Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

Chương 64: Ô long! Đó là một tên quan có tâm tư bất chính

Mộ Dung Cảnh nói: “Trẫm tất sẽ nghĩ biện pháp”. Tuyết liên ngàn năm kia rốt cuộc có ở Linh Vân sơn trang hay không? Không thể đoán được, hơn một tháng nay hắn hầu như đã tìm kiếm từng ngóc ngách của Linh Vân sơn trang, quả thật không phát hiện được cái gì đáng ngờ. “Di vật của tiên sư quả thật có nhìn thấy ở Linh Vân sơn trang, không hề giả dối. Nhưng tại nơi nào thì không có đề cập qua.” Thôi thần y lắc đầu. Hắn đã hành nghề chữa bệnh vài chục năm, gần đây mới biết được là trên thế gian thật sự là có tuyết liên ngàn năm. Nó được nhắc đến trong một quyển sách y học thông thường. Trên còn có hình tuyết liên ngàn năm, vẫn còn được nhắc đến ở một nơi nào đó mà hắn đã từng xem qua. Đó là một quyển sách y học thông thường. Ông đã hành nghề y bao nhiêu năm nay, một năm trước không đọc nó, nếu không đã sớm phát hiện ra sự tình rồi.

Ngay sau đó, ông liền bắt đầu tra cứu toàn bộ sách y học. Về việc sinh trưởng của tuyết liên ngàn năm, về khả năng giải mọi loại độc của nó, được ghi chép lại rất ít. Quả thật nó có tác dụng hay không ông cũng không rõ lắm, nhưng tuyết liên ngàn năm có thể giải được rất nhiều loại độc cũng là chuyện có căn cứ.

Mộ Dung Cảnh trước khi xuất cung đã thử điều tra về bảo vật trấn trang của Linh Vân sơn trang – tuyết liên ngàn năm. Hắn đã từng âm thầm phái Trần Thủ đến sơn trang gặp mặt trang chủ thỏa thuận việc trao đổi để lấy tuyết liên, nhưng cả ba lần đều bị từ chối. Không còn cách nào khác, hắn đành phải ra hạ sách, mai phục quanh Linh Vân sơn trang hơn một tháng nay để nghe ngóng tin tức về tuyết liên ngàn năm, kết quả là trộm phải cái không cần trộm.

Hiện tại chuyện ăn trộm kia còn chưa có lắng xuống, thứ trộm được không phải là tuyết liên ngàn năm thật? Tâm tự nhủ cần phải nén giận là giả! May mắn là không phải toàn bộ công sức đều uổng phí, chí ít có thể tranh thủ khoảng thời gian một năm. Hơn nữa dựa vào loại thuốc ban đầu, ít nhất trong 2 năm tính mạng của Sơ Tuyết sẽ không bị ảnh hưởng.

Về chuyện tìm kiếm loại dược thảo này, trong cung chỉ có hắn và thần y biết rõ.

************************************************

Khi đó, ở Nam Man quốc phủ Thái tử, bầu trời cũng u ám…

“Tiếp tục tìm kiếm! Tìm không được người, các ngươi vĩnh viễn đừng mong quay về Nam Man.” Tư Mã Lạc nổi giận, vẻ mặt tối sầm chưa từng dịu đi. Lúc trước đã cử một nhóm thị vệ đi tìm, giờ cũng không ai biết là đã đi nơi nào. Hiện tại hết nhóm này đến nhóm khác được phái đi tìm người, đã gần ba tháng, ngay đến cả một dấu vết cũng không tìm được. Tin tức duy nhất thu được là Mộ Dung Cảnh cũng đang tìm kiếm.

Lúc đầu hắn hoài nghi là Mộ Dung Cảnh cố ý che dấu, chỉ là dần dần hắn không thể không tin, Mộ Dung Cảnh đúng là liều mạng tìm người, chỉ còn thiếu đem Bắc Uyển đào xới. Nếu chỉ là đóng kịch, cũng chắc chắn sẽ không cần thiết phải làm đến mức độ này.

Bắc Uyển thoạt nhìn cũng không lớn, tại sao tìm một người lại giống như mò kim đáy bể chứ?

Tiểu Tố nhi rốt cuộc ở nơi nào? Ẩn náu ở đâu?

************************************************

Hai năm sau…

Ở một huyện nhỏ yên bình tại một nơi xa xôi hẻo lánh tại Bắc Uyển quốc.

Nói là một huyện chứ chung quy cũng chẳng khác gì một thôn trấn nhỏ ở hiện đại. Vùng đất này núi cao chiếm phần lớn, khuất trong mây, các cánh rừng rộng lớn còn hoang sơ. Toàn bộ người dân trong huyện cũng chỉ khoảng một nghìn mấy trăm người.

Từ sáng sớm, tại nha môn của tri huyện, nha sai uy nghiêm đứng đó. Như thường lệ, dân chúng tụ tập lại rất đông, mà trong đó đa số là các cô gái trẻ đẹp.

Thăng đường!

Uy… Vũ…

Một người tuấn mỹ, quần áo không chỉnh tề, mũ có chút lệch lạc, khom người, chầm chậm đi ra đích thị là Huyện thái gia. Vừa nhìn một cái đã biết ngay là bị lôi từ ổ chăn ra, vẫn còn ngái ngủ, bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo, lười biếng ngồi phịch một cái xuống ghế, vẫn còn chưa ý thức được sự hiện diện của mình.

Lúc này, nha sai chia thành hai hàng đứng hai bên, chính giữa công đường là đôi vợ chồng trung niên, đang ra sức cãi nhau ầm ĩ.

Mọi người vốn tưởng rằng tri huyện đại nhân sẽ đập đường bản hô to thăng đường, chẳng dè hắn ta lại vơ bừa lấy, giơ lên cao lại ngáp một cái thật to, lười biếng duỗi duỗi thắt lưng. Một khắc sau, Huyện lão gia không hề kiêng dè gì mà nằm gục xuống bàn ngủ. Ôi nước miếng vẫn còn chảy ra ròng ròng!

“Đại nhân, đại nhân tỉnh! Trên công đường có người.” Người kia chính là lão sư gia, ở một bên không ngừng nhắc nhở. Trong huyện, người biết chữ không nhiều, người có học lại càng ít. Hắn đã đọc sách hơn nửa cuộc đời, cũng tham gia thi tú tài. Cả huyện chỉ có hắn là đỗ. Mấy chục năm qua, huyện Đào Nguyên này thực sự rất hăng hái, muốn thoát khỏi lạc hậu, từ đời này sang đời khác, chăm chỉ miệt mài làm ruộng.

Từ một năm trước, hắn đã thấy hành vi vủa Huyện thái gia cổ quái vô cùng, lười nhác chẳng để việc gì trong đầu. Nhưng cũng may mắn hắn là người tỉnh táo, cũng biết đem án lớn án nhỏ trong huyện giải quyết ổn thỏa, gọn gàng. Công bằng công chính, cuộc sống nhân dân khá tốt, nên hắn cũng được lòng dân chúng, đích thực là một viên quan thanh liêm. Chỉ là hành động của viên quan than liêm này rất kì quặc, gần như lúc nào nhìn tới cũng thấy hắn lười biếng ngáy khò khò, dường như cả nghìn năm cũng ngủ không đủ.

“Gì…” để cho ông tỉnh ngủ một chút. Huyện thái gia có phần vô thức, mơ màng dụi dụi mắt, híp mắt đánh giá một lượt, bỗng “Phanh!!” đột nhiên đập đường bản, mọi người sợ đến đứng tim! Ngay cả sư gia một bên cũng giật mình mà lui mấy bước.

Tiếng sấm rền vang, hạt mưa thi nhau rơi xuống.

Uể oải hỏi : “Ngươi là người phương nào? Có gì oan ức?” Hỏi một câu, lại gõ đường bản mấy cái.

Lúc này, vị đại thẩm bị làm cho giật mình, kinh hãi một hồi, tựa như quên mất mình định nói cái gì. Một lúc sau, nhanh chóng lấy hơi bắt đầu khóc sướt mướt, lần lượt lấy hai tay áo chấm chấm nước mắt, chỉ là người sang suốt đều nhìn ra…

“Làm gì có nước mắt mà lau.” Huyện thái gia bực mình lẩm bẩm.

Dưới công đường, mấy sai nha cố gắng nín cười đến mức đỏ mặt, muốn cười mà không dám, quả thực là khổ sở. Huyện thái gia nhà bọn họ đúng là khác người, Huyện thái gia tiền nhiệm mỗi khi thăng đường là khoảng thời gian phiền toái nhất. Hiện tại đúng là mỗi người đều ngóng trông lên công đường, sự việc chỉ bé bằng hạt đỗ, hạt vừng cũng bắt Huyện thái gia nhà bọn họ thăng đường xử án. Không có cách nào khác, Huyện thái gia nhà bọn họ quả thật, không hề phách lối hống hách, chưa hề thấy hắn tức giận bao giờ.

Đây vẫn chưa phải là chỗ trọng yếu… Mấu chốt là ở chỗ, Huyện thái gia cũng rất khôi ngô tuấn tú, lại có người mẹ bị mù, còn lại không còn người thân nào khác. Này không phải là càng làm cho con gái chưa chồng trong huyện càng khao khát muốn lọt mắt xanh của Huyện thái gia sao? Mỗi khi thăng đường thì ngoài cửa sẽ tụ tập đủ loại con gái, mỗi người một vẻ, một kiểu cách, cố gắng trang điểm lộng lẫy, liếc mắt đưa tình, lại làm cho mấy tên lưu manh côn đồ trông vào mà tâm loạn, chỉ ước… có thể nhặt một người về nhà từ từ sử dụng.

Ai nấy đều tính toán như thế, ôi, chỉ là đã hơn một năm rồi, sao lại vẫn còn mơ tưởng đến người ta nữa chứ?

Lúc này Ngưu đại thẩm khóc còn lợi hại hơn khi vừa nghe đại lão gia nói, chỉ có thể dùng “kinh thiên động địa, long trời lở đất” để mà hình dung, “Huyện thái gia, người nhất định phải làm chủ cho dân phụ, tên chết tiệt vô lương tâm này, dân phụ ở nhà hắn làm trâu làm ngựa, ngậm đắng nuốt cay hóa ra là để hắn lén lén lút lút nuôi mấy ả hồ ly tinh, bây giờ, bây giờ, chính là chết cũng không cam lòng, nam nhân quả là kẻ bạc tình ..”

“Ta, ta đâu có! Oan uổng quá, oan uổng quá!” Ngưu đại thúc quỳ bên cạnh Ngưu đại thẩm rất bình thường, chỉ là bộ dáng có phần ngây ngốc, xem ra đúng là một người hiền lành trung thực.

“Ngươi có, có, có, có, …”

Lúc này cả hai lại bắt đầu ầm ĩ cãi cọ… Ầm ĩ cả nửa ngày, Huyện thái gia rốt cuộc hiểu rõ, hóa ra là Ngưu đại thúc nhiều lần nhìn trộm Hoàng quả phụ nhà hàng xóm, nghe đâu Hoàng quả phụ kia đầy đặn đẹp đẽ, tuổi còn trẻ mà đã ở góa, Ngưu đại thúc “bất trung” vừa vặn bị bình dấm chua Ngưu đại thẩm bắt được, ầm ầm ĩ ĩ, cư nhiên còn đả động cả đến cửa nha môn?

Toàn bộ mọi người trong huyện đều biết, Ngưu đại thẩm đích thị là một bình dấm vô cùng lớn, vô cùng chua.

Con ngươi xinh đẹp của Huyện thái gia hơi trầm xuống, đảo qua hai sai nha hai bên, lại lần nữa đảo qua sư gia bên cạnh…, như thế này để bọn họ tự giác cảm thấy kính nể vài phần, để tránh bị quan lớn xăm soi, nhìn không chớp mắt, phải đứng chỉnh tề, quy củ. Phút chốc nản lòng … Một đám ăn no không có việc gì làm, có mỗi chuyện cỏn con này mà cũng dám lôi nàng lên công đường!

Trầm Tố Nhi gõ đường bản một cái thật mạnh! Tiếng ồn ào phía dưới ngừng lại.

“Cái kia, các ngươi cứ thương lượng, bàn bạc. Lúc nào bàn bạc có kết quả, bản quan sẽ xử lại nha. Bản quan trước tiên muốn nghỉ ngơi một chút, các ngươi cứ tiếp tục trò chuyện… ” Nói xong, Huyện thái gia lại có thể trước mặt bao người gục mặt xuống án thượng mà ngủ.

Việc khó khăn nhất đối với thanh quan là giải quyết việc nhà của người ta, hơn nữa, chuyện hai phu thê nhà họ, muốn nàng thẩm tra thế nào? Căn bản là cãi nhau a …

Cuộc sống trước đây của nàng quả thực quá nhàn rỗi. Không chừng chức quan nhỏ này sẽ khó giữ, nếu ngày hôm nay không cho bọn chúng chút nghiêm trị, bọn chúng quả là không đem nàng để vào mắt.

Thực sự nói ngủ là ngủ, bây giờ nàng đã luyện thành thói quen rồi, sét đánh có khi nàng cũng không tỉnh nổi nữa. Ồn ào quá đi ! Khi ngủ, tai phải không nghe thấy gì…

“ Đại nhân, thưa đại nhân, mời kết án. Muốn phán như thế nào đây ạ?

Trầm Tố Nhi vừa tỉnh dậy, còn muốn phán nữa sao? Đôi mắt còn ngái ngủ chớp chớp, làm cho hai vợ chồng mặt đỏ tới mang tai, cũng không ngại mệt.

Cầm lấy đường bản gõ gõ, đứng lên tuyên án : “Bản quan tuyên án! Ngưu đại thúc không biết kiểm soát hành vi của mình, quả thật thẹn với Ngưu đại thẩm, lẽ ra nên chịu nhận lỗi. Nhưng có điều, bản quan thấy xin lỗi là còn quá nhẹ, nên để lấy lại công bằng cho đại thẩm, bản quan quyết định sửa đổi bản án: chuẩn cho Ngưu đại thẩm không cần tuân thủ nữ tắc, đặc biệt cho phép “hồng hạnh xuất tường” Bản án đã kết, không thể kháng án!”

Cầm đường bản lên, nghĩ định gõ gõ để kết thúc bản án, nhưng…Bỗng một trận cười vang lên trên công đường

Ngưu đại thẩm già nua xấu hổ, mặt đỏ hồng. Quan lớn chết tiệt, kiểu kết án gì đây? Ngưu đại thúc rất thức thời, định dắt lão bà đi, nói lớn: “Chúng tôi không kiện nữa, không kiện nữa”

“Được! Lão nương đây hôm nay cũng không kiện nữa, xin rút lại bản án, không kiện nữa!” Ngưu đại thẩm dù có da mặt dày đi nữa, cũng không chịu nổi nữa rồi. Bất mãn mà vội vã kéo nam nhân của mình trốn tránh.

Trầm Tố Nhi hơi hơi nhếch môi, vẻ mặt mơ màng y như vừa mới tỉnh ngủ : “Được rồi! Có việc thì khởi tố, không việc gì thì lui đi!”

Nàng đã muốn họ rút lui thì …

“Thưa quan lớn, tiểu nữ có việc.” Ở cửa nha môn, giữa đám dân chúng đang tụ tập bỗng xuất hiện một nữ tử tô son điểm phấn, trang phục hoa lệ. Nữ tử trẻ tuổi lắc lắc eo thon nhỏ, xoay qua xoay lại, cũng có vài phần nhan sắc, cũng khá quyến rũ xinh tươi, liếc mắt đưa tình, trông kia, nàng ta chỉ liếc mắt một cái thôi mà ánh mắt của cả đám sai nha đứng hai bên đều tập trung trên người nàng. Đặc biệt chú ý đến hai quả đồi trước ngực, ẩn ẩn hiện hiện như những gợn sóng.

“Chuyện gì?” Trầm Tố Nhi mắt phượng khẽ nhíu, chăm chú quan sát. Trước đây nàng đã ngắm đủ các loại dáng vẻ của mỹ nữ rồi.

Lúc này, nữ tử kia tỏ vẻ e thẹn, hướng Huyện thái gia phóng một cái mị nhãn, nũng nịu nói: “Thưa quan lớn, tiểu nữ gần đây tâm trạng hay phiền muộn bực dọc… Ở đây lại vô cùng không thoải mái…” Bàn tay trắng hồng kia lại đặt ở ngay trước ngực mình, đôi mắt to mê hồn, quyến rũ không thôi.

Ôi chao, ở địa phương dân phong chất phác, giản dị như vậy, lại có thể có loại con gái dám ở trước mặt bao nhiêu người, không kiêng dè gì câu dẫn Huyện thái gia?! Nam nhân coi cảnh này chắc nhìn đến không chớp mắt, nước miếng chảy ròng ròng; Nữ nhân khinh thường muốn nôn. (PS : kì thực những nữ nhân trong long cũng thầm ân hận, làm sao để nữ nhân khác nhanh chân đến trước chứ. Nếu ả làm như vậy khiến Huyện thái gia chú ý, khiến ngài hân hoan sung sướиɠ thì phải làm sao bây giờ?)

Trầm Tố Nhi vẻ mặt ngờ vực mà nhìn chằm chằm bộ ngực nữ nhân kia. Các nữ nhân đứng xung quanh đồng loạt nỗi lên dấm chua, nghiến răng nghiến lợi, ai ai trong lòng cũng thèm muốn cùng âm thầm đố kỵ.

Nhưng mà, rất nhanh … Huyện thái gia của bọn họ lại hạ lệnh : “Sư gia! Ngươi kinh nghiệm lâu năm, đi tới sờ thử xem, bộ ngực của vị tiểu thư này có vấn đề gì xảy ra không?” Dứt lời lại phang thêm một câu: “ Biết rồi thì trở lại báo cáo, bản quan đi ra hậu đường tìm chút gì ăn, đói rồi …”

Trầm Tố Nhi vừa đi vào hậu đường, cả đại đường huyện nha cười nghiêng cười ngả! Đặc biệt là các nữ nhân, càng cười đến khoa trương như được thỏa lòng vừa ý. May mà đó không phải chính mình …

Trầm Tố Nhi sửa sang lại mũ cánh chuồn trên đầu. Tránh được tai mắt của Mộ Dung Cảnh, đúng là hiện tại nàng đang sống vô cùng thoải mái, tự tại.

Một năm trước, một thư sinh lết cái cơ thể suy yếu của mình lên Kinh ứng thi. Lần này may mắn có tên trên bảng vàng, tiếc rằng khi trở về mắc bệnh không dậy nổi, tốn hết sạch hai mươi lượng mà Trầm Tố Nhi cấp cho trước đây mà bệnh tình không có chút khởi sắc. Nếu không phải Trầm Tố Nhi quá buồn chán, giúp đỡ hai mẹ con nhà họ, e rằng họ đã sớm chết đói.

Thí sinh có tên trên bảng, đương nhiên sẽ được phong quan. Nhưng mà chỉ được phân một chức quan thất phẩm nhỏ xíu như hạt vừng, phỏng đoán là không lo lót cho các quan trên nên bị sắp xếp nhậm chức tại một địa phương nghèo nàn, hẻo lánh lại hoang dã tại Bắc Uyển quốc. Phải xa quê, vị thư sinh đó lại mang bệnh trong người mà đi nhâm chức, lại còn dắt theo cả mẫu thân.

Trước đây, nhà bọn họ không có thu nhập, toàn bộ đều dựa vào một tay nữ hồng của người mẹ chèo chống mấy miệng ăn. Hiện tại bà đã bị mù cả hai mắt không còn thêu thùa được nữa, chàng thư sinh này nếu không cố gắng, có lẽ trong nhà đến nước lã cũng không có mà uống. Toàn bộ trông cậy vào chỗ ngân lượng triều đình phân phát.

Chỉ là số hắn không may lắm, trên đường đi nhậm chức lại bị bệnh chết. Trầm Tố Nhi nhìn bà mẹ, cảm thấy xót thương cho bà. Nhớ lại khi nàng được sống bên mẹ nuôi, được bà chăm sóc chở che, cư nhiên dám mạo danh chàng thư sinh kia đến huyện Đào Nguyên này làm Huyện thái gia.

Thoáng một cái đã hơn một năm trôi qua… Ngày trôi qua thật mau…

Trầm Tố Nhi vào bên trong, một nha hoàn đang giúp một lão phu nhân ăn uống. Nghe được tiếng bước chân, lão phu nhân cười nói: “ Nhiên Chi, qua đây ăn bữa sáng nào con”

“Mẫu thân” Nhiên Chi chính là tên của chàng thư sinh kia. Trầm Tố Nhi không muốn hoàn toàn dùng tên của thư sinh kia, nói với người bên ngoài, bản thân tên là Thư Nhiên, bỏ đi chữ “Chi”. Nhưng lão phu nhân theo thói quen vẫn hay gọi Nhiên Chi, cũng sẽ gọi nàng như vậy.

Trước mặt lão phu nhân, Trầm Tố Nhi chưa bao giờ dám lỗ mãng hay khinh suất.

Toàn bộ người dân trong huyện đều biết, Huyện thái gia vô cùng hiếu thảo với mẫu thân. Hơn nữa, mẫu thân bảo gì là ngài nghe nấy, chưa một lần trái lời. Một thanh niên tốt như vậy trên thế gian này biết tìm ở đâu nữa?

Ôi! Đúng là người ngoài thì không biết. Huyện thái gia nhà họ không phải là nói gì nghe nấy, mà là lão phu nhân chưa bao giờ đòi hỏi hay yêu cầu bất kì cái gì. Nếu đã không có yêu cầu gì, làm sao chả đến mức “bảo sao nghe vậy” chứ?

Trầm Tố Nhi im lặng ăn bữa sáng.

Lúc này, lão phu nhân ôn tồn gọi “ Nhiên Chi”

“Dạ mẫu thân”

“Công việc dạo này thế nao?”

“Tốt lắm ạ. Huyện Đào Nguyên này chỉ bé bằng bàn tay, có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Tất cả chuyện lớn chuyện bé, đối với Trầm Tố Nhi mà nói, đúng là gϊếŧ gà dùng đến dao mổ trâu.

“Nhiên Chi rất giỏi, nương ở đây đã nghe được rồi, trên công đường lúc nào cũng có tiếng cười truyền đến” Nghe vậy, tâm tình Trầm Tố Nhi cũng theo đó mà tốt lên. “ Mỗi lần thăng đường đều kết thúc trong vui vẻ, e rằng ca Bắc Uyển này, cũng chỉ có một mình ngươi thôi. Nương thấy, con tuyệt không thua kém nhân tài của tam quốc đâu.”

“Nương đừng chê cười con … Ách, ngại lắm, con chẳng biết gì đâu” Trầm Tố Nhi gượng gạo cười, cố gắng cường điệu hóa tiếng cười lên.” Trong lòng nàng biết, nghe nói trước đây Thư lão phu nhân cũng là một tiểu thư con nhà khá giả, cũng từng được đọc sách. Thư gia cũng là con cháu nhà giàu nhưng cuối cùng lại bị suy tàn thành như vậy mà thôi.