa thối rữa.
Silvia thở dài một hơi, đột nhiên đỉnh đầu lại hơi ngưa ngứa.
Bàn tay dày dặc chai sạn của thiếu niên lướt nhẹ lên mái tóc, xúc cảm ấm áp quen thuộc, cứng ngắc cồm cộm, lạ lùng sâu trong trái tim lại mềm mại hơn bất cứ thứ gì.
Một lát sau, nàng cười hì hì. "Trùng hợp ghê, tôi cũng ghét thế giới này."
Thanh âm êm dịu nhẹ bẫng nhanh chóng chìm vào hư vô, đánh tan không khí ngột ngạt đến bóp nghẹt yết hầu.
Ngoài cửa sổ, màn đêm bắt đầu buông lơi.
Tiểu kịch trường 2:
Silvia: "Cảm giác chúng ta vừa nói một câu khá trung nhị... Nhưng quan trọng là, thuyền trưởng thân yêu, cậu đã rửa tay chưa?"
Ace: "..."
Một giây, Ace len lén rụt tay về.
Hai giây, Ace gượng cười a ha ha.
Ba giây, Ace bị hành hung chết khϊếp.
Chủ quán hốt hoảng đóng cửa: B-Bạo lực gia đình đáng sợ quá!
...
Chốc lát sau bình tâm trở lại, Silvia ngượng ngập nhìn bản mặt sưng vù của thiếu niên, bất chợt tội lỗi dâng trào.
"Bị ngốc hả, cậu có thể tránh đi mà... Xin lỗi nhé, đau lắm không? Cậu cảm thấy thế nào?"
Ace chớp mắt cười: "Tớ sợ cậu đau tay."