[One Piece] Hướng Dẫn Sử Dụng Lửa Đúng Cách

09. Ý Nghĩa Của Râu Trắng

Logue Town, di tích văn hóa lịch sử quan trọng của thế giới.

Nơi kết thúc một thời đại, cũng là nơi mở ra một thời đại.

Chỉ cần đứng dưới đài xử tội, cũng tưởng như được quay ngược dòng chảy thời gian, thấp thoáng trông thấy vẻ mặt táo bón thốn tận họng của hải quân. Đúng kiểu giải quyết xong sung sướиɠ sắp bước ra khỏi WC mà bụng chợt lại quặn đau vậy.

Nói chung người nào vượt biển vạn dặm xa xôi tới đây, cuối cùng chỉ để ngắm nơi xử tử một tên đực rựa lông mũi dài cũng đều thấy hết sức phí tiền, thà dùng số tiền ấy ra phố đèn đỏ mua vui còn tốt hơn vạn lần.

Silvia chán nản nuốt ực miếng táo cuối cùng vào họng, mắt kín đáo liếc liếc sang bên cạnh —— Thiếu niên tuấn tú ấy lặng lẽ ngẩng đầu nhìn đăm đăm lên đài xử tử, ánh mắt đen thẳm dấy lên từng phức cảm không tên, gương mặt luôn cười sang sảng giây phút này bất chợt lại phủ kín sương mù mông lung.

Thật kỳ quặc làm sao, rõ ràng nói căm hận muốn đánh bại Roger, nhưng mỗi lần nghe Roger bị nói xấu lại bày ra vẻ đau thương này.

Không phải Silvia không nhận ra có lỗ hổng, nhưng đây là vấn đề riêng của Ace, nếu Ace không tình nguyện thì nàng cũng không có quyền can thiệp.

Silvia biết, mình đang chờ, chờ một ngày Ace tự muốn nói cho nàng chân tướng.

Nhưng mãi sau cùng Silvia vẫn không chịu nổi bầu không khí nặng nề này thêm nữa, nàng cố gắng vò đầu bứt tóc nghĩ ngợi rồi khô cằn lên tiếng, "Đài xử tội đẹp nhỉ?"

Ace chậm rãi quay ra nhìn nàng.

Silvia: "..." Ụ a oa biết ngay cứ liên quan tới Roger là thiếu muối tẻ ngắt kinh hồn mà!

"...Tiếp tục, cậu cứ tiếp tục ngắm đi." Gượng gạo ha hả ngậm miệng quay ra chỗ khác, nàng bắt đầu suy nghĩ có nên mặc kệ Ace mà bỏ chạy lấy người không.

Nắng mỗi lúc một chói chang, thiêu rát da thịt lẫn nền đất xám nơi trung tâm quảng trường, Silvia hết sức sầu muộn kéo thấp vành mũ xuống, ghen ghét nhìn thiếu niên coi như không cảm nhận được gì mà ngang nhiên khỏa (nửa) thân giữa ban ngày ban mặt.

Qua một lúc sau, chẳng biết nghĩ ngợi gì mà Ace nhanh chóng thu lại cảm xúc phức tạp rồi lấy lại tinh thần, "Yosh, được rồi!"

"?"

Thiếu niên gào to một tiếng như được tiêm máu gà. "Tớ nhất định phải tìm được Râu Trắng, càng sớm càng tốt!"

"!?"

Trước kia là người xa lạ nên nàng cũng không tiện nhắc nhở, nhưng lần này chí ít cũng là bạn đồng hành, nàng cũng không định để thuyền trưởng của mình đâm đầu tự sát.

Silvia giật giật khóe miệng, cố gắng châm chước nên nói thế nào để không đả kích tới lòng tự tin của thiếu niên, "Tiền thưởng của cậu hiện tại là bao nhiêu?"

"Mới ra khơi được gần một tháng, chưa bị truy nã!" Ace hì hì nhe răng cười tươi rói tựa mặt trời.

"......" Silvia: Cậu vênh mặt đắc ý cái quái gì hả?!

Thảo nào đến Logue Town không bị ông chú nghiện thuốc truy đuổi, nàng còn đang thấy quái lạ ở đâu.

Silvia nhức đầu ôm trán một thôi một hồi, có chút ghét bỏ ngẩng đầu lên, "Cậu vẫn nên bắt đầu từ Tóc Đỏ đi ha? Ít nhất còn giữ lại được cái mạng, còn thử được xem thực lực trung bình của Tứ Hoàng nữa."

"Hể, Shanks Tóc Đỏ ấy hở? Hình như lần đầu tiên gặp mặt cậu cũng nói vậy..." Ace ngây ngốc lặp lại, sau đó nhíu mày lắc lắc đầu, "Tuy tớ không biết rốt cuộc cậu có thù oán gì với Shanks, nhưng anh ấy là người tốt, là ân nhân cứu mạng của em trai tớ, tớ sẽ tìm gặp Shanks để cảm ơn chứ tuyệt đối sẽ không tổn thương tới anh ấy."

"......"

Đù má cậu ta thực sự nghĩ rằng mình có thể chiến thắng kìa!? Không biết nên gọi là tuổi trẻ nông nổi chưa trải sự đời hay là... Hay là tên ngu ngốc đây?!

Silvia quyết đoán nghiêng về vế thứ hai.

"Khoan hãy nói đến tiền truy nã chênh lệch của hai bên, cậu biết ý nghĩa thật sự của「Râu Trắng」là gì không?"

Ace nhoẻn miệng cười, ánh mắt bùng lên ngọn lửa bồng bột rực sáng của tuổi trẻ, "Ừm? Là người được mệnh danh là người mạnh nhất thế giới, là người tiến tới gần vị trí Vua Hải Tặc nhất, là kỳ phùng địch thủ với Roger thời trẻ?"

Đâu chỉ có vậy chứ...

Một tay bao trùm hàng ngàn dặm lãnh hải rộng lớn, tính mạng của Râu Trắng không phải chỉ của mình Râu Trắng, mà còn liên kết chặt chẽ với hàng vạn sinh mệnh khác được che chở dưới cờ hiệu.

Một khi Râu Trắng ngã xuống, các thế lực đối địch chắc chắn sẽ điên cuồng vùng lên trả thù, nhuốm đỏ cả lãnh hải mênh mông. Nói tóm lại, nếu giả sử Ace mạnh tới mức đánh ngang tay với Râu Trắng, vì bảo vệ lãnh hải những đứa con của ông ấy sẽ không trơ mắt ngồi xem.

Mười sáu đội trực thuộc cùng vài chục băng hải tặc lớn nhỏ dưới trướng, tổng chiến lực cộng lại chắc chắn phải huy động cả tổng bộ hải quân ra nghênh chiến.

Nhưng với bộ dáng này của Ace, xem chừng đứng trước tình thế ấy cũng không chịu chùn bước.

Silvia không biết tại sao mình phải lo lắng cho sống chết của Ace, nếu cậu ta đúng là nhân vật chính thì chắc chắn sẽ không ngỏm được, nếu không phải... thì đáng lẽ nàng càng không cần phải phí thời gian.

Mệt mỏi vươn tay che khuất vầng thái dương chói lòa, tia sáng nóng bỏng tràn qua kẽ tay làm mạch máu nàng bỏng rát. Silvia chậm rãi chạm vào vành mũ cam cam quen thuộc, mùi xà phòng dịu êm khiến cánh mũi nàng bỗng trở nên nhức nhối.

Nhiệm vụ gì đó, phiền phức thật sự.

Một lúc lâu sau, Silvia mới đột ngột lên tiếng, "Cậu nói, cậu sẽ đi gặp Tóc Đỏ đúng không?"

"Há? À ừ đúng vậy, trước khi tìm Râu Trắng thì tớ phải cảm ơn Shanks đã..."

Bả vai hưng phấn run bần bật, Silvia run rẩy cười nguy hiểm, "Thế thì lại dễ rồi."

Ace: "...??" Đột nhiên có linh cảm không lành.

Mười giờ trưa, hai người nhanh chóng đi khắp dọc đường kiếm quán ăn.

Mải ngó nghiêng nhìn xung quanh, Silvia chợt hơi lảo đảo va nhẹ vào đâu đó kèm theo tiếng kêu "Oái!" non nớt của một đứa trẻ, cúi đầu nhìn xuống thì thấy đứa nhóc ngã xuống đất, nó vội vã đứng dậy sợ hãi xin lỗi rối rít rồi chạy vụt đi.

Dù sao trong thế giới ngập tràn tội phạm gϊếŧ người không ghê tay này, cứ cẩn thận là tốt nhất.

Ace chớp mắt nhìn theo, "Trông tớ đáng sợ đến vậy hả?"

Silvia cười tủm tỉm không đáp, nhàn nhã kéo Ace bước đi.

...

Khuôn mặt trẻ thơ, nước mắt run sợ, quần áo nghèo hèn — Bất cứ lúc nào cũng mãi là một combo hoàn mỹ để nới lỏng phòng bị của kẻ khác.

Thằng nhóc khi nãy chạy thục mạng đến một ngõ hẻm nhỏ kín đáo, thở hồng hộc một hồi rồi hí hửng mở túi tiền mới tinh cầm còn chưa nóng ra. Đếm đếm qua loa, thấy chưa vượt quá 100 Belly nó thất vọng lầm bầm "Đồ nghèo kiết xác", nhưng thôi ít nhất có còn hơn không vậy.

Cứ tưởng vớ bở được hai tên du khách ngu ngơ chân ướt chân ráo mới lên thị trấn chứ, nó trề môi dốc đống Belly ít ỏi ra tay, tay còn lại sờ vào túi tiền giắt bên hông để dồn hết tất cả vào chung một túi... À rế?

Túi tiền... giắt bên hông?

Bên hông?

"!!"

Thằng nhóc hoảng loạn phát khóc, cuống quít quay lại xem mình có đánh rơi ở đâu không, đang hốt hoảng dò tìm trên đường lại bỗng thấy mục tiêu khi nãy đang vân vê một túi tiền rách nát không thể quen thuộc hơn.

"Nè, khoan đã!"

Cơn phẫn nộ xộc lên não, nó chạy nhanh tới chặn đường mục tiêu, "Trả tiền lại cho tôi, đó là của tôi!"

Ace ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, Silvia đã nghiêng đầu khó xử đáp, "Nhưng giờ là của tôi mất rồi."

"!" Thằng nhóc tức nổ phổi, mặt đỏ bừng lên, "Đồ... Đồ đê tiện!"

"Quá khen." Silvia nghiến răng cười gằn túm chặt lấy cổ áo đứa nhóc, "Đã ăn cắp còn la làng à? Ranh con luyện thêm trăm năm nữa nhé, ý kiến thì lên phường."

Thằng nhóc mặt xám mét, kinh sợ vùng vẫy, "Không, đừng đưa tôi lên chỗ hải quân!! Tôi... Tôi trả lại túi tiền cho cô là được chứ gì!!"

...

Trong cửa tiệm nào đó.

Mùi hương thơm ngon nức mũi, Ace vùi đầu vào nhồm nhoàm nhai thức ăn, bát đĩa chồng chất thành mấy ngọn núi cao vời vợi. Hắn nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn trong giây lát, xác định đây không phải lẩu cay liền an tâm gục mặt xuống ngủ khò khò.

Ngồi bên cạnh, Silvia đau đáu thở dài giảng giải với nhóc con móc túi: "Tôi biết thời buổi này khó khăn, nhưng đó cũng không thể là cái cớ để nhóc bán rẻ lương tâm, dẫm đạp nhân cách thế chứ? Ăn cắp là việc xấu xa không thể chấp nhận được, tổ quốc thất vọng, thầy cô thất vọng, cha mẹ thất vọng đấy biết chưa?"

Thằng nhóc giật giật khóe miệng gào lên thảm thiết, "Dạ vâng em biết rồi ạ! Cho em đi được chưa ạ? Em đã trả lại túi tiền cho chị còn gì?!"

"Đùa, đừng có lén ăn mảnh." Silvia u ám sầm mặt, ánh mắt sắc lạnh như dao, "Tiền tài chung quy cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi, đừng để nó sai khiến linh hồn mình... Trả lại hết tiền cho chủ nhân của nó đi, túi của tôi có 3000, à không 4000 Belly cơ mà!"

"Mẹ kiếp linh hồn chị mới là thứ duy nhất bị sai khiến ở đây ấy!!"