Bản Tính Hạ Đẳng

Chương 18: Cơ bắp ở chỗ đó mà cũng luyện được à?

Để không lộ sơ hở, sau khi đi ra khỏi phòng tắm tôi không trở về phòng ngủ ngay lập tức mà ngồi ở ghế sô pha phòng khách một lát, giả vờ chơi điện thoại.

Ngón tay tôi hoạt động trong vô thức, còn não thì nhanh chóng tính toán, nhớ lại từng chi tiết sau khi bước vào cửa.

Tôi quả thật cảm thấy hơi khó chịu, nhưng rốt cuộc là khó chịu ở chỗ nào?

Camera lỗ kim có thể ngụy trang hầu như bất cứ thứ gì làm cho người ta khó phòng bị, như ổ điện, TV, chậu hoa, tranh trang trí các loại… Chờ chút, có suy nghĩ gì đó đột nhiên lóe lên trong đầu, tôi liền vội vã nắm lấy đuôi, kéo tới trước mặt mình.

Rốt cuộc tôi đã biết vấn đề ở đâu.

Căn phòng mà tôi và Nhiễm Thanh Trang ở áp dụng phong cách trang trí Bắc Âu đơn giản thanh thoát. Màn cửa là một tấm vải mỏng màu trắng, trong góc trồng một cây Cầm Diệp Dung cao lớn*, mặt tường ở sau ghế sô pha cũng treo mấy bức tranh trang trí lớn, nhỏ không đều có phong cách phù hợp. Nội dung tranh chỉ là gạch men một màu hoặc gạch men do các màu sắc khác nhau ghép lại mà thành.

*Ficus lyrata (琴叶榕): Ficus lyrata là một loài thực vật có hoa trong họ Moraceae. Loài này được Warb mô tả khoa học đầu tiên năm 1894.

Bởi vì rất giống tranh kiểm tra bệnh mù màu khi kiểm tra sức khoẻ nên lúc ấy tôi còn nhìn chúng chằm chằm, nghiên cứu hồi lâu, khắc những họa tiết đó vào trong não một cách ngắn ngủi.

Tuy không thể phủ nhận là đầu óc của tôi hơi có vấn đề dẫn đến kí ức dài hạn bị ảnh hưởng, nhưng tôi vẫn rất tự tin với những kí ức ngắn hạn.

Bức thứ nhất ở phía trên bên trái vốn có nhiều màu đỏ ít xanh lá, bức ở phía trong bên phải là nhiều xanh lá ít đỏ. Bây giờ hai bức tranh đã bị đảo ngược, trao đổi vị trí. Hiển nhiên người giả vờ giám sát bị mù màu, hoàn toàn không nhận ra hai bức tranh khác nhau.

Nghĩ rõ ràng xong, có thể bởi vì chuyện này ít nhiều gì cũng hơi buồn cười nên tâm trạng căng thẳng của tôi cũng tan đi không ít. Tựa như Nhiễm Thanh Trang nói, địch ở trong tối tôi ở ngoài sáng, có lẽ sẽ không dễ xử lý lắm, hiện tại cũng đã biết bọn họ đang giở trò quỷ gì nên không có gì phải sợ nữa.

Huống hồ cho đến hiện tại, ngoại trừ Khổng Đàn đơn phương kɧıêυ ҡɧí©ɧ và hoài nghi ra thì thật ra đích thân Nhiễm Thanh Trang cũng không để lộ sơ hở gì. Chỉ cần sau này khi ở trong phòng thì cẩn thận nói chuyện, không nhắc lại chuyện bữa tiệc sinh nhật đêm đó và quá khứ của Nhiễm Thanh Trang nữa, đồng thời lại diễn một chút những dây dưa giữa tôi và hắn để Kim Thần Tự buông lỏng cảnh giác là được, không có vấn đề gì lớn cả.

Co người lại trên ghế sô pha, tôi đặt ngón trỏ ở bên môi, vô ý thức gặm cắn phần ở đốt ngón tay.

Cửa phòng tắm mở ra, Nhiễm Thanh Trang đi ra cùng với một luồng hơi nước, vừa đi vừa dùng khăn lông lau mái tóc vừa mới gội.

Tôi nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt chuyển động theo hắn. Vào lúc hắn sắp đi tới bên cạnh cửa, tôi đứng dậy từ trên ghế sô pha, tự nhiên đi tới.

Nhiễm Thanh Trang cảm giác được tôi đang tới gần, hắn cầm tay nắm cửa, xoay người, buông khăn lông xuống.

Tôi từng bước từng bước tiếp cận hắn, giống như đang dẫm lên trái tim của mình.

Tôi cứng đờ đưa tay vòng lấy cổ của hắn, kéo hắn về phía mình, nghiêng mặt qua, che đi hướng của tranh trang trí, tạo nên cảnh tượng giả như đang hôn.

“Là tranh trang trí…” Tôi dùng giọng rất nhẹ nói vào tai Nhiễm Thanh Trang.

Hắn vừa mới tắm xong, da thịt vừa nóng vừa ẩm, khi dính sát vào tôi thì độ chênh lệch nhiệt độ lớn đến không thể tưởng tượng nổi.

Cũng không biết là bị nhiệt độ trên tay của tôi làm cho đông lạnh hay là luồng hơi ẩm tôi thổi vào trong tai làm cho hắn không thoải mái mà cơ bắp trên người hắn trong nháy mắt căng cứng như hòn đá, mãi đến khi nghe tôi nói hết được một lát hắn mới bình tĩnh lại.

Hắn nghiêng mặt, đôi môi mềm mại áp vào tai tôi, một cánh tay vòng quanh hông tôi.

Ngực dán ngực, hông dán hông, ngoại trừ Nhiễm Thanh Trang, đời này tôi chưa từng có khoảnh khắc gần như vậy với ai.

“Hẳn trong phòng ngủ cũng có.” Tay của hắn đặt ở sau eo tôi, có thể là muốn tăng thêm một chút bằng chứng “thân mật”, hắn bắt đầu xoa bóp chỗ da thịt ít ỏi ở đó.

Giống như có một dòng điện nhỏ từ dưới eo dâng lên xông vào trong tim, tôi không khống chế nổi mà giật cả mình, ngứa đến mức muốn tránh đi.

Nhiễm Thanh Trang cảm thấy thế thì đè tôi mạnh hơn, không vui nói: “Đừng né tránh.”

Tôi cắn môi, nhịn xuống cơn run rẩy ở cả bắp chân, cảm thấy trong lòng như có một ngàn con kiến đang bò. Bọn chúng bò theo mạch máu, bò dọc theo thần kinh, tùy tiện chiếm cứ giác quan của tôi làm cho tôi ngứa đến tận cốt tủy, nhưng lần nào cũng không gãi được đến chỗ ngứa.

“Toàn bộ căn phòng, chỉ không có ở phòng tắm.” Nhiễm Thanh Trang tiếp tục nói.

Chỉ có phòng tắm không đặt camera… Nên nói là coi như Kim Thần Tự còn có giới hạn à? Giữ lại cho chúng tôi một chút riêng tư cuối cùng, không chụp lại những cảnh đi tiểu đi **.

Trọng lượng trên lưng chợt nhẹ đi, Nhiễm Thanh Trang thả tôi ra, nâng cằm tôi nói: “Hôm nay tôi hơi mệt mỏi, không có hứng thú, cậu trở về đi.”

Tôi ngây ra hai giây mới nhận ra hắn không có hứng thú với chuyện gì, gật đầu “Ừ” một tiếng rồi buông tay ra, kéo dài khoảng cách giữa hai bên nhưng vẫn không đi mà đứng lại tại chỗ.

Nhiễm Thanh Trang xoay người lại, một lần nữa nắm lấy tay nắm cửa, lộ ra dáng vẻ không đề phòng.

Tôi nhắm chuẩn cơ hội vọt sang, bổ nhào lên người hắn, nhón chân lên ôm mặt hắn hôn một cái.

Cái hôn trên mặt còn có tiếng vang, Nhiễm Thanh Trang bị tôi nhào lên, lui về sau đυ.ng vào cửa rồi kêu lên một tiếng đau đớn, mi tâm nhíu chặt. Biểu cảm khi nhìn tôi là sự kinh ngạc khi bị sàm sỡ và nỗi tủi thân khi muốn nổi giận lại không thể nổi giận.

Tất cả đều dựa trên setting “hay quấn quít ôm ấp” của tôi, rõ ràng đã nói là đôi bên sẽ hợp tác, tôi đã hợp tác rồi còn hắn lại nổi giận. Lại còn là đàn ông không thiệt thòi gì, bữa tiệc sinh nhật đêm hôm đó hắn vừa cắn cổ vừa cưỡng hôn tôi, không phải tôi cũng không nói gì sao?

Ở đảo Sư Vương, hãm sâu vào trong tội ác, lúc đầu đã rất muốn mạng, bây giờ chỉ còn một bước là bước vào Quỷ Môn quan, tận mắt nhìn thấy hung án, tham dự vào trong nội đấu, đây không phải là tình cảnh có thể cười được. Nhưng lúc này… lại là một thời khắc hiếm có làm cho tôi cảm thấy hứng thú trong suốt nửa tháng có tâm trạng tối tăm mờ mịt này.

Tôi lui về sau, giơ hai tay lên ra vẻ mình vô tội, mỉm cười chúc ngủ ngon Nhiễm Thanh Trang.

Mặc dù mi tâm của Nhiễm Thanh Trang đã thả lỏng nhưng sắc mặt cũng không tốt lắm, lấy mu bàn tay lau nơi bị tôi hôn, không nói gì mà đi vào phòng, phát huy hình tượng một người đàn ông bị quấy rối, cưỡng cầu vô cùng tinh tế.

Cửa phòng đóng lại “ầm” một tiếng, chấn động đến mức tôi rụt bả vai lại, nụ cười ở khóe môi lại tươi hơn mấy phần trong khi không có lý do gì.

Chắc là vì hai ngày nay tôi đã trải qua quá nhiều chuyện, giấc ngủ cũng hơi không tốt, đặc biệt là khi biết trong phòng còn có camera, mặc dù tôi không hay nói mơ nhưng vẫn cứ sợ mình sẽ nói những gì không nên nói trong mơ.

Ngủ nông quá nên mơ cũng nhiều, giấc mơ lộn xà lộn xộm. Một lát lại mơ thấy bị quái vật ở trên đảo truy sát, một lát lại mơ thấy đại hội thể dục thể thao hồi cấp ba.

Trong đại hội thể dục thể thao, tôi mặc quần áo thể thao, trên tay cầm gậy chuyền, cố gắng chuyền về phía trước;

Cảnh tượng tiếp theo, tôi ngã ở trên mặt đất, chân bị gãy, lòng bàn tay cũng bị thương;

Cảnh tượng cuối cùng, tôi đứng ở đằng xa, nhìn thấy Nhiễm Thanh Trang và Lâm Sênh ngồi ở trên khán đài. Trên mặt, trên cổ, thậm chí là ở trên tóc của Nhiễm Thanh Trang đều là mồ hôi, hắn đang ngửa đầu uống từng ngụm lớn nước khoáng mà Lâm Sênh đưa cho hắn. Lâm Sênh ngồi ở bên cạnh hắn, trên tay cầm một chồng giấy nhẹ nhàng quạt cho hắn, trong khóe mắt đuôi mày toàn là tình ý lưu luyến.

Trong mơ không có tiếng động mà chỉ có cảnh tượng, một màn sau một màn, kịch bản không ăn khớp, giống như phim ảnh cũ đã bị hỏng, đến cuối còn bị phai màu dần dần.

Tôi tỉnh lại sau giấc ngủ, cơ thể còn cảm thấy mệt mỏi hơn, đầu cũng váng.

Tôi bụm mặt, nghỉ ngơi trên giường một lát, chờ đến khi cảm thấy hết choáng nữa mới xuống giường rửa mặt.

Đại hội thể dục thể thao là chuyện thật, hẳn là giữa học kì sau lớp mười, thời điểm xuân hè giao nhau. Năm đó có khá nhiều hoạt động, trường học hi vọng mỗi người đều tham gia, thế là dù không thích vận động nhưng tôi cũng bị ép làm gậy thứ ba trong môn chạy tiếp sức 400 mét.

Nhưng tôi đã làm hỏng chuyện, chạy được một nửa thì tôi ngã sấp xuống. Ngã trật khớp gối, trong lòng bàn tay cũng chảy máu, làm cho thứ tự đang dẫn trước vào lúc ban đầu hạ xuống cuối.

Khi tôi đang khập khiễng đi từ đường đua về khán đài, đám người chỉ lạnh lùng tránh ra cho tôi một con đường. Tôi xuyên qua đám người, chỉ cảm thấy da thịt nhói đau, giống như đang bị những ánh mắt đó lăng trì.

“Đã biết trước là không nên cho cậu ta tham gia mà, thật vô dụng.” Trong lúc đó, không biết là ai đã nói một câu rồi nhanh chóng biến mất ở trong đám người ồn ào.

Tôi nắm chặt nắm đấm, bước nhanh ra rìa khán đài, tìm một vị trí bốn phía không người rồi ngồi xuống.

Trận thi đấu vẫn tiếp tục, tiếng hô “cố lên” vang trời, các thiếu niên thiếu nữ rơi những giọt mồ hôi nhiệt huyết, tuyệt đối không phụ nhiệt huyết thanh xuân. Một vài năm sau, những chuyện này tất nhiên sẽ trở thành hồi ức đẹp đẽ của bọn họ, nhưng không phải của tôi.

Suy nghĩ một cách kĩ càng thì chắc tôi sẽ trở thành nhân vật râu ria, có quan hệ lạnh nhạt với các bạn học cũng là một chuyện bất dắc dĩ. Muốn luyện đàn, muốn học tập, muốn tiết kiệm tiền, nếu chỉ cần hai trong ba điểm này thì vẫn có thể dư ra một ít sức lực để kết bạn. Tiếc là tôi cần hết cả ba điểm.

Âm trầm, kiệm lời còn nghèo kiết hủ lậu, hẳn đó là tất cả ấn tượng của mọi người đối với tôi.

Cũng may là khi đó mặc dù bạn bè không chào đón nhưng giáo viên lại rất quan tâm tôi, ngày tháng đó cũng coi như không quá khổ sở.

Tôi nhìn vào lòng bàn tay mình, bây giờ chỉ còn lại vân tay mờ nhạt, đã không còn nhìn ra dấu vết bị thương từ lâu.

Kỳ quái, tại sao trong giấc mơ của tôi lại có Nhiễm Thanh Trang và Lâm Sênh? Rõ ràng tôi không nhớ rằng ngày đó có bọn họ.

Thế nhưng nghĩ lại thì không có cũng rất kì lạ? Chúng tôi cùng một khối, tại sao tôi lại không có một chút kí ức nào về bọn họ nhỉ?

Chẳng lẽ trí nhớ của tôi lại sai?

Đánh răng xong, cửa phòng của Nhiễm Thanh Trang cũng mở. Hai mắt hơi nhập nhèm, hắn đi về phía phòng tắm thì thấy tôi đang rửa mặt. Hắn định lui về nhưng vừa mới xoay người được một nửa thì dường như nhớ ra với “quan hệ” của chúng tôi thì không nên lui, chỉ có thể lau mặt, vẻ mặt nhẫn nại đi về phía phòng tắm, đưa lưng về phía tôi, kéo khóa kéo xuống và bắt đầu xả nước vào trong bồn cầu.

Chắc chắn hắn vừa mới chửi tục trong lòng.

Tôi cẩn thận dùng bàn chải chà từng cái răng của mình, vừa quan sát Nhiễm Thanh Trang qua gương.

Chắc hôm qua hắn cũng ngủ không ngon, lúc xả nước, hắn không ngừng chuyển động cổ của mình, phát ra tiếng “răng rắc”.

Bởi vì khóa kéo phía trước bị kéo xuống nên bộ phận từ vùng eo trở xuống cũng không thể tránh khỏi việc bị lộ ra một chút, khi hắn run run, hai khối cơ bắp trông khá rắn chắc đó cũng sẽ hơi siết lại theo, lộ ra hai cái hố nông nhỏ hai bên tựa như hai cái lúm đồng tiền.

Thì ra tập luyện thân thể tới trình độ cố định thì cơ bắp chỗ đó cũng có thể luyện được…

Hắn kéo quần, ấn nút xả nước. Khi hắn đi tới thì tôi đã nhổ bọt trong miệng ra. Súc miệng, dùng khăn mặt lau miệng xong, tôi tránh ra khỏi chỗ đó, đi vào phòng ngủ thay quần áo.

Hiếm khi chúng tôi cùng nhau thức dậy, cùng nhau vệ sinh cá nhân, mặc dù còn khá sớm so với thời gian dạy học của tôi nhưng cũng không ảnh hưởng tôi và Nhiễm Thanh Trang cùng ra ngoài đi xuống lầu ăn sáng.

Tôi gọi một bát mì xong, lúc tìm thấy Nhiễm Thanh Trang thì hắn đang ngồi một mình ở bên cửa sổ. Trước mặt hắn đang đặt hai đĩa đồ ăn sáng lớn, bên trong một đĩa đều là hoa quả, một cái khác bày đầy các loại điểm tâm như bánh bao đậu đỏ, bánh táo tàu, bánh nướng xốp… Bên cạnh là một ly nước cam lớn. Tất cả đều là đồ ngọt.

“Cậu ăn ngọt thế.” Tôi tự nhiên ngồi xuống đối diện hắn.

Nhiệt độ buổi sáng hơi hơi lạnh nhưng không khí rất tốt. Đối diện ngoài cửa sổ là một cái hồ nước nhân tạo, thỉnh thoảng sẽ những con chim tôi không biết tên đậu ở trên hàng rào, hai mắt nhìn vào trong rồi hót lên, chờ đến khi đã thể hiện rõ sự tồn tại của mình rồi thì lại vỗ cánh bay ra xa.

“Buổi sáng tôi dễ bị tụt huyết áp.” Nhiễm Thanh Trang nhét một miếng bánh nướng xốp vào trong miệng, ăn rất nhanh nhưng tướng ăn cũng không khó coi mà lại còn ẩn chứa sự giáo dưỡng, làm cho người nhìn cảm thấy ngon miệng, cảm giác cách ăn của hắn “thật là ngon”.

Đồ trong đĩa của hắn nhiều, tô mì của tôi thì cũng chỉ hai ba lượng, mấy miếng là ăn xong, còn hắn thì còn không ít hoa quả.

Tôi lau miệng, nghĩ đến giấc mơ ngày hôm qua, tôi không nhịn được mà hỏi: “Cậu còn nhớ đại hội thể dục thể thao vào lúc chúng ta học lớp mười một không?”

Hắn hơi ngẩng đầu, lườm tôi một chút, đại khái là chê tôi đáng ghét, đã nói đừng đề cập chuyện trước kia mà vẫn đề cập.

Tôi cũng biết bản thân tôi hơi đáng ghét, nhưng vẫn muốn hỏi: “Tôi ngã một cú, đầu gối bị vỡ, tay cũng chảy máu, cậu có nhớ không?”

Hắn lần lượt ăn, chỉ trong chốc lát đã quét sạch chỗ hoa quả còn lại.

“Ừm.”

Tôi thấy hắn không tỏ rõ sự ghét bỏ bèn hỏi tiếp: “Cậu nhớ chuyện tôi bị thương à? Hôm đó cậu có gặp tôi à?”

Nhiễm Thanh Trang uống một hớp cạn nước trái cây ở trong ly, tùy tiện rút một tờ khăn giấy lau miệng, đứng lên nói: “Cậu biết rõ ràng còn cố hỏi làm gì? Ngày đó người băng bó cho cậu là tôi, cậu nói xem tôi đã gặp cậu chưa?”