[One Piece] Hướng Dẫn Sử Dụng Lửa Đúng Cách

10. Phó Bản Đầu Tiên (1)

.

. .

Ngỡ rằng vớ được khách sộp ai dè quay trúng ôn thần là cảm giác như thế nào?

Thằng nhóc móc túi — tên thật là Andrew, đang hối hận khóc thét muốn đập con mẹ đầu vào tường luôn cho xong. Ngày xui tận mạng gì vậy nè?! Chẳng lẽ vì hôm nay nó ra cửa mà chưa cúng bái tổ tiên cẩn thận?!

Andrew phẫn uất gào lên, thà chết cũng không chịu khuất phục trước thế lực hắc ám: "Bớt bớt đi nhé bà già kia, đừng tưởng tôi là trẻ con mà bắt nạt! Ừ đấy tôi cứ không trả đấy, làm gì được nhau nào?!"

Vừa kịp dứt lời ngay lúc đó Ace ngồi bật người dậy khỏi đĩa thức ăn, mũi thổi khò bong bóng mắt mơ màng nhắm tịt, trong cơn ngái ngủ hắn vô thức vươn tay vớ bừa lấy thứ gì đó bên cạnh định lau lau bản mặt dính tèm nhem dầu mỡ.

"Rầm!" Một tiếng mạnh bạo kinh hoàng vang lên trong quán ăn vắng tanh, Ace bị đạp bay thẳng xuống nền gỗ, sàn nhà thủng một lỗ to tướng kèm theo vụn gỗ lắc rắc vỡ vụn.

Silvia lạnh lùng ưu nhã phủi phủi làn váy, rồi cười tủm tỉm liếc nhẹ như có như không về phía Andrew.

Andrew:...

Andrew: "Ý em là em sẽ trả tiền ngay bây giờ ạ, thành thật xin lỗi onee-sama vì sự chậm trễ này."

Tổ quốc ơi thầy cô ơi con xin lỗi, cuối cùng ai cũng phải cúi đầu trước cường quyền cả thôi... Hôm nay quả nhiên không nên ra ngoài mà, thế giới đáng sợ quá đi TvT

"Được rồi được rồi, em không cần phải sợ."

Bất chợt một thanh âm hào hứng mà lạ hoắc phá tan không khí căng nghẹt thở.

Không ai chú ý cái xác chết dưới đất lồm cồm bò dậy tự lúc nào, Ace loạng choạng hất mấy mảnh gỗ dính trên người xuống, phá lên cười ha hả tới gần vỗ vai thằng nhóc.

"Cô ấy chỉ đang đùa chút thôi, chứ bình thường Silvi dịu dàng lắm í."

"..." Mặt Andrew vặn vẹo như nuốt trọn một con ruồi vào mồm: Vãi cả dịu dàng, sàn nhà vẫn thủng to đùng kìa mở to mắt ra nhìn đi, đừng giả mù nữa anh hai!!

Chẳng lẽ đây là lọc kính tình yêu? Andrew khϊếp sợ quỳ rạp. (° △ ° |||) ︴

Nhưng Silvia nghe xong lại nhanh chóng phát hiện có chuyện bất ổn, nói thế này tức là mình bị OOC rồi sao? Nguy hiểm quá, nàng lập tức nắm chặt lấy tay thằng nhóc, chân thành tha thiết chữa lại,

"Đúng vậy, tôi chỉ muốn tốt cho nhóc thôi. Còn nhỏ mà không dạy bảo kịp thời thì sau này sẽ sa đà vào tội lỗi mất!"

"...Thiệt cảm ơn đã nhọc lòng ạ." Andrew run rẩy khóe miệng.

Ôi mẹ ơi con mệt tim quá, chỉ muốn chạy thoát khỏi ôn thần này nhanh nhanh thôi...

Nhìn bản mặt táo bón của Andrew, Ace phì cười nhớ lại hình ảnh mình cướp phá khắp nơi lúc nhỏ, ngồi xuống xoa xoa tóc thằng nhóc, "Cha mẹ em đâu rồi? Em cần nhiều tiền vậy làm gì?"

"Mua một người."

"...Há??"

"Tôi nói là, mua một người."

Andrew đều đều lặp lại, chợt cảm nhận thấy ánh mắt quái dị của mọi người xung quanh nó tức khắc đen mặt, "Mấy người đang nghĩ cái quái gì vậy? Tôi cần tiền để mua lại chị gái, mẹ bị bệnh nặng nên chị ấy chỉ đành ứng tiền rồi làm người hầu cho một nhà giàu có."

"Còn cha tôi ấy à..." Nhắc tới đây, Andrew đột nhiên bật cười một tiếng, khóe miệng nhẹ tênh thốt ra từng câu chữ nhuốm đẫm khinh miệt.

"Ông ta nói phải ra biển làm hải tặc vì lý tưởng tự do, vì ước mơ vĩ đại bao la. Bốn bức tường của căn nhà quá đỗi nhỏ bé tầm thường không đủ chỗ chứa chấp ông ta."

Thế nào là vĩ đại bao la? Thế nào là nhỏ bé tầm thường?

Thời đại biến động định nghĩa rằng xông pha mộng tưởng mới là đáng ngưỡng mộ, rằng quanh quẩn trong ngôi nhà chính là yếu đuối hèn nhát.

Ông đã chấp nhận tiến tới hôn nhân cùng một người phụ nữ, tức là chấp nhận gánh trên vai một phần trách nhiệm với gia đình này.

Nhưng ông tàn nhẫn vứt bỏ tất cả phía sau lưng, lao tới "ước mơ cao cả" không chút áy náy.

Khoảnh khắc ông đang tung hoành giữa biển khơi rộng lớn, liệu ông biết chăng vợ mình đang khổ sở vật vã với chứng trầm cảm sau khi sinh?

Khoảnh khắc ông đang uống rượu hát hò hô kháo cùng đồng đội nơi phương xa, liệu ông biết chăng vợ mình đang ôm con ngủ mà nức nở cất lên bài hát ru đứt gãy?

Khoảnh khắc ông đang vui vẻ khám phá phiêu lưu bao vùng đất mới lạ, liệu ông biết chăng vợ mình đang bệnh tật run rẩy trong ngôi nhà lẻ loi tuyệt vọng?

Ước mơ luôn là một từ tuyệt đẹp, luôn là một cái cớ tuyệt đẹp.

Ông đã cắt đứt sợi dây ràng buộc không chút bận tâm, rõ ràng ông thừa hiểu vợ mình thì không thể, trói chặt vào cô ấy hai chữ "gia đình".

Ông bỏ nhà làm hải tặc, còn cô ấy ở nhà vừa làm đầu bếp, vừa làm giáo viên, vừa làm đồng hồ báo thức, vừa làm cố vấn tâm lý, vừa làm bảo mẫu, vừa làm lao công, vừa làm bác sĩ, vừa làm mẹ, vừa làm cha...

Đè nát bờ vai cô ấy bằng cả phần trách nhiệm của ông.

Cuộc đời vốn là những chuỗi giằng co giữa được và mất. Ông lựa chọn những chuyến hành trình tự do, nhưng cũng tham lam muốn mỗi lần mệt mỏi trở về sau bão táp phong ba, vẫn có một mái nhà ấm cúng luôn dang tay chào đón.

Cặn bã, ích kỉ, coi cảm xúc kẻ khác như rác rưởi.

Ông cho rằng người đàn ông hướng tới tự do là điều hiển nhiên, cũng cho rằng người vợ phải ủng hộ và chờ đợi ông là điều hiển nhiên.

Tình yêu không bao giờ đơn giản là sự tình nguyện của hai bên, mà còn là sự sẻ chia gắn bó, sự sẵn sàng hy sinh và trả giá đến từ cả hai phía.

Thế nên sau này có yêu ai thì yêu, chứ tuyệt đối đừng yêu phải hải tặc.

Bởi vì hải tặc nói hay ho chút là tự do không chịu ràng buộc, nói khó nghe chút là không chịu trách nhiệm.

"Trẻ con chỉ cần sữa bò và canxi phát triển chiều cao là được rồi, nghĩ nhiều làm gì." Silvia thở dài nhìn vẻ mặt u ám của Andrew, rồi búng tay nhẹ vào trán thằng nhóc, "Khổ quá không chọc nhóc nữa, lấy tiền của nhóc cảm giác cứ như mình biến thành phản diện vậy."

Andrew:... Vốn dĩ là như vậy mà.

Chủ quán nãy giờ đứng một bên thầm lặng làm nhân vật quần chúng, cuối cùng ngứa ngáy không nhịn nổi mà chen vào, "Nhóc con, đừng nói là chị gái mày đi làm hầu gái cho nhà Smith đấy nhé?"

"Dạ, đúng ạ." Andrew ngây ngẩn đáp.

Không làm mọi người thất vọng, bất cứ nơi đâu chủ quán ăn luôn là nhân vật cung cấp drama tinh thông bậc nhất.

"Chú nghe đồn là rất nhiều người ứng trước tiền vào đó làm người hầu, đều mất tăm mất tích. Nhưng vì có dây mơ rễ má gì đó tới quý tộc, thành thử hải quân cũng không tiện nhúng tay."

Silvia chống cằm, nhìn khuôn mặt dần tái nhợt của Andrew hỏi: "Chị gái nhóc ứng trước bao nhiêu tiền? Đi được mấy ngày rồi?"

Andrew hoảng loạn nhớ lại, lắp bắp đáp: "Ứng trước 1 triệu Belly, đi được ba bốn ngày gì đó, còn ký cả cam kết không được về nhà cho tới khi trả đủ tiền..."

Đồng tiền có thể sai ma khiến quỷ nha!

Silvia: "...Không tự thấy bất ổn sao? Tuy tiền đang bị lạm phát thật nhưng chẳng đến mức làm dăm ba hầu gái quèn cũng được lắm thế. Trừ phi là..."

"...Trừ phi là?"

Silvia nhen hởn cười: "Trừ phi là hầu gái PLAY ~"

"!!" Andrew há hốc mồm.

—— Trước mặt mầm non ngây thơ của đất nước mà chị nói cái quỷ gì vậy hả?!!

Ngồi bên cạnh Ace nghe không hiểu mô tê chi hết, nhưng hắn vẫn cười rạng rỡ nhẹ tênh nói. "Hể suy đoán nhiều làm gì, muốn biết thì cứ đi điều tra là được rồi. Anh đi cùng em."

"..." Thằng nhóc ngẩn ngơ không nói nên lời, xúc động hít hít mũi, sau đó có chút e dè ngó sang nhìn Silvia.

Có lẽ phó bản đầu tiên được kích hoạt rồi ha? Silvia nhún vai không tỏ ý kiến, thế giới này đôi khi tư duy đơn giản và dễ tin người vậy đấy. Cả cái tính trượng nghĩa hào hiệp thích lo chuyện bao đồng của nhân vật chính nữa.

Thật đơn thuần làm sao, cũng thật ôn nhu làm sao.

Thấy khung cảnh này chủ quán cũng mỉm cười hiểu ý, "Tiền thức ăn và tiền sửa chữa sàn nhà là 30,000 Belly nhé."

"......"

—— Nói chung, trang bức giả ngầu gì đấy chắc chắn sẽ bị nghiệp quật!

Quay ngoắt đầu lại, Silvia ba phần lạnh lùng bảy phần tàn nhẫn nhìn thằng nhóc Andrew, "Trước đó nhớ trả lại túi cho tôi, tổng cộng có 50,000 Belly."

"Biến thành phản diện thật rồi kìa?! Đã bảo túi của chị còn chưa tới 100 Belly rồi!! Với lại lúc nãy mới chỉ có 4000 Belly thôi mà?!"

Nửa tiếng sau, cuối cùng ba người vẫn đứng ngu mặt trước biệt thự siêu cao cấp của gia tộc Smith.

"Chủ nghĩa tư bản khởi nguyên tội lỗi..." Silvia lầm bầm sặc mùi ghen ăn tức ở.

Ace không thấy sao cả, hắn chỉ chớp mắt nhìn nàng dò hỏi, "Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Suy cho cùng là điều tra chứ không phải phá hoại, không thể rút dây động rừng gào ầm ĩ Hỏa Quyền đúng không?

Andrew cũng hướng ánh mắt tha thiết trông mong về phía nàng.

"...Hai người thành ký sinh trùng của tôi rồi à? Không có kế hoạch gì mà cũng đòi hành động là sao?"

Silvia hơi giật giật khóe miệng, sau đó vẫn thở dài cởi ba lô xuống, đưa cho Ace một con ốc sên truyền tin nho nhỏ.

"Có lẽ tôi sẽ tự vào thám thính tình hình đã, nếu có việc tôi sẽ gọi cho cậu." Ngưng một lát, nàng liếc liếc thằng nhóc Andrew, "Nhóc bán đứng chị gái bằng con đường nào?"

"Ờ thì cũng chỉ gọi quản gia ra rồi bảo xin việc làm thôi... Mà bán đứng gì chứ, lúc đó em có biết gì đâu! "

Silvia thẳng thừng ngó lơ nửa vế sau, nàng dặn dò Ace, "Đúng rồi. Tiện thể đi mua luôn vài con ốc sên truyền tin ghi hình nữa."

Thiếu niên không hỏi tại sao mà ngoan ngoãn gật đầu ngay tức khắc, chỉ duy thằng nhóc còn lại tỏ vẻ nghi ngờ, "Chị cần ghi hình làm gì? Chẳng lẽ định đăng báo hả?"

"Ừm, xem tin tức thế nào đã. Chính phủ vẫn sợ nhất là lòng dân náo loạn."

Nghe vậy Andrew bĩu môi phản bác, "Không tòa báo nào dám nhận đâu, không thấy dính dáng tới quý tộc nên hải quân không tiện nhúng tay à? Chính phủ Thế giới sẽ phong tỏa hết luôn đấy."

Silvia kiêu ngạo nhướng mày, "Ai bảo cần Chính phủ Thế giới cho phép?"

"...Không thì?"

Nàng cười cợt thằng bé một cách đầy khinh bỉ, ánh mắt luôn trầm tĩnh bất chợt lóe lên tia sáng rực rỡ lạ lùng.

"Báo Cách Mạng, báo Giải phóng Nhân dân lúc nào cũng mở cửa đón chào đồng chí."

Đôi lời tác giả: Mình chưa bao giờ nghĩ gia đình và quanh quẩn trong căn nhà là nhỏ bé tầm thường.

Hôm nay bố mẹ mình cãi nhau. Không chỉ hải tặc, mà hy vọng mọi người đàn ông đều sẽ trân trọng người phụ nữ của mình hơn.