Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

Chương 18: Cầu tình! Cố gắng hết sức

Thống lĩnh đại nội — Trần Thủ?!

Tới lúc Trầm Tố Nhi nhìn rõ người đang quỳ trước mắt mình, bị bất ngờ suýt nữa đem ngụm trà vừa mới nhấp phun hết ra!

Bởi vì nhìn rất quen mắt a, người đầu tiên nhìn thấy khi tới nơi này, ngoại trừ cái tên Hoàng đế kia thì chính là hắn. Nhìn hắn mắt kiếm thâm sâu, mặt cương nghị như có một đám mấy den bao phủ, chắc là có chuyện gì phiền lòng, như là bị bức tới đường cùng.

Thấy hắn quỳ trên mặt đất không đứng dậy, muốn nói gì nhưng lại thôi nhìn nhìn đám người Tiểu Dong.

Trầm Tố Nhi lập tức hiểu được, ho nhẹ vài tiếng, người trong phòng lớn đều lui ra bên ngoài.

Nàng khách khí hỏi: “Trần, Trần đại nhân, trước đứng lên rồi hẵng nói, không biết tới đây tìm bản cung có chuyện gì?” Giả bộ nghiêm túc, chỉ là danh xưng cổ đại nàng cũng ko rõ lắm. Gọi hắn là đại nhân chắc là ko có vấn đề gì? Dù sao hắn cũng là thống lĩnh cấm quân đại nội, là tâm phúc bên cạnh Hoàng đế, như thế nào lại đột nhiên tới đây?

Ko phải là Hoàng đế phái hắn tới chứ……

“Nương nương, tì chức tới đây là có chuyện muốn cầu xin.” Trần Thủ vẫn ko đứng lên.

Trầm Tố Nhi từ trực giác thấy chuyện hắn phải “cầu xin” thì chắc ko phải chuyện thường, nhưng kỳ quái a, nàng một người ko có quyền ko có thế lại ko được sủng, hắn muốn cầu xin cái gì được chứ? Trong lòng nghĩ như thế, nhưng mặt ngoài vẫn là khách khí nói: “Có chuyện gì cần ta giúp vậy, Trần đại nhân không ngại thì nói thẳng đi, ta nếu có thể giúp thì chắc chắn sẽ giúp a.” Nói xong rồi mới nhớ, ngay cả xưng bản cung cũng quên luôn.

Quy củ trong cung, đúng là nàng chẳng quen.

“Cầu nương nương hướng Hoàng thượng cầu tình, bỏ qua cho bọn họ. Hai mươi tám mạng người, không thể nói gϊếŧ là gϊếŧ luôn được, còn cả đám thị vệ nữa, trong lòng nguội lạnh a……” Nói đến đây, Trần Thủ trong mắt có lệ. Trong mắt hắn nhìn thấy cả tơ máu, tiều tuỵ vì lo lắng, rất có thể hôm qua hắn ko ngủ.

Nghe Trần Thủ đem chuyện nói xong, tâm tư băng lạnh, quả nhiên là là bạn với vua như chơi với hổ a, tính mạng con người như cỏ rác.

Bạo quân a bạo quân……

Trầm Tố Nhi nhịn không được nhíu mi, đồng thời vẻ mặt cũng khó xử. Trước mắt, nàng chỉ là giả bộ Bồ Tát qua sông thôi—thân mình còn khó bảo toàn, như thế nào cầu tình được a? Mà cái tên Hoàng đế kia nhìn có vẻ ko dễ thương lượng.

Thật khó khăn! Hơn nữa, nàng với hoàng đế cũng chẳng có giao tình, làm sao ko biết xấu hổ mà mở miệng đây?

“Trần đại nhân, ngươi nhìn bản cung…… Ta, ta ở trước mặt Hoàng Thượng tiếng nói có trọng lượng ko? Từ lúc tiến cung đã ko được sủng ái, bây giờ còn bị cấm cung, biết nói thế nào đây? Chi bằng, ngươi đi tìm Hoàng Thái Hậu thấy sao? Hoàng Thái Hậu tước mạo từ bi hiền hậ, khẳng định dễ nói hơn ta, lời nói cũng tuyệt đối có trọng lượng hơn……”

Sự thật đúng là như thế, Hoàng Thái Hậu có trọng lượng, Trầm Tố Nhi một chút cũng ko có.

Chuyện này thật ra, cung nữ thái giám đều rõ ràng, hắn đường đường là một thống lĩnh đại nội như thế nào lại ko rõ?

Nàng thật sự ko hiểu, tùy tiện tìm một người được sủng ái, lời nói cũng có trọng lượng hơn ta a, tuy rằng treo cái danh hiệu Hoàng Hậu, nhưng thật sự so với phi tần bình thường cũng chẳng khác gì……( Đây là suy nghĩ hoàn toàn chân thật của nàng.)

Trần Thủ như thể ko bị lời nói của Trầm Tố Nhi ảnh hưởng.

Vẫn nóng lòng như cũ.

“Bịch! Bịch! Bịch!” Dập đầu ba cái vang lên tiếng vang!

Làm Trầm Tố Nhi giật mình thẳng đứng, thật là doạ người!

Đại lễ này ko phải ai cũng được nhận a.

“Nương nương! Trần mỗ lấy tính mạng mình cầu xin người! Kiếp sau xin được làm trâu làm ngựa để báo đáp ân tình người.” Trần Thủ là quá bất đắc dĩ, một đêm thức trắng cũng ko nghĩ ra được biện pháp giải quyết, “Buổi trưa ngày mai sẽ đem đi xử trảm, thánh chỉ đã hạ xuống! Thời gian vài canh giờ cũng ko còn nhiều. Cầu xin nương nương! Cầu xin người!”

“Cái kia…… Trần đại nhân…… Mấu chốt phải ở chỗ này a! Ngươi trước cứ đứng lên đã, nhận lễ lớn như vậy ta tổn thọ mất. Hoàng Thái Hậu dù sao cũng là nương của Hoàng Thượng, so với ta là một người ngoài……” Trầm Tố Nhi muốn ngất luôn.

Nàng đứng lên muốn đỡ hắn dậy, phát giác ko nhấc dậy được!

Trần Thủ hai chân giống bàn đá quỳ trên đất ko nâng dậy được.

“Nương nương, Hoàng Thượng một khi đã quyết định chuyện gì là ko thể thay đổi được. Trong triều từ cao tới thấp, duy nhất chỉ chú ý tới ý kiến của Tương gia, hiện tại hắn thân cũng ko bảo toàn được. Tìm Hoàng Thái Hậu cầu xin, ta không phải không nghĩ tới, chỉ là Hoàng Thượng hận nhất nữ nhân hậu cung tham gia vào chuyện chính sự, ta sợ lại phản tác dụng–”

“Dừng!” Trầm Tố Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở, cũng ngồi xổm xuống trước mặt Trần Thủ, nghi ngờ: “Này…… Ta, ta cũng là nữ nhân hậu cung. Chẳng lẽ ta có thể tùy tiện tham dự vào chuyện chính sự? Được rồi, ko phải là ngươi muốn hại chết ta đấy a!……” Ta đã biết hắn tìm lầm người! Niệm tình quen biết, cũng không phải ko muốn giúp hắn, chỉ là chuyện này ko nằm trong phạm vi năng lực của nàng.

Đúng a, đó là nàng hiểu được lời nói của mình có bao nhiêu trọng lượng, có bao nhiêu năng lực.

Chuyện này nếu mình ko có năng lực làm được, thì đừng tuỳ tiện hứa hẹn với người ta.

Một khi đã có lời hứa hẹn, nếu làm không được chỉ tổ thêm phiền não.

“Nương nương! Việc này đều là vì người. Hoàng Thượng là vì người gặp chuyện nên mới tức giận như vậy, chỉ cần người ra mặt cầu tình…… rất có thể…… rất có thể cứu được mấy chục tính mạng a! Nương nương……”

Trần Thủ nói về sau cũng có chút ko chắc chắn.

Giống như hắn cũng ko xác định được Trầm Tố Nhi có thể làm được hay ko.

Trần Thủ là đang đánh cuộc.

Đánh cuộc Trầm Tố Nhi ở trong lòng Mộ Dung Cảnh có vị trí đặc biệt.

Đi theo Mộ Dung Cảnh đã nhiều năm, chuyện ngày hôm qua đã làm cho hắn nhận ra, Trầm Tố Nhi là đặc biệt.

Lúc trên điện, Trầm Tố Nhi làm chuyện phi lễ như vậy, rất dễ nghi là can thiệp vào việc triều chính, nhưng mà Mộ Dung Cảnh chẳng những ko tức giận, thậm chí còn nắm tay của nàng rời đi, còn làm ra những hành động bất thường……

Trầm Tố Nhi cũng không biết Trần Thủ đang suy nghĩ cái gì, bất quá chuyện hắn cầu xin thật sự làm nàng khó xử. Tưởng tượng tới cái tên hoàng đế kia, nàng chạy còn chẳng kịp, làm sao lại chủ động tìm hắn cầu tình?

Làm nàng ko biết làm thế nào để đáp ứng a?! Bất quá ngẫm lại, sự tình cũng đều là vì nàng, nếu nàng không bị đâm, không gặp Tiếu quý phi, cũng sẽ không làm hại bọn họ bị mất tính mạng, ô ô! Làm khó chết ta! Muốn giúp cũng chẳng biết giúp thế nào a.

Bất đắc dĩ nàng bản tính dễ mềm lòng, ko thể chịu được bộ dáng người khác quỳ.( Người nào đó tâm tư có chút dao động, chỉ chút dao động này cũng làm nàng tự kỉ đến chết…… Hắc hắc.)

“Ai…… Ngẩng đầu lên nói chuyện, đừng ra vẻ uỷ khuất như vậy. Bản cung ko phải là ko muốn giúp, chính là ngươi cũng biết…… Hoàng Thượng của các ngươi kia không phải đèn cạn dầu (*ko phải là dễ đối phó*), chúng ta thương lượng thương lượng đi.” Bùi ngùi thở dài. Giả bộ như lão luyện thành thục, thật dễ chịu! Hoá ra người có quyền có thế đều như vậy, khó trách…… nhiều người muốn được thế.

Trầm Tố Nhi là ko đáp ứng nhất định sẽ giúp, chỉ nói giúp được gì thì sẽ giúp.

“Tạ ơn nương nương!” Trần Thủ gục trên mặt đất, thanh âm run rẩy nói lợi cám ơn, có thể thấy được có bao nhiêu kích động trong lòng.

Mấy chục tính mạng đều đặt trên người hắn, loại cảm giác này ai hiểu được chứ?

Trong thời khắc tuyệt vọng, có một tia hy vọng xuất hiện, một cơ hội có thể xoay chuyển trước mắt, có thể không kích động sao?

“Đứng lên nói chuyện đi, ngươi như vậy mãi không mệt à–”

Trầm Tố Nhi vừa định đi nâng Trần Thủ dậy, Trần Thủ vừa lúc khom người ngẩng đầu dậy, có khi trùng hợp cũng là quá trùng hợp!

Hai cái đầu liền đυ.ng vào nhau!

“Ai ôi……”

Người nào đó ôm cằm, ngồi xổm trên mặt đất kêu ai oán.

“Nương nương! Ngài sao rồi?……”

Trần Thủ hoảng hốt thất thố tiến lên xem xét.

Bất đắc dĩ, càng loạn càng dễ gặp chuyện ko may, mặt vừa để sát vào, người nào đó đáng thương cũng ngẩng đầu lên—đôi môi mềm mại của hắn tránh ko được sượt qua trán nàng……

Sét giữa trời nắng! Một tia chớp phát ra, đánh trúng người hắn.

Chợt có một cảm giác kỳ diệu trào ra, giống như mê dược khiến hắn không thể động đậy, “bá” một tiếng, đầu trống rỗng, mọi suy nghĩ tạm thời ngừng hết!

Cha ơi, hôn Hoàng Hậu nương nương……

“Chủ tử!”

“Tiểu thư……”

“Nương nương……”

Một đám nô tài nghe thấy tiếng kêu thống khổ của Trầm Tố Nhi, lập tức nóng vội chạy vào, xem trái xem phải.

Trần Thủ thấy mọi người chen tới, lui lại mấy bước, mắt lấp lánh, mặt xấu hổ có chút ửng đỏ.

Rối loạn một hồi lâu, Trầm Tố Nhi dở khóc dở cười.

“Được rồi được rồi, đừng nhìn nữa. Ta không có việc gì.” Nàng sờ sờ cái mũi, trộm nhìn Trần Thủ bên cạnh. Nhớ tới vừa rồi– không khỏi thoáng xấu hổ một chút. Đã loạn rồi lại càng loạn, chỉ ngươi biết hắn biết, tốt nhất là quên đi, ko nói ra cũng ko để trong lòng là được.

“Cái kia…… Trần đại nhân cứ về trước, ta chỉ có thể là…… tận lực làm thôi.” Nàng bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Trần Thủ ánh mắt vui vẻ, vội vàng khấu tạ.

Thấy bóng lưng của Trần Thủ rời đi, Trầm Tố Nhi phát phiền.

Mặc dù nàng ko muốn giúp, cũng chỉ nói là sẽ tận lực, chỉ là–

Tận lực cũng tính là đáp ứng ma?

Trực tiếp đi thỉnh cầu? Dựa vào cái gì a?

Hoàng Thượng lại không phải là đồ ăn nhà nàng, ko phải nàng nói là được.

Đáng sợ nhất chính là có người cầu tình, rất có thể sẽ bị phản tác dụng.

Ví như: Hoàng đế chán ghét nàng, nàng vừa vặn lại đi cầu tình, nếu hoàng đế ko có ý muốn gϊếŧ người, rất có thể vì việc này mà muốn gϊếŧ luôn. Việc này, là Trầm Tố Nhi thấy lo lắng nhất.

Trầm Tố Nhi càng nghĩ càng buồn bực.

Như thể hơn mười mạng người từ miệng hắn thoáng chốc đã rơi xuống người nàng, mặc dù biết là hai mươi tám mạng người, quay đi quẩn lại cũng chỉ là chữ “hơn mười”, nhưng hai mươi tám người này sau này còn phải kết hôn, còn sinh ra hài tử, đâu phải chỉ là hơn mười sinh mạng a……(ps: Người nào đó già mồm! Ko hiểu mà lại xem nhẹ.)

Lúc này, cần phải tỉnh táo, ngẫm nghĩ lại thật kĩ, nếu muốn nghĩ ra một cách vẹn toàn, thì phải quanh co, ngoằn nghèo phức tạp một chút.

Bên cạnh đó, phải làm cho người ta dễ dàng tiếp nhận.

Trầm Tố Nhi nằm ở trên giường nghỉ ngơi trong chốc lát.

Không được bao lâu, thì thấy cung nữ cùng bọn thái giám cứ chạy tới chạy lui, làm nàng chóng hết cả mặt.

Ko chịu nổi, đành hỏi: “Các ngươi đang làm cái gì đấy?”

Tiểu Dong búi tóc cho nàng, trả lời: “Tiểu thư, đêm nay ngài phải đi Lâm Hương Điện, quên rồi sao?”

Trầm Tố Nhi bừng tỉnh.

“Oh……” Đúng rồi, phải đi Lâm Hương Điện. Trầm Tố Nhi nói: “Thiếu chút nữa thì quên, nhưng vẫn còn sớm, các ngươi vội vàng chuẩn bị thế làm gì?”

“Không sớm, phải chuẩn bị thật tốt.” Tiểu Dong hé miệng cười trộm.

Trầm Tố Nhi trầm tư một lúc, cảm thấy đây đúng là thời điểm để cầu tình a.

Chỉ là–

Trực tiếp cầu tình khả năng thành công quá nhỏ.

Trần Thủ cũng nói qua, Hoàng đế kia đã quyết định chuyện gì thì sẽ ko sửa đổi, đại khái đây chính là “Hoàng đế nói lời vàng ngọc” trong truyền thuyết, nói là làm, kể cả thấy hối hận cũng ko thu hồi.

Sự tình thế này, thật sự làm người ta đau đầu, đây cũng là vẫn đề mấu chốt.

Làm thế nào để Hoàng đế thu lại “lời vàng ngọc”?

Phiền toái a phiền toái, nàng chỉ là một nữ nhân yếu đuối dựa vào bản lĩnh gì mà bắt hắn thu hồi được lời nói đây?

Nàng thật sự ko muốn nghĩ……

Đau đầu a!

Có điểm buồn phiền hô: “Các ngươi dừng lại, ta không có ý định đi.”

“Cái gì?”

Trầm Tố Nhi vừa nói ra lời này, toàn bộ người trong cung đang bận rộn đều dừng lại, sững sờ nhìn nàng. Dù sao trong cung nữ nhân có dũng khí dám cãi lời Hoàng thượng tuyệt đối ko có.

Tiểu Dong phục hồi lại tinh thần nhanh nhất, cười ngượng ngùng: “Người đừng nói giỡn nữa, câu này chẳng thấy buồn cười chút nào.”

“Ôi giời, các ngươi đừng bận bịu nữa, ra tán gẫu nói chuyện phiếm với ta. Ai đi thông báo một chút với Hoàng Thượng, nói ta hôm nay không thoải mái, không đi.” Cớ cũng tìm được rồi, muốn trách tội cũng ko được.

“Nương nương……” Bọn họ một đám hạ nhân đang lo lắng ko thể hiểu được tâm tư chủ nhân.

Trầm Tố Nhi bất đắc dĩ giải thích: “Đừng lo lắng, Hoàng Thượng sẽ ko gọi một mình ta tới đâu, khẳng định là gọi rất nhiều tới, thiếu mất một người hắn chẳng để ý đâu. Đúng rồi, ban ngày thật là vui, hoá ra một ngày có thể trôi qua vui như thế. Đêm nay tất cả đều tụ lại một chỗ, cùng chơi đùa thật vui…… Ta bỗng nhiên cảm thấy mỗi ngày đều nằm như thế, không bằng cùng mọi người cùng nhau vui vẻ sống trong Phượng Cung này. Thật là thoải mái a.”

Khuôn mặt bình tĩnh mang theo chút hướng tới tương lai, nói không đi Lâm Hương Điện có vẻ ko phải là lời nói tuỳ ý.

Kết quả ngoài sức tưởng tượng này, ai có thể làm lay chuyển Trầm Tố Nhi đây?

Nàng nói không đi, cũng chẳng ai dám bắt nàng đi.

*************

Đèn sáng rực rỡ.

Trong Lâm Hương Điện, ca múa thanh bình.

Nhưng mà, không khí trong điện lại trầm buồn, quỷ dị.

Mộ Dung Cảnh tự rót rượu tự uống, sắc mặt cực kỳ khó coi!

Từ xưa đến nay lần đầu tiên, cư nhiên có nữ nhân ko thèm đi gặp trẫm?

Không phải! Cứ hết lần này tới lần khác coi thường sự tồn tại và uy nghiêm của hắn.

Nói cái gì thân thể không khoẻ?

Ban ngày ở trong rừng trúc, hắn đã tận mắt thấy.

Rõ ràng là lấy cớ, mặc dù tương lại mình sẽ đuổi nàng ra khỏi cung, nhưng mà hắn vẫn ko thể chịu nổi nàng lạnh nhạt thờ ơ.

Trên đời này có ai dám lạnh nhạt với hắn! Chỉ có hắn có thể lạnh nhạt người khác!

Nữ nhân đáng chết! Có phải thấy hắn dễ dãi nên xem nhẹ? Ko đưa ra lý do chính đáng tuyệt đối ko bỏ qua cho ngươi!……

Bỗng nhiên, chén rượu bạch ngọc trong tay Mộ Dung Cảnh bị bóp nát, khuôn mặt tuấn tú nhăn nhó hạ lệnh: “Người đâu! Bãi giá tới Phượng Cung.” Hắn muốn đích thân nhìn xem, nữ nhân này rốt cuộc ko thoải mái chỗ nào.

Tới Phượng Cung, Mộ Dung Cảnh hạ lệnh thái giám không được thông báo, trực tiếp tiến vào. (*ôi có người sắp vỡ mồm rồi*)

Hắn vừa mới xuyên qua đình viện vào tới cửa vòm, tức thì nghe thấy tiếng nói tiếng cười vui vẻ, còn có âm thanh la hét đùa giỡn, còn có tiếng trống kỳ quái.

Phòng lớn rất là náo nhiệt.

“Mau chịu phạt!”

“Không……”

“Hát? Khiêu vũ cũng được!”

“Ha ha……”

Âm thanh huyên náo, ồn ào, như đang chơi đùa cái gì.

Mộ Dung Cảnh đứng một lúc, thanh âm huyên náo dừng lại, tiếp theo nghe được một tiếng nói khẽ: bắt đầu, tiếng trống có quy luật vang lên, tiếng huyên náo cũng vang lên, còn nghe thấy một nữ nhân hứng trí bừng bừng la hét “Tới chỗ này, tới chỗ này”. Đây chính là câu nói tăng lên bầu không khí, không khí vì câu nói này của nàng mà tràn ngập thoải mãi vui vẻ.

Hắn lập tức nhận ra, thanh âm này đúng là của Trầm Tố Nhi, nhìn bộ dáng chơi đùa tập trung tinh thần có vẻ rất cao hứng.

Mộ Dung Cảnh để tổng quản cùng bọn thái giám đi theo đứng ngoài đình viện.

Một mình mạnh mẽ vang dội, đi nhanh xuyên qua đình viện cùng hồi lang, đi tới trước cửa.

Đầu tiên, đập vào mắt là tám cung nữ, thái giám cười ha ha vây quanh một chỗ, trong tay cầm một bông hồng vải, vui vẻ truyền tới truyền lui, Trầm Tố Nhi lấy miếng vải đen che hai mắt, cười ở một bên gõ gõ trống, miệng còn ko ngừng la hét.

“Chú ý nào!~ chú ý nào!~ tiếng trống sắp dừng!~ dừng……” Cái miệng nhỏ nhắn la hét, thần sắc gian xảo, càng gõ càng nhanh, càng gõ càng kích động lòng người.

Tám người này, chính là tám hạ nhân ở Phượng Cung, cùng nàng tụ lại một chỗ.

Bọn họ vừa thấy Mộ Dung Cảnh đột nhiên xuất hiện, trên người còn phát ra khí thế khϊếp người, lập tức cả kinh thở cũng ko dám thở mạnh, cúi đầu kinh hoảng quỳ trên mặt đất, định thỉnh an nhưng lại bị Hoàng Thượng bắt ngừng lại.

Trầm Tố Nhi đang bịt mắt chơi đùa, làm sao biết Mộ Dung Cảnh đang ở trước mặt.

Tiểu Dong cả kinh miệng mở ra, định cảnh báo một chút cho tiểu thư, không ngờ chạm phải ánh mắt khϊếp người của Mộ Dung Cảnh, không dám lên tiếng. Hoàng Thượng đã có ý, nàng một tỳ nữ nho nhỏ có thể ko nghe lời sao? Không thể! Thấy Hoàng Thượng nổi giận đùng đùng, chỉ có thể âm thầm lo lắng thay cho tiểu thư nhà mình.

“Dừng!” Trầm Tố Nhi kích động hô lên một tiếng, cao hứng hỏi: “Là ai cầm phải hoa.”

Khi nàng nói lời này, cao hứng kéo miếng vải đen che mắt xuống……

Vừa mới thích ứng được với ánh sáng, cái gì cũng ko nhìn rõ? Dọa người! Đập vào mắt nàng là đôi mắt tà mị lạnh lẽo.

“Hoàng, Hoàng Thượng!” Vẻ mặt như cả kinh cằm Trầm Tố Nhi quên khép lại…… Rất nhanh, nàng khóe miệng hơi nhếch lên tạo ra một nụ cười như ẩn như hiện, thu lại vẻ hưng phấn, lập tức bình tĩnh lại, như thể vừa rồi chơi trò chơi chỉ là một ảo giác.

“Hoàng Hậu, lập tức cho trẫm một lý do để ko phạt ngươi.” Mộ Dung Cảnh mắt nheo lại hẹp dài, lúc này nhìn thật là vô cùng nguy hiểm.

Như thể nếu ko có được đáp án vừa lòng, lập tức sẽ đánh chết luôn.

Trầm Tố Nhi trong tâm báo động, vội vàng hành lễ hô to “Hoàng Thượng cát tường”.

Vạn tuế vân vân tự nhiên cũng chẳng nhớ được một câu.

“Đừng nghĩ nịnh nọt cho qua, lý do!” Mộ Dung Cảnh ko để cho nàng lừa nữa.

Thời gian như thể ngừng lại vài giây, Trầm Tố Nhi mang theo vài phần xấu hổ nói: “Hoàng Thượng, lý do này thật ra ko hay lắm. Nói ra…… có thể sẽ có chút đại bất kính.”

Ôn nhu nhẹ nhàng, như cành liễu trong gió, thỉnh thoảng rụt rè liếc mắt một cái, có vài phần yêu kiều làm người khác thương tiếc ko muốn rời xa.(ps: Giả bộ. Trước mắt Mộ Dung Cảnh như sắp phun lửa, thông minh thì không nên lấy cứng chọi cứng, nếu làm Hoàng Thượng mất mặt, cũng thành đại hoạ luôn, mục đích cũng không đạt được.)

Mộ Dung Cảnh nhíu mi, không biết nàng lại muốn diễn trò gì nữa.

Đây là một trực giác.

Hình như mỗi lần gặp nàng, tâm tình của hắn tuỳ lúc lại bị mất khống chế……

Hơn nữa, mặc dù hắn nổi giận đùng đùng chạy tới, nhưng cũng chưa nghĩ tới biện pháp trừng phạt nàng, không thể gϊếŧ cũng không thể đánh, ngoại trừ hai cách trừng phạt này, theo cá tính của nữ nhân này, tạm thời vẫn chưa tìm ra biện pháp trừng phạt làm cho nàng sợ.

“Không biết Hoàng Thượng có biết một chuyện, phàm là nữ nhân…… Cứ mỗi tháng sẽ có vài ngày rất bất tiện. Vốn thần thϊếp cũng muốn đi, cũng biết Lâm Hương Điện là nơi Hoàng Thượng cùng nữ nhân làm …… làm việc đó, vì Hoàng Thượng chọn đúng phải ngày này, nên mới như vậy…… Uhm uhm. Thần thϊếp…… cũng rất khổ tâm.” Lời nói đứt quãng, mắt lại thể hiện ra nàng vì hắn mà suy nghĩ.

Trầm Tố Nhi nói xong những câu này, thấy có vẻ cũng tốt lắm.

Nghe nàng nói xong, Mộ Dung Cảnh trong lòng ko thể nói ra được cảm xúc gì, lúc này đây coi như lại được mở rộng tầm mắt.

Ba phần đạo lý, cộng thêm bảy phân diễn trò.

Biết rõ là nàng nói dối, cũng không có cách nào đem nàng trị tội.

Nếu sau khi nghe nàng nói ra lý do này, mà vẫn đem phạt thì hắn thành người lòng dạ hẹp hòi, lạnh băng ko thương người.

Hắn có cảm giác sau này chữ “tử” đều ở trong tay nàng.

Mỗi lần đυ.ng tới nàng, nàng đều có thể dễ dàng khơi lên tâm tư của hắn, hắn rất rõ ràng mình đã thua.