Sau khi ăn cơm xong, nàng nói là ngủ mà cũng phải ngủ hẳn.Người đã tỉnh táo lại thì ngủ tiếp cũng không dễ dàng. Ở trong nhà ngột ngạt mấy ngày nên đột nhiên rất muốn đi ra ngoài một lát. Hiện tại đang lúc hoa xuân hết sức rực rỡ, đi ra ngoài vào tiết thanh minh(1) cũng không tồi. Chỉ là hy vọng đừng đυ.ng tới một người nào đó thì hay biết mấy. Ai, thời buổi thái bình mà vẫn có một số chuyện phiền toái.
Trước khi đi ra ngoài thì nàng vẫn còn có một việc muốn làm. Vì vậy, nàng thong thả đi bộ tới đại sảnh đường. Quả nhiên nhìn thấy một đám sai nha đang tám chuyện muốn rách trời, cũng có kẻ chơi đổ xúc xắc. Nhưng mà bọn hắn không bài bạc, bởi vì trong nhà mỗi người đều có cha mẹ phải phụng dưỡng, mỗi tháng chỉ có một ít bạc vụn như vậy cũng không đủ tiêu thì làm sao có tiền nhàn rỗi đánh bạc?
Bọn họ nhìn thấy Huyện thái gia của mình đi ra thì lập tức hào hứng, niềm vui của mọi người lộ rõ trên nét mặt, mọi người khom lưng cúi đầu chào hỏi.Có một người nhìn có vẻ rất tinh ranh đã tới đón “Lão gia, chúng ta có cần phải ra bên ngoài lắc lắc hay không?”
Mọi người vừa nghe thì mắt đã sáng ngời. Đi ra ngoài, lại có mỹ nhân để ngắm. Nếu thỉnh thoảng lão gia vui vẻ thì cũng trêu gái với bọn họ một trận. Đương nhiên không thể dùng tay mà chỉ ở trong lòng, hoặc là sau lưng thảo luận về nàng nào xinh đẹp, ai duyên dáng thôi. Ánh mắt lão gia tinh tường đến độc đáo, nhìn qua lưng mỹ nhân một cái liền nói được bộ dáng phía trước như thế nào.
Đương nhiên, đó là Trầm Tố Nhi đoán mò, không phải chỉ là đang đùa vui với mọi người sao? Cũng không có vấn đề gì.
Nàng vốn là một người thoải mái.Thích nước chảy bèo trôi, không suy nghĩ, không cần nghĩ là tốt nhất. Rất nhiều lúc nàng không muốn tỉnh táo, không muốn tỉnh táo thì biện pháp tốt nhất chính là ngủ. Một người khi ngủ thì cái gì cũng bị quên, mặc dù đang ở trong mộng đôi khi có thể gặp một người mình nhớ tới . . .
Trong lúc vô tình thì trong mắt người ở phía ngoài hình như là đang ngủ. Chẳng qua là nàng cũng không muốn làm sáng tỏ, gặp lúc không có việc gì liền đi ngủ.
Dừng ở bên ngoài nha môn, nàng lơ đãng im lặng. Đám sai nha khác ngừng hô hấp, không ai dám thở dồn dập. Sự kinh ngạc trong mắt rất rõ ràng…
Kỳ thật, bọn họ nhìn thấy những nữ nhân bên ngoài kia không có một ai làm cho Huyện thái gia của bọn họ rung động. Cũng không có một người nào có được một phần đẹp mắt của ngài, là loại vẻ đẹp trăm năm vẫn khó gặp! Thật sự, thật sự toàn bộ huyện Đào Hoa không có một nữ nhân hay nam nhân nào đẹp hơn Huyện thái gia bọn họ!
Thân hình mảnh khảnh cao gầy, môi hồng răng trắng bóng, mặt như hoa đào, lúc rảnh rỗi thì đẹp tới siêu phàm thoát tục, khi cau mày suy nghĩ thì lại càng động lòng người. Nếu như không mặc nam trang cộng với Huyện thái gia với phong thái tự nhiên không câu nệ, hành vi cử chỉ uể oải tùy ý, tùy tiện gây ra không ít chuyện chê cười thì có lẽ bọn họ cũng hoài nghi Huyện thái gia nhà mình là nữ nhân.
“Nhàm chán. Tất cả mọi người đi ra ngoài đi một lát, đi cả đi.” Trầm Tố Nhi kêu một câu.
“Được!” Đám sai nha hoan hô một trận.
Có điều vui quá hóa buồn! Khi bọn họ đang vô cùng vui vẻ, đại lão gia đột nhiên hạ lệnh: “Các ngươi trước hết chạy ba vòng xung quanh huyện Đào Hoa đã. Để tránh cho các ngươi quá nhàm chán nên mới rảnh rỗi không có việc gì làm, cả ngày cứ bắt bổn quan thăng đường.”
“A a a. . .” Mọi người té xỉu. Vẻ mặt đau khổ nhìn nhau, bọn họ biết rõ nếu thăng đường thì chỉ liếc mắt là thấy lắm chuyện rồi.
Quả nhiên là xuất hiện!
Ô ô. . . Nếu như không làm theo thì thủ đoạn của Huyện thái gia rất ác liệt. Bình thường ở trước mặt ‘hắn’ có thể tùy ý nhưng mà phải có mức độ, giống như tháng trước cái tên Tần Khuê Tử kia ăn gan báo, cho rằng Huyện thái gia là một quả hồng nhũn nên dám ăn nói khinh thường Huyện thái gia. Kết quả là không chút lưu tình bị đánh năm mươi hèo đến bây giờ còn nằm ở trên giường đi không nổi, hơn nữa còn bị mất chức vụ.
Trầm Tố Nhi chậm rãi đi bộ ra ngoài. Vừa mới bước ra cửa.
“Cha!” Một chú bé độ năm, sáu tuổi đột nhiên sung sướиɠ lao tới rồi thân mật ôm chân Trầm Tố Nhi không bỏ ra.
Một đám sai nha ở bên ngoài đang chuẩn bị “chạy ba vòng lớn ” bị kinh ngạc đến mức bịch bịch bịch đâm vào nhau thành một đống!
Trầm Tố Nhi thì đại quẫn, mặt đen sì.
Cúi đầu nhìn thấy một chú bé xinh đẹp như hoa như ngọc, hai má đỏ bừng, gương mặt tròn trịa lại thêm một đôi mắt to sáng ngời lại đen nhánh nhấp nháy trông cực kỳ khả ái.
Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ mấp máy trong khi nhíu mày quái lạ. Tiếp đó không biết làm sao lại vô tình nhìn về phía một thiếu nữ cách đó không xa trông cũng hoạt bát khả ái, nhiều nhất thì lớn hơn tiểu quỷ độ mười tuổi đang nhìn nàng mà cười! Ánh mắt tính toán mà lại khôn khéo kia khiến nàng phát cáu!
“Tiễn Tam Tam! Mau đem tiểu quỷ nhà ngươi về nhà đi, sau này cũng không được xúi giục nó tùy tiện nhận cha!” Trầm Tố Nhi tức giận.
Tiễn Tam Tam chớp chớp mắt, cười hì hì phẩy hai bím tóc rồi chạy vội tới. Lập tức cầm lấy đôi tay nhỏ bé trắng trẻo của Trầm Tố Nhi, chiều cao hai người cũng không kém nhau là bao nhiêu! Trầm Tố Nhi nhìn cô bé thấp hơn chút xíu lại nhỏ nhắn và yếu ớt hơn.
Tiễn Tam Tam tiếp tục chớp chớp đôi mắt linh hoạt “Huyện thái gia, Tiểu Bảo nói nhất định phải tìm người cha thật đẹp, mà cả huyện này chỉ có ngài là đẹp nhất nên đương nhiên để ngài đảm đương. Nếu như ngài đồng ý thì tiểu nữ sẽ đem bảo bối quý giá nhất trong nhà cho ngài “
“Ngừng!” Trầm Tố Nhi hô ngừng, khuôn mặt xinh đẹp có vẻ cực kỳ bất đắc dĩ.
Trong huyện vẫn luôn lưu truyền có một thiếu nữ tên gọi Tam Tiễn cô nương có hành vi rất quái lạ, cũng đặc biệt nhiều mưu ma chước quỷ, lại cũng rất. . . thấy lợi quên nghĩa. Tức là Tiễn Tam Tam trước mắt. Chọc tới nàng là ác mộng của Trầm Tố Nhi! Đừng tưởng rằng Tiễn Tam Tam mở miệng nói về bảo bối miễn phí gì đó mà ham, nếu như ai ham món lợi nhỏ rồi dễ dàng đáp ứng, khi quay đầu lại biết sự thật thì . . . khẳng định sẽ phát điên mất.
Món đồ miễn phí trong miệng nàng chính là… Quan tài!
Quan tài có hiểu không? Quan tài chính là thứ chứ người chết đó. . . Bởi vì nhà nàng ta làm nghề đào quan tài! Đương nhiên thứ quý giá nhất chính là một bộ quan tài thượng hạng.
“Bổn quan đang tuổi thanh xuân, vẫn còn sống chưa đủ. Lẽ nào đã già đến mức ấy, xúi quẩy . . .” Trầm Tố Nhi giả vờ tức giận trợn mắt nhìn nàng, lòng biết hai người bọn họ cố tình làm phiền, đành tự trách mình tự chuốc lấy!
Công việc một ngày ở huyện thông thường chỉ cần mười lăm phút đồng hồ là làm xong hết. Nên ngày thường hơn phân nửa thời gian là ngẩn người nhàn rỗi chờ hết ngày. Vốn đây là một huyện lớn, dấu chân đã đạp khắp phố lớn ngõ nhỏ huyện Đào Hoa mà không gặp được niềm vui thú gì, ngược lại còn khiến cho toàn bộ huyện gần như ai cũng nhận ra nàng. Già thì lên tới tám mươi tuổi, trẻ thì đến bé con ba tuổi.
Có điều sự phòng bị của mọi người đối với nàng lúc bắt đầu giờ đã trở nên càng ngày càng vui vẻ, thân thiện. Mọi nơi đập vào mắt đều hoàn toàn là một cảnh bình an tốt lành. Bởi vì ở cách vùng đất tranh chấp quá xa, nên ngược lại có thể được hưởng sự an bình. Có lúc, địa thế hẻo lánh cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu. Ít nhất không nguy hiểm giống như nơi khác, có thể nhìn thấy cảnh tượng mọi nhà ban đêm không cần đóng cửa.
Nếu như được ở chỗ này cả đời thì thật ra cũng không tệ…
Lại lần nữa nói qua câu chuyện về kẻ xấu xa này. Nửa tháng trước khi đang đi dạo trên đường thì trong lúc vô tình nàng đυ.ng phải tiểu quỷ dễ thương này. Thấy nó trông ngây thơ lại xinh đẹp nên không nhịn được vuốt qua khuôn mặt nhỏ nhắn, kết quả là ác mộng liên tục vì khiến cho Tam Tiễn cô nương trong truyền thuyết quấn quýt.
Ngụy biện đủ điều, kiên quyết nói Huyện thái gia nào đó bất lịch sự với Tiểu Bảo nhà nàng nên sống chết bắt phải chịu trách nhiệm!
Chịu trách nhiệm? Chịu trách nhiệm như thế nào đây?
Chịu trách nhiệm nhỏ thì tự nhiên phải chịu trách nhiệm lớn.
Lần này thì tốt rồi. Bởi vì mỗi chuyện này mà cứ dây dưa tối ngày mà không có kết quả. Rồi vài lần buộc nàng lặng lẽ dẫn bọn hắn đi chơi. Uy hϊếp, nếu như không đáp ứng liền công khai quan hệ của bọn họ!
Quẫn, đại quẫn! Nàng cùng bọn họ thì có quan hệ gì? Cái gì cũng không có.
Chịu phiền toái vài lần, kết quả nàng trốn ở trong nha môn vài ngày không dám ra ngoài. Hôm nay vừa ra liền bị túm ngay? Đứa nhỏ lại còn gọi là cha. Nhưng mà cũng tốt, may mắn nhất là lớn chỉ là gọi lão gia, thỉnh thoảng còn có thể gọi là Huyện thái gia, thật sự quá cảm động! Không phải là gọi bằng tướng công. . .
“Tiễn cô nương, không phải cô vẫn luôn canh giữ ở cửa nha môn chứ?” Trầm Tố Nhi bất đắc dĩ, trước hết phải giải quyết Tiểu Bảo đang ôm chân đã, bởi vì chú nhóc này thực sự dính như đường vậy không chịu rời ra.
“Vâng! Lão gia.” Tiễn Tam Tam cũng thân mật cười kéo tay Trầm Tố Nhi. Nhìn thì cứ như cả ba là người trong nhà vậy. Mặc dù có điểm quái dị nho nhỏ là đứa con thì hơi lớn, còn hai vị nào đó lại hơi quá trẻ.
“Các ngươi lại tìm bổn quan có chuyện gì?” Trầm Tố Nhi đau đầu, chẳng lẽ lại là đi chơi diều à . . .
Tiểu Bảo vừa nghe liền hài lòng bảo: “Đi thả diều thôi, cha phải phóng cho diều lên cao cao.” Một đôi tay nhỏ bé quấn vòng quanh cổ Trầm Tố Nhi, đôi mắt to gian tà lại xoay vòng nhanh như chớp. Thằng nhãi này lại nhìn lên tiểu quỷ to xác hơn kia.
Trầm Tố Nhi cảm giác đầu óc quay cuồng. Chẳng lẽ thật muốn vô duyên cớ vô lại mọc ra một ông xã , cộng thêm . . . Ách! Nàng không khỏi nhìn lướt qua Tiễn Tam Tam, ra vẻ còn muốn mọc ra một lão bà. Ông trời ơi, thực sự TMMD quá rỗi hơi, ông đang đùa với người ta phải không?
Ra khỏi huyện Đào Hoa, hai người đi tới chân núi phía tây. Nơi này là một bãi cỏ xanh, đúng là nơi thích hợp để chơi diều. Tiểu Bảo thật đúng là đã chuẩn bị.
Trầm Tố Nhi không muốn chạy, cũng không muốn cử động. Nàng tìm một bóng cây vui sướиɠ thoải mái nằm.
Chơi đùa tới khi mệt mỏi, Tiểu Bảo lại giao diều cho Tiễn Tam Tam, còn mình chạy nhảy một mạch đi tới bên người Trầm Tố Nhi rồi bổ nhào! Tức là toàn thân ngã nằm trên người nàng, âm thanh ngây thơ làm nũng: “Cha! Tiểu Bảo thích ngài, ngài phải luôn luôn làm cha của Tiểu Bảo.”
Dứt lời thì nó ra sức “chụt ” một cái lên miệng Trầm Tố Nhi. Tiếp theo, cái đầu lại dụi dụi trên ngực nàng, vẻ mặt thực thỏa mãn. Trầm Tố Nhi quẫn nha, lại cho phép một con tiểu quỷ thả dê à. Nếu không phải hình dáng nó nhỏ như vậy thì nàng ắt hoài nghi liệu nó có phải một tiểu sắc quỷ hay không.
“Nhóc, làm sao mà lại thích ta vậy?”
“Cha xinh đẹp. . . Tiểu Bảo thích nhất là có cha xinh đẹp.”
“? ? . . .” Quẫn, liệu có phải phàm là người xinh đẹp thì nó đều thích hay không ?
Nàng không khỏi tò mò mà hỏi: “Tiểu Bảo, ngươi có mấy cha.”
“Một người.” Tiểu Bảo thuần khiết chớp chớp mắt.
Trầm Tố Nhi thở phào một hơi, còn may là nó không nói có rất nhiều cha “Ông ấy ở đâu vậy?” Như thế nào mà lại không cần nó, đứa con dễ thương như vậy.
“Cha, người làm sao vậy? Muốn hỏi chính mình ở đâu để làm chi? Không phải cha đang ở đây sao?” Vừa nói khuôn mặt nhỏ nhắn dường như sợ hãi nên không ngừng vùi vào trong ngực mà ẩn núp.
“Phốc. . .” Trầm Tố Nhi muốn thổ huyết. Miệng nó nhắc tới một người cha lại chính là mình. “Tiểu quỷ, ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Ba tuổi . . .” Giọng có hơi do dự, nói xong hơi hơi chột dạ.
Lần này thì Trầm Tố Nhi giật mình, bỗng nhiên tiểu quỷ vài tuổi cũng biết được cách giấu diếm mấy tuổi? “Tiểu Bảo rốt cuộc bao nhiêu tuổi?”
“Dạ, ba tuổi thì cha không tin . . . vậy năm được không. Sáu, sáu tuổi cũng có thể. . .”
“Ngươi. . .” Toát mồ hôi! Mồ hôi tuôn như thác nước! Tiểu quỷ này càng ngày càng khiến người khác khả nghi. Vì vậy, nàng giả thu lại tức giận mà hỏi với nét mặt bình tĩnh khuôn “Còn bé mà học người lớn nói dối? Rất không ngoan, con ta mà không ngoan thì ta không chơi với nó nữa.”
“Ô ô! Không có, Tiểu Bảo không phải không ngoan. Đây là mẹ dạy . . . Ô ô, cha không nên tức giận. Mẹ nói, tuổi mẹ hơi bé nên nếu như cha hỏi mấy tuổi thì Tiểu Bảo nói ít đi . . . ít đi một chút . . .” Vừa dứt lời, đôi mắt lệ lưng tròng vô cùng oan uổng đã dò xét Trầm Tố Nhi.
Nàng cảm giác mình muốn ngất, thì ra là Tiễn Tam Tam dạy cho nhóc như vậy sao?
Lúc này, Tiễn Tam Tam gọi từ xa, hưng phấn bừng bừng mà gọi, vẫn còn đang thả sợi dây trong tay “Tiểu Bảo, tại sao không buông? Đúng dậy, kéo cha cùng đi.” Tiểu nha đầu chính là tiểu nha đầu, rất là thích những trò chơi này.
Trầm Tố Nhi vừa nghe thì lại nghiêm mặt.Nhưng nàng tuyệt không muốn động.
Tiểu Bảo mắt sáng lên, thăm dò nhìn Trầm Tố Nhi “Cha, đi chứ?”
“Không đi, Tiểu Bảo đi thôi.”
“Tiểu Bảo cũng không đi, phải đợi cha đi cùng.” Nó liền thích thú dính vào nàng.
Trầm Tố Nhi không có cách nào đành dỗ: “Vậy Tiểu Bảo đứng lên, để ta ngồi dậy.” Vừa rồi nàng nằm, thàng nhóc nhào tới hoàn toàn trên người nàng. Tiểu quỷ nằm bò ra thì lại rất thoải mái, nó coi nàng là cái đệm ?
“Vâng, được “
“Không được động!” Trầm Tố Nhi đột nhiên nhẹ giọng hoảng sợ nói.
Vừa định đứng dậy thì ngẩng đầu lại thấy… Trời ạ trời ạ, trên mặt cỏ! Bãi cỏ trong núi tránh không được việc có rắn! Đã có rắn thì tám chín phần mười là rắn độc.
Ô ô! Thật hối hận. Nhìn thấy cái đầu rắn hình tam giác với cái lưỡi nguy hiểm đang thụt thò mà trong lòng ớn lạnh.
Nàng cũng không hề nghiên cứu gì về rắn, thân rắn to bằng ngón cái người lớn cũng không phải rất dài, cũng không biết nó tên là gì. Nhưng rắn độc thì đầu đều có hình tam giác, cái này là kiến thức khi đọc sách thì mơ hồ còn nhớ.
MMD, không được động! Thở cũng không dám thở mạnh.
Động vật, thông thường nếu không nhận thấy có nguy hiểm thì cũng sẽ không phát động công kích đối với người. Nó đang ở bên chân, chỉ nhúc nhích liền xong đời!
Hy vọng đừng cắn người!
Chỉ là ông trời khó chiều lòng người, con rắn kia bò dọc theo áo trường sam mà tới gần, lại càng ngày càng tiếp cận chân phải của Tiểu Bảo!
Tiểu Bảo nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Trầm Tố Nhi thì nghi hoặc quay đầu nhìn theo ánh mắt của nàng.
Tiểu quỷ này vừa xoay đầu đã chuyển động toàn thân, hơn nữa bắp chân không biết tới tình hình mà lui về phía sau đưa thẳng tới đầu rắn!
Dưới tình thế cấp bách thì nàng có thể bất động sao? Trong lòng chưa kịp nghĩ mà thực hiện động tác! Cũng bất chấp nhiều như vậy, nàng theo trực giác ôm Tiểu Bảo hất về hướng an toàn hơn. Đồng thời cũng nhanh chóng ngồi lên, dùng ống tay áo lưu vân(2) để phẩy về phía con rắn, hy vọng có thể đuổi nó đi!
Bất đắc dĩ . Mà đã quá muộn! “Ai nha. . .” Chết chắc rồi!
Tiểu Bảo hoảng sợ vội vàng bò lại, vừa rồi nó cũng nhìn thấy con rắn độc kia nên không hề chạy được quá xa “Súc sinh chết tiệt!” Cánh tay mập mạp nhỏ bé nhặt lên một hòn đá nhỏ liền ném vào giữa đám cỏ. Lúc này đã không thấy được rắn nên cũng không biết có ném tới hay không !
Trầm Tố Nhi vội vàng cởi giầy vén quần lên, bắp chân bên trái chỗ gần đầu gối cũng có vết rắn cắn, ba cái chấm đỏ nhỏ đang chảy một ít máu ra. Nàng xử lý khẩn cấp, vội vàng cởi thắt lưng của mình ra để cột chân ngăn ngừa độc tính cùng với huyết dịch nhanh chóng chảy lên “Tiểu Bảo, bảo mẹ con mau trở lại huyện tìm thầy thuốc lại đây.”
“Mẹ! Cha bị rắn cắn! Mau đi tìm thày thuốc lại đây. Nhanh lên!” Tiểu Bảo kêu lên rất sợ hãi, cái miệng nhỏ nhắn méo xẹo muốn khóc. Còn bé như vậy mà cũng biết bị rắn cắn sẽ chết sao?
“A? ! Rắn? Được, ta lập tức đi!” Tiễn Tam Tam nghe thấy cũng quá sợ hãi, lập tức quay người chạy về hướng huyện thành, vừa chạy vẫn còn vừa la lớn “Huyện thái gia, ngài không nên cử động. Cử động làm máu chảy nhanh hơn, độc tính cũng di chuyển đi nhanh hơn . . . .”
“Ôi, ông trời sao muốn gọi tôi . . . tôi còn muốn đi dạo chơi nha.” Trầm Tố Nhi nặn nặn muốn loại bớt huyết độc. Nó cắn vào chỗ không thích hợp làm có muốn tự mình hút nọc độc ra cũng không được.
Máu chảy ra biến thành màu đen, Trầm Tố Nhi lạnh hết cả người mà cười khổ “Tiểu Bảo, xem ra hôm nay ta khó tránh tai nạn . . . Chắc chờ không nổi thày thuốc đến, không nghĩ là con rắn này lại độc như vậy!” Phút chốc, nàng phát giác vết thương đau nhói!
Tiểu Bảo không biết dùng vật gì mà rạch một vết tại chỗ vết thương rắn độc cắn thành cái miệng nhỏ, máu đen lập tức chảy ra! Mà nàng còn chưa kịp kinh ngạc rốt cuộc là nó dùng vật gì để rạch thì nó đã cúi xuống, không chút do dự lấy cái miệng nhỏ nhắn hút máu độc giúp nàng.
Trầm Tố Nhi giật mình, không muốn chết lại có thể lôi theo một mạng người vô tội “Tiểu Bảo, không nên! Ngàn vạn lần đừng nuốt vào, mau nhổ ra. Đi tìm nước súc miệng! Mau mau, đừng để ý ta. Không muốn làm liên lụy ngươi!” Nó quá nhỏ, nếu như không cẩn thận nuốt máu độc thì chỉ biết sẽ có thêm một nhân mạng thôi.
Tiểu Bảo ra vẻ không nghe thấy vẫn hút, lại phun ra, hút lại phun mà lặp lại động tác!
“Quá nguy hiểm ! Đừng hút nữa.” Trầm Tố Nhi muốn đẩy nó ra, lại đột nhiên phát giác chính mình không ngờ không thể động đậy! Toàn thân…
Trầm Tố Nhi tỉnh táo nhìn một cái thì lại phát giác cổ tay phải bị Tiểu Bảo tóm lấy, không đúng! Là khống chế! Nàng nhớ đã từng trải qua việc không thể động đậy giống như vậy, đó là bởi vì Mộ Dung Cảnh khống chế cổ tay của nàng, nói là mạch máu . . .
Tiểu Bảo biết võ công? Đứa bé vài tuổi?
Trầm Tố Nhi ngắm nghía Tiểu Bảo, lúc này tiểu quỷ lại có vẻ nghiêm nghị không hợp với một đứa bé, lộ ra vẻ hơi hơi nghiêm túc và chăm chú. Không thể không khiến nàng tin rằng tiểu quỷ trước mắt không đơn giản, khiến người khác không thể tin tưởng . . . Có lẽ chỉ một người vào lúc chăm chú thì mới có vẻ giống như vậy. Nhưng là, nàng liền cảm giác có chỗ nào đó không hợp.
Tiểu Bảo hút cho đến khi máu có màu đỏ mới thôi rồi mới ngừng lại. Nó thở hổn hển hít một hơi thật dài. Lúc này, nó lấy ra từ trong ngực một cái bình sứ nhỏ, đổ ra một viên thuốc đen thui rồi chớp chớp đôi mắt tròn xoe “Cha ăn nó vào thì sẽ không có chuyện gì. Độc còn sót cũng không sợ.” Nói dứt lời thì bàn tay nhỏ bé còn muốn đưa thuốc đến tận miệng Trầm Tố Nhi.
Trầm Tố Nhi không có lý do gì không uống. Tiểu Bảo đã cứu nàng! Không nghĩ tới hôm nay mình lại được một tên tiểu quỷ cấp cứu ? Thật sự là. . . Nói ra thì ai sẽ tin tưởng?
Nàng lo lắng nhìn qua hai má Tiểu Bảo, lại nhìn đến cái miệng nhỏ nhắn dính máu của nó, không khỏi lấy tay áo nhẹ nhàng lau giúp nó “Tiểu Bảo, ngươi không việc gì chứ? Có cần phải cũng ăn một viên thuốc không?”
Phút chốc, Tiểu Bảo chân thành cười một tiếng mà nói ngây thơ: “Không cần. Chút độc nhỏ ấy đối với Tiểu Bảo vô dụng. Cha không cần lo lắng.” Cánh tay nhỏ bé yếu ớt lại đổ ra một viên thuốc, bóp nát rồi xoa lên vết thương. Nó lại nhặt một mảnh lá cây sạch sẽ đè lên vết thương, không biết từ đâu còn lấy ra một chiếc khăn tay để buộc chặt vết thương. Nó lại quan tâm giúp nàng buông quần xuống, còn đi giầy vào.
Động tác kia rất lưu loát, cũng rất nhẹ nhàng . . .
Quẫn! Nàng cũng không biết chính mình tại sao lại có cảm giác như vậy được… Không có gì không ổn, nhưng dù sao nàng vẫn cảm giác được có chỗ nào đó không đúng.
“Tiểu Bảo, ngươi rốt cuộc bao nhiêu tuổi?”
“Con . . .” Tiểu Bảo bỗng nhiên cười một tiếng “Làm sao mà cha lại hỏi vấn đề này?”
“Cảm giác ngươi không giống chú nhóc, biết được nhiều thứ như vậy.” Nghi hoặc, nghi hoặc siêu cấp! Nếu như nó là một đứa bé năm tuổi thì nàng gặp trở ngại! Giống như đương thời nàng mới năm tuổi mà đã đi học trước năm.
Tiểu Bảo lập tức sợ hãi cúi đầu rụt rè trộm liếc mắt nhìn nàng, giống như đứa nhỏ làm chuyện sai lầm rồi nhỏ giọng nói ra chân tướng: “Tiểu Bảo nói cho cha, Tiểu Bảo năm nay. . . chín tuổi. Bởi vì lớn mà vẫn có một khuôn mặt trẻ con nên tất cả mọi người đều cho là con độ năm sáu tuổi.” Âm thanh có lẽ rất ngây thơ, trẻ con chính là trẻ con, không che dấu gì hết.
Ngất! Từ ba tuổi lập tức lại lên tới chín tuổi? Nhưng lần này thì Trầm Tố Nhi tin. Tiểu Bảo nhìn đúng là so với đứa bé năm sáu tuổi thì hơi cao hơn. Đứa bé chín tuổi mà biết được những thứ này thì tuyệt cũng không phải rất kỳ quái. Dù sao ở thế kỷ 21thì “Thần đồng” chín tuổi hình như chỗ nào cũng có, kiểu như đứa bé chín tuổi học lớp 3 tiểu học. Trẻ con thời cổ đại đều trưởng thành sớm, mười lăm mười sáu tuổi đều kết hôn sinh con rồi. Trầm Tố Nhi cũng có thể suy đoán ra là Tiểu Bảo có xuất thân khác thường.
Một lát sau, thày thuốc được mời vội tới.Vừa nghe Huyện thái gia bị rắn cắn, đám đông dân thôn sốt ruột chạy lại đây. Những sai nha này vội vã, ngay cả không tiếc cỗ kiệu duy nhất trong nha môn cũng mang tới đây.
Tiểu Bảo dường như sợ người lạ mà trốn ở trong lòng Trầm Tố Nhi.
Trầm Tố Nhi dở khóc dở cười. Nó sợ người lạ? Hẳn là không! Hơn nữa, nếu như thực sự sợ người lạ thì nàng và nó cũng chưa thể quen được!
“Tiểu quỷ này xuống mau. Đại phu đến xem vết thương cho lão gia đi.” Sư gia vội vàng hô.
Tiểu Bảo ngẩn người không chịu buông tay, hét lên: “Cha đã không có việc gì, mới vừa rồi có một người đi ngang qua đã xem kỹ giúp cha.” Nhất định không chịu để cho người ta xem vết thương của Trầm Tố Nhi, ánh mắt nó mơ hồ mang theo vẻ cảnh giác dường như đang xét nét người chung quanh, giống như không thể để cho người khác cướp đi món bảo bối của mình.
“Tiểu Bảo, mau đứng lên, làm sao có thể cứ dựa vào Huyện thái gia được? Hơn nữa, ngay cả . . . ngay cả không có việc gì thì cũng phải để cho mọi người nhìn một cái mới an tâm.” Tiễn Tam Tam hét lên định dắt Tiểu Bảo rời đi. Tiếc rằng Tiểu Bảo nhất định không thuận theo, quyết tâm quấn quít lấy Trầm Tố Nhi không rời.
Tình hình có hơi hỗn loạn, một vài sai nha khác cũng muốn kéo Tiểu Bảo ra, còn có một số dân thôn bắt đầu khuyên nhủ. Khiến cho Tiểu Bảo oa oa khóc lớn, tỏ rõ tính tình trẻ con nhất định không chịu buông tay rời đi.
Thấy tình trạng này mà Trầm Tố Nhi cứng đờ trong lòng. Bọn họ có biết rằng vào lúc gỡ người ra thì ngoài một đứa bé đang ở trong lòng thì chính nàng là một Huyện thái gia được người người kính trọng.
Ý muốn bảo vệ của tiểu quỷ thật đúng là mạnh mẽ, lại còn biết bịa lời nói dối nữa.
Nhưng mà nàng muốn cám ơn nó, nàng không muốn để lộ chân ra trước mắt bao người. Đến lúc đó chỉ sợ mọi người lại đồng thời bàn luận với nhau, nói nàng là một Huyện thái gia mà sao chân lại xinh xắn giống như của nữ nhân. Tiểu Bảo là trẻ con nên sẽ không liên tưởng đến điều gì, người lớn thì lại khác.
Còn muốn nghĩ một đứa bé chín tuổi thật sự không đơn giản, không biết có hoàn cảnh xuất thân gì? Phải tìm một cơ hội mà hỏi qua . . .
“Ngừng! Ngừng!” Rốt cục không thể nhịn được nữa , Trầm Tố Nhi lớn tiếng.
Lập tức yên tĩnh lại. Lão đại phu cũng tiến lên, vẫn còn xách theo hòm thuốc.
Trầm Tố Nhi nhìn lướt qua rồi nói với lão đại phu “Đại phu a, làm phiền ông bắt mạch, xem một cái liệu có hiện tượng trúng độc hay không.” Nàng thò cổ tay trắng nõn ra.
Đại phu xem mạch xong thì nói là bình thường. Lúc này, nàng thật sự thật sự nghe được rất nhiều người thở phào.
Cảm động! Thật sự rất cảm động… Không nghĩ tới nàng là một vị Huyện thái gia cãi vã ngang ngược biến quạ thành rồng mà lại được lòng người như vậy!
“Tiểu Bảo nói không sai, bổn quan hiện tại không có việc gì. Mọi người không cần quan tâm, cứ đi về đi.” Trầm Tố Nhi cười yếu ớt, nụ cười nhợt nhạt này trong nháy mắt khiến cả đám người đần ra. Tiểu Bảo lại càng nháy mắt mãnh liệt . . .
Kết quả, Trầm Tố Nhi vẫn phải lên cỗ kiệu. Cỗ kiệu có hình cái ghế không có mái che. Tiểu Bảo cũng cùng lên theo. Vì vậy ba người đi có một đoàn người trùng trùng điệp điệp cùng trở về.
“Lão gia, ngài có con trai từ khi nào?” Có mấy tên sai nha có lẽ rốt cục bị lòng hiếu kỳ không thể đè nén mà mở miệng hỏi.
Trầm Tố Nhi cười khẽ cúi đầu nhìn thấy Tiểu Bảo vẫn dính vào trên người mình “Ách, hồi trước đã có, là con nuôi.”
Mọi người vừa nghe thì bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra là con nuôi, vậy thì không có gì. Người cẩn thận không khó nghe ra, có nhiều người thở phào một hơi. Có người bắt đầu chòng ghẹo “Tiểu Bảo, ngươi mấy tuổi vậy?”
“Ba tuổi. Cha mười bốn tuổi thì có ta . . .” Lên tiếng khờ khạo ngây thơ thì ai dám hoài nghi?
“Phù . . .” Lại một tràng những tiếng kinh hô nổi lên bốn phía! Con riêng? Huyện thái gia vẫn còn không thừa nhận? !
Trầm Tố Nhi cũng không giải thích, vẻn vẹn mỉm cười liếc nhìn Tiểu Bảo, con mắt gian tà kia đang đảo quanh, điệu bộ đúng là được chơi đùa thì rất vui mừng nha. Tiểu quỷ muốn chơi đùa, thì nàng sẽ theo hắn.
Đột nhiên, hình như đã nhận ra. . . Có một đứa con thú vị thì hình như cũng không tệ, cuộc sống cũng không đến mức quá nặng nề.
(1)Tiết thanh minh: nghĩa là ngày có trời trong sáng.
Thanh minh là Tiết khí:Tiết Thanh minh là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước phương Đông chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Hoa cổ đại, là một trong số hai mươi tư tiết khí của âm lịch. Tiết Thanh Minh đến sau ngày Lập Xuân 45 ngày: Khi tiết Xuân Phân qua, những cơn mưa bụi của trời xuân đã hết, bầu trời trở nên quang đãng, sáng sủa, thường bắt đầu trong tháng ba hoặc muộn lắm là đầu tháng tư âm lịch tuỳ từng năm. Người Trung Quốc coi Thanh Minh là một trong 4 Tiết mừng lớn.
Theo tuyền thuyết tiết Thanh minh được bắt nguồn từ đời nhà Hán (206 tCn. – 220 sCn), khi đó các bậc Đế Vương thực hiện việc tế lễ các Tiên vương tại lăng mộ sau thành phong tục dân gian.
Cho đến đời nhà Minh (1368 – 1644)và nhà Thanh (1644 – 1911) cơn sốt đi tảo mộ lên đến đỉnh cao, có người không chỉ đến mộ tổ tiên đốt tiền bạc, mà còn làm mâm cỗ đầy để cúng trước mộ.
(2) Tay áo lưu vân: là tay áo kiểu rộng và rũ