Bản Tính Hạ Đẳng

Chương 17: Không muốn đi thì chỉ có thể làm quen

Sức lực của hắn rất lớn, lớn đến nỗi trong khoảnh khắc tôi cảm thấy quai hàm của mình sẽ bị hắn nghiền nát. Cũng chính vì cơn đau đớn này khiến tôi hoàn toàn tỉnh táo lại, ý thức được lời mình vừa mới nói muốn chết như thế nào.

Đây là đảo Sư Vương, biểu hiện ra bên ngoài là sự xa hoa ngợp trong vàng son, ở bên trong lại là tội ác ngập trời. Đi sai một bước, nói sai một câu đều có thể biến thành xác chết bị dìm trong biển. Nếu như Nhiễm Thanh Trang thật sự là nội ứng, đừng nói là Kim Thần Tự, sợ là ngay cả Trần Kiều cũng sẽ không dung thứ cho hắn.

Chịu đựng cơn đau, tôi gật gật đầu, tỏ vẻ bản thân tuyệt đối sẽ không nói lung tung nữa.

Sắc mặt Nhiễm Thanh Trang lạnh lùng, qua hồi lâu mới buông tay ra từng chút.

“Cậu vừa mới nói, trong tòa lâu đài có mật đạo thông ra bên ngoài?” Hắn đứng thẳng dậy, lấy một điếu thuốc từ trong túi quần ra kẹp giữa hai ngón tay, nhưng lại không châm mà xoay tròn như xoay bút.

Trước đây hắn cũng luôn như vậy, lúc suy nghĩ câu hỏi, trên tay nhất định sẽ không nhàn rỗi. Bút, tẩy, hoặc là hắn dùng giấy trong vở bài tập gấp thành cái máy bay, không có cái gì là hắn không quay được.

Không ngờ qua nhiều năm như vậy rồi, thói quen này vẫn còn.

“Phải, cậu chủ nhỏ nói như vậy, có thể ra bên ngoài. Nhưng con đường hôm nay cậu bé dẫn tôi đi có lẽ là thông đến nhà giam. Tôi nhìn qua phương hướng thì thấy đi từ phòng chúng tôi đang ở về phía Tây khoảng mười phút, sau đó lại đi xuống phía dưới, nơi đó chỉ có thể là nhà giam.”

Lúc lên đảo lần đầu tiên, nhân viên dẫn đường còn giới thiệu đơn giản cho chúng tôi về mỗi khu vực của tòa lâu đài, còn chỉ cho chúng tôi xem qua khu vực có nhà giam, tôi nhớ rõ nó nằm ở phía Tây của tòa lâu đài.

“Nơi đó quả thực có một phòng giam.” Nhiễm Thanh Trang thấp giọng lẩm bẩm nói.

Vài phút sau, hắn không nói tiếng nào nữa, chỉ không ngừng chuyển động ngón tay.

Có lẽ khoảng hai phút, cũng có thể là bốn phút, động tác trên tay hắn đột ngột ngừng lại, sau đó cơ thể đang đứng rất lâu cũng chuyển động theo.

“Đây là đảo Sư Vương. Nếu như cậu không muốn đi thì chỉ có thể làm quen.” Hắn xoay người, cho điếu thuốc vào miệng, vừa cúi đầu châm lửa, vừa đi về phòng của chính mình.

Trong không khí phiêu tán mùi thuốc lá nhàn nhạt, tôi nhìn theo bóng lưng hắn, mãi cho đến khi tầm mắt bị cửa phòng ngăn trở.

Ngẩng đầu lên, dựa lưng vào ghế sofa, lời nói của Nhiễm Thanh Trang cứ văng vẳng bên tai không ngừng.

Không muốn đi, thì chỉ có thể làm quen.

Chỉ có thể làm quen…

Cũng phải, Huyền Trang thỉnh kinh còn phải trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn, bây giờ tôi mới được đến đâu chứ?

Ngày trước gieo xuống nhân ác, bây giờ phải ăn quả đắng, đều là tôi đáng bị, chẳng thể trách người khác.

Thứ bảy tuần trước vì Nam Huyền đến thăm đã làm xáo trộn kế hoạch ra ngoài của tôi. Thứ bảy tuần này, sau hơn nửa tháng, cuối cùng tôi đã có thể rời đảo để đến Sùng Hải mua những vật dụng cần thiết.

Thật ra tôi muốn đi một mình hơn nhưng Trần Kiều nói đúng lúc cậu ấy cũng đang muốn vào thành phố, nên khăng khăng muốn đi cùng tôi.

Ngồi thuyền đến bến tàu, cậu ấy bảo tôi chờ một lát để cậu ấy đến bãi đỗ xe lái một chiếc ra. Khoảng năm, sáu phút sau, một chiếc SUV màu xanh đậm trông rất có khí thế dừng trước mặt tôi.

Chiếc xe này mặc dù không được tính là siêu xe nhưng cũng phải mấy chục vạn (10 vạn là khoảng 350 triệu vnđ). Tôi sửng sốt, lập tức cảm thấy phải nhìn quả dứa này với cặp mắt khác xưa.

“Xe này là của Yêu ca, dù sao anh ấy cũng chỉ để đấy không đi nên em mượn dùng luôn.” Kết quả vừa lên xe, Trần Kiều đã nói rõ chủ nhân thực sự của chiếc xe.

Hóa ra là xe của Nhiễm Thanh Trang sao.

Tôi chợt thấy rất hứng thú, sờ sờ chỗ này nhìn nhìn chỗ kia, mở hộp đựng đồ ở trước ghế phụ quét mắt nhìn một vòng, thấy bên trong có hai bao thuốc lá đều chỉ còn hơn một nửa và một chiếc bật lửa.

Chiếc bật lửa là loại bật lửa vỏ nhựa giá rẻ nhất, tôi bật thử nhưng nó không lên.

Tôi vứt chiếc bật lửa lại về hộp đựng đồ, nói chuyện được một lúc, tôi bảo Trần Kiều thả tôi ở đường nhạc cụ phương Tây ở trung tâm thành phố.

“Cậu Quý, tôi còn đang nghĩ hẳn là cậu nên đến rồi.”

Ông chú Cố của cửa hàng nhạc cụ đã buôn bán nhạc cụ ở Sùng Hải vài thập niên rồi, giá cả vừa phải, không lừa già dối trẻ. Sau khi chuyển đến Sùng Hải, Nam Huyền liền giới thiệu cửa hàng này cho tôi, mấy năm nay tôi vẫn luôn mua những linh kiện đàn cello ở nơi này, cũng coi như là hợp tác vui vẻ.

Biết tôi đến để mua nhựa thông và dây đàn, ông chủ Cố đưa cho tôi rất nhiều loại để tôi lựa chọn. Tôi chọn hãng thường dùng rồi để ông ấy gói lại cho mình.

“Được rồi, gói lại cho cậu ngay đây.” Ông ấy gọi nhân viên trẻ tuổi trong cửa hàng, bảo cậu ta mang giúp tôi đồ đến quầy thu ngân để tôi thanh toán.

“Phải rồi, ông chủ Cố, nơi này của ngài có nhận đàn cello cũ không?” Tôi đi được một nửa, lại quay đầu tìm ông chủ.

Ông chủ Cố cẩn thận hỏi: “Cậu muốn bán đàn của mình sao?”

“Phải.”

Ông ấy có chút kinh ngạc: “Ồ, là muốn đổi đàn sao?”

Trước kia đàn của tôi không cẩn thận bị nứt một chút, có một khe nhỏ, từng mang đến chỗ ông chủ Cố để sửa. Tôi đã tự trách mình không ngừng vì vết nứt năm đó , hận không thể thay người mình vào. Giờ đảo mắt đã muốn bán nó đi, ông chủ Cố nghi vấn cũng là điều bình thường.

“Tôi muốn tìm cho nó… một người chủ nhân tốt hơn.” Bốn năm đại học, bôn ba làm thuê kiếm tiền ở khắp nơi, thắt lưng buộc bụng mới cắn răng mua được một cây đàn, vốn tưởng rằng có thể cùng nhau làm bạn rất lâu, không ngờ rằng nhanh như vậy đã đi đến cuối rồi.

Nó xứng đáng có một chủ nhân tốt hơn tôi, xứng đáng được tỏa sáng ở sân khấu lớn hơn. Tôi không muốn trở thành điểm cuối của nó, không muốn khiến nó sau này chỉ có thể tích bụi trong góc phòng âm u.

Ông chủ Cố cũng đã ở tuổi tri thiên mệnh*, làm ăn cũng giỏi giang, có thể chọn mặt gửi vàng thay tôi, thấy tôi mới có ý trước vậy cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ nói các bước ký gửi cho tôi.

(*)

Tôi nhớ kỹ trong lòng, cảm ơn ông ấy, sau đó đến quầy tính tiền.

Ra khỏi cửa hàng đàn, sát bên cạnh là một trung tâm thương mại. Tính thời gian hẹn với Trần Kiều thì vẫn còn khá sớm, tôi liền vào trong đó đi dạo một vòng.

Bởi vì là cuối tuần nên dòng người trong trung tâm thương mại khá đông, đa phần là người trẻ tuổi tụ lại thành nhóm năm nhóm ba.

Theo bản đồ hướng dẫn, tôi đi đến một cửa hàng chuyên về bật lửa ở trong góc của tầng một, thấy bên trong cách lớp kính bày một loạt các kiểu dáng bật lửa nắp gập khác nhau.

“Ngài muốn tìm hiểu về kiểu dáng nào ạ? Tôi lấy ra cho ngài xem một chút nhé?” Cô gái bán hàng nhiệt tình mở tủ quầy, lấy ra một khay bật lửa.

Tôi vội ngăn cản cô ấy: “Không cần, tôi chỉ… chỉ là xem chút thôi. Ở đây loại nào bán chạy nhất?”

Cô gái bán hàng vẫn lấy khay bật lửa đó ra, đặt trước mặt tôi, rồi lấy chiếc bật lửa có vỏ bằng đồng ở chính giữa đưa cho tôi, cực lực giới thiệu nói: “Chính là cái này, kiệt tác retro, cực kỳ phong cách, hơn nữa âm thanh của đồng cũng rất êm tai. Tôi bật thử cho ngài nhé.” Nói xong cô ấy bật chiếc bật lửa lên, cổ tay chuyển động, rồi lại đóng bật lửa lại: “tách” một tiếng, là kiểu tiếng vang giòn của kim loại, quả thực rất hay.

“Người thường xuyên hút thuốc sẽ thích loại này chứ?” Tôi nhận chiếc bật lửa từ tay của cô ấy, cầm trong tay thử chút, lúc châm lửa thì thật ra cũng không khác những chiếc bật lửa bình thường khác.

“Ngài muốn tặng cho người khác ạ?” Cô gái bán hàng hỏi.

Tôi lặng lẽ đặt lại chiếc bật lửa vào trong khay, nói: “Tôi chỉ muốn hỏi chút…”

“Nếu như ngài tặng cho người khác, đối phương nhất định sẽ thích! Đây là chiếc bật lửa trong mộng mà mỗi người hút thuốc đều mơ có được, dùng nó bật lửa sẽ có một cảm giác đẳng cấp không tầm thường. Ngài xem, tôi làm nhân viên bán hàng nhiều năm như vậy rồi! từ trước đến nay chưa từng nói dối nói suông. Chiếc bật lửa này, giống như Rolls-Royce của bật lửa vậy, không có người đàn ông nào có thể từ chối được!”

Tôi bị cô ấy nói đến mức thấy choáng váng, cuối cùng chẳng biết tại sao, trong mơ hồ đã đóng gói chiếc bật lửa lại.

Sau khi hội họp lại với Trần Kiều, cậu ấy nhận lấy đồ của tôi đặt vào cốp, bảo tôi lên xe trước.

Tôi kéo hộp đựng đồ ở trước ghế ra, lén lút thay chiếc bật lửa giá rẻ kia thành chiếc Rolls-Royce của bật lửa. Đợi Trần Kiều lên ghế lái, tôi vội vàng đóng hộp đựng đồ lại, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Dù sao thì nếu Nhiễm Thanh Trang phát hiện ra chắc cũng sẽ tưởng là em trai nào đó mượn xe của hắn rồi để lại.

Lúc về đến Hồng Lâu đã chạng vạng rồi. Cất xong đồ đạc, tắm rửa một cái, lau tóc đi ra phòng khách, tôi định xem TV một lát.

Lúc đang xem, đột nhiên cảm thấy có hơi kỳ quái, quan sát trái phải một vòng, lại không phát hiện ra nơi nào kỳ quái.

Có lẽ là do tôi quá nhạy cảm rồi. Đè xuống cảm giác khó chịu trong lòng, tôi tiếp tục xem TV.

Lúc mười giờ hơn, Nhiễm Thanh Trang trở về, đứng ở trước cửa nửa ngày cũng không vào, chỉ quét mắt đánh giá mọi ngóc ngách ở trong nhà. Giống như một loài động vật họ mèo nhanh nhạy, cho dù không nhìn thấy, cũng cảm giác được nguy hiểm tiềm tàng ở một nơi nào đó.

Tôi thấy vẻ mặt hắn không đúng lắm nên trong lòng cũng hồi hộp, không khỏi ngồi thẳng người lên.

Hắn tiến vào, đi đến bên cạnh đống dụng cụ thể dục bị hắn bày lung tung, hỏi: “Cậu động vào đồ của tôi?”

Tôi mờ mịt lắc lắc đầu: “Không, tôi không động vào.”

Từ lần trước, sau khi tôi lộn xộn đồ của hắn khiến cho chiếc nhẫn rơi xuống đường ống, tôi cũng không dám lại tùy tiện động vào đồ của hắn nữa.

Hắn không nói gì nữa, xoay người đi vào phòng.

Rất nhanh sau đó, hắn cầm quần áo đi ra, đi đến phòng tắm.

Lại xem TV thêm một lúc, tôi đã hơi buồn ngủ rồi, đang định tắt TV đi ngủ. Vừa đứng lại, trong phòng tắm lại truyền đến âm thanh của Nhiễm Thanh Trang.

“Quý Ninh, lấy giúp tôi quần áo vào đây, ở trên bàn.”

Tôi sửng sốt, muốn véo chính mình một cái xem có phải đang nằm mơ hay không.

Quên lấy quần áo không kỳ lạ, đưa quần áo cũng không kỳ lạ, nhưng với tính cách của Nhiễm Thanh Trang, cho dù tự mình khỏa thân đi ra cũng sẽ không muốn tôi làm giúp hắn mới đúng. Lẽ nào ngày mai mặt trời sẽ mọc từ đằng Tây sao?

Tôi nhìn thấy quần áo của Nhiễm Thanh Trang trên bàn ăn ở ngoài phòng tắm, gõ gõ cửa, phòng tắm mở ra một khe nhỏ, vừa đưa quần áo vào đã bị một bàn tay to lớn nóng ướt nắm lấy cổ tay, mạnh mẽ kéo tôi vào.

Tiếng hét vì kinh hãi của tôi đang chuẩn bị ra khỏi miệng, Nhiễm Thanh trang đã đè tôi lên trên tường, thấp giọng ra lệnh: “Đừng kêu.”

Tôi chỉ có thể nhịn lại.

Trong phòng tắm vừa ẩm vừa nóng, nước mở ở mức lớn nhất nhưng Nhiễm Thanh Trang lại không hề tắm rửa, quần áo trên người vẫn hoàn toàn chỉnh tề.

“Hôm nay có người đã tới, lắp đồ ở phòng khách.” Hắn ép giọng nói xuống rất thấp, nếu không phải bởi hắn dán ở bên tai tôi để nói, gần như đã bị tiếng nước át hết.

Ngứa quá.

Tôi chịu đựng cảm giác bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ muốn gãi tai, cũng hạ giọng xuống giống như hắn nói: “Lắp cái gì? Nghe trộm… hay là theo dõi?”

“Còn chưa rõ, đa phần là theo dõi, cái này có vẻ là chiêu cuối của đại công tử.” Ngữ khí Nhiễm Thanh Trang nặng nề.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Cho dù đã mở quạt thông gió, hơi nước trong phòng tắm vẫn rất nặng, chỉ chốc lát tóc đã dính hết hơi ẩm, trên da, ngay cả quần áo trên người cũng trở nên ẩm ướt.

Nhìn gần như vậy, tôi mới phát hiện lông mi của Nhiễm Thanh Trang rất dày, dày đến mức thậm chí có thể đọng lại cả những giọt nước thật nhỏ chạy từ trên thái dương xuống.

“Vốn dĩ ta ở ngoài sáng, địch ở trong tối, không dễ đối phó. Bây giờ mọi người đều ở ngoài sáng, chính là một chuyện khác rồi.” Giọt nước cuối cùng không chịu nổi, chảy xuống khóe mắt, ánh mắt hắn cương nghị, thẳng tắp nhìn tôi chăm chú, ngữ khí bình tĩnh nói: “Quý Ninh, tôi xảy ra chuyện cậu cũng không sống được, cậu có chuyện, tôi cũng phiền phức. Tôi có chuyện mà tôi muốn làm, cậu cũng có chuyện mà cậu muốn làm, chẳng bằng chúng ta hợp tác, giải quyết thật tốt chuyện của từng người, thế nào?”

Nghiêm túc mà nói, chuyện tôi muốn làm kỳ thực chính là chuyện mà hắn muốn làm, điều duy nhất tôi muốn bây giờ chính là hy vọng chính mình có thể giúp được hắn, khiến hắn làm thật tốt chuyện hắn muốn làm. Đây cũng là ý nghĩa của việc tôi ở lại đảo Sư Vương.

“Ngay từ đầu tôi đã nói rồi, tôi có thể yểm trợ cho cậu.” Tôi nói.

“Được, vậy cậu nhớ kỹ, kể từ khi bắt đầu ra khỏi phòng tắm này, cậu nhất định phải lên mười hai phần tinh thần cho tôi, không nên nói thì đừng nói, không nên làm thì đừng làm. Quan hệ của tôi và cậu chỉ có thể là quan hệ mà lúc trước cậu từng nói với Khổng Đàn, hiểu chưa?”

Nói với Khổng Đàn… trước kia tôi và Nhiễm Thanh Trang từng ở bên nhau, bây giờ là tôi đơn phương bám lấy hắn, hắn miễn cưỡng duy trì quan hệ bạn giường với tôi.

Đây không phải chương trình tạp kỹ cũng không phải đang trên sân khấu, mà đây là hiện thực tàn khốc, nơi mà tùy thời tùy chỗ cho dù chỉ nói sai một chữ thôi cũng sẽ bị bắt đi, bị treo cổ một cách vô tình.

Tôi chết cũng không sao, nhưng tôi tuyệt đối không thể để liên lụy đến Nhiễm Thanh Trang.

Hít sâu một hơi, tôi gật gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi.”

Nhiễm Thanh Trang nhìn tôi nhật sâu, dường như có điều không xác định được, lại có hơi lo lắng, nhưng với kế hoạch hiện tại cũng chỉ có thể cho qua.

“Đi đi.” Hắn đứng thẳng người lên, lùi sang một bên, để tôi rời đi.