Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

Chương 17: Thị tẩm! Không đi Lâm Hương Điện

Trầm Tố Nhi dùng xong bữa, tổng quản đại nhân rốt cục cũng cung kính lui ra ngoài.

Mà người nào đó tâm tư cũng được tự do, uể oải không phấn chấn chống cằm, khó hiểu!

Hoàng đế đẹp trai định làm cái gì nữa?

Vừa sáng sớm đã cho người lại đây làm cái trò gì ko biết?

Thật là kì quái, làm lòng người bất an a.

Đặc biệt phái đến Trần tổng quản, là một nô tài chuyên hầu hạ hoàng thượng a.

Bây giờ phi tần trong hậu cung, có ai có được đãi ngộ này?

Mồ hôi…… Sao lại thế này? Tình tiết vở kịch còn tiến triển tới đâu nữa?

Quên đi, lo bò trắng răng.

Hoặc là tên hoàng đế tà ác có ý nghĩ nông nổi, cũng hoặc là làm gì mà ko muốn người khác biết mục đích.

Không nghĩ nữa, chuyện ko thể nghĩ ra thì ko nên nhớ tới.

Chỉ là–

Không biết Tiếu quý phi thế nào?

Có phải vẫn phải chịu tội chết?

Thật đáng tiếc a, một mỹ nhân kiều diễm thế làm chi mà phải ám sát Hoàng Hậu chứ? Chỉ là cái hư danh, không ám sát thì trong hậu cung địa vị của nàng vẫn là cao ngất mà. Bây giờ lại trở thành một tử tù, lại còn liên luỵ cả người trong tộc, thật đáng buồn đáng tiếc a.

Mà việc này, cũng chẳng đến lượt nàng quản, sống chết là do số.

Nàng còn suy nghĩ cái gì nữa!

Còn gần hai tháng nữa, vẫn chưa được ra khỏi Phượng Cung.

Những ngày nhàm chán lại bắt đầu, kế tiếp biết phải làm gì đây?

Hôm nay thấy chán chán, nàng cũng chẳng muốn nằm dưới bóng râm tới hết ngày nữa.

Đột nhiên lại nghĩ, muốn đi dạo chơi quanh Phượng Cung, muốn đi qua hết các hành lang sờ soạng hết các lan can, dù sao cũng đã sống ở đây lâu lâu, mà vẫn chưa đi hết Phượng Cung.

Nhờ Tiểu Dong với Tiểu Xuân Nhi dẫn đường, nàng bắt đầu đi tham quan tẩm cung của mình.

(*Rồi xong, lại tả cảnh tiếp, tả gì mà tả lắm thế ko biết >.

Ở giữa Phượng Cung, là phòng ở của Trầm Tố Nhi, phân ra thành nội đường và ngoại đường. (*phòng trong phòng ngoài, phòng trong là phòng ngủ, phòng ngoài là phòng mà ta gọi là phòng lớn ở trên í*)

Nội đường là tẩm thất của nàng, bước ra khỏi cửa sau, là một hoa viên rộng cùng đình viện, cũng là chỗ Trầm Tố Nhi thường xuyên nằm ngây ngốc.

Đi qua cổng vòm trong nội đường, thì đến ngoại đường, theo cách nói hiện đại, chính là một thính đường (*phòng lớn*) có cách bố trí cổ điển lại không mất đi vẻ trang nghiêm cùng xa hoa, phân chia chỗ ngồi chủ khách, bàn trong phòng làm bằng gỗ quý, nếu tới gần ngửi ngửi, thì có thể ngửi được mùi gỗ thơm ngát.

Trên tường là một bức tranh thuỷ mặc của danh hoạ nổi tiếng, kết hợp với chữ viết rồng bay phượng múa, không làm mất đi vẻ thi vị.

Trang trí bằng bình hoa tinh xảo, cốc bằng ngọc, cái gì cần có đều có.

Ra khỏi cửa nhìn xa xa, hướng nghiêng sang bên phải hình như là một biệt việc đơn giản, theo lời nói thì biết được chỗ đó là chỗ ở của nô tài trong Phượng Cung.

Đi qua một con đường nhỏ lát đá, có chín khúc hành lang uốn lượn.

Đi tới phía sau phòng chủ nhân.

Có cảm giác như tiên cảnh, chiếu vào mắt là một rừng trúc nhỏ thanh tịnh và đẹp đẽ, có một đường đi lát đá quanh co uốn lượn đi vào, đi đến giữa, có thể nhìn thấy giữa rừng trúc có một ngôi cao (*kiểu như cái sân rộng*), nói là ngôi cao cũng không chuẩn xác, theo như Trầm Tố Nhi nhìn, chỗ này giống như một cái đình nghỉ mát.

Đi lên năm sáu bậc thang, thấy bên trong rộng rãi hơn nhiều, làm cho người ta trực tiếp liên tưởng đến một sân khấu kịch, có người diễn hí khúc hoặc nhảy múa cũng vừa, hơn nữa không sợ mưa rơi đến, gió rất lặng, bốn phía ngoại trừ cột và lan can, cũng ko có tường. Nhưng lại suy nghĩ, mưa phùn bay trong không trung, xem mỹ nữ độc vũ (*chỉ một mỹ nữ múa*), lại giống như một sở thích tao nhã.

Tại chỗ ngồi của chủ thượng ở phía bắc—có bàn thạch khắc hoa văn, cùng một cái ghế tinh xảo hình tròn.

Ở bên cạnh, còn có một thạch án hình chữ nhật (*thạch án là một cái bàn dài bằng thạch*), trên mặt đất còn có một cái đệm đã sờn cũ, trải qua nắng mưa gió, đã bị mất đi màu sắc vốn có, trước kia hẳn là có người ngồi đó.

Tiểu Xuân Nhi thấy Trầm Tố Nhi nhìn đệm ngồi tới xuất thần, nhất thời mau mồm mau miệng nói: “Vị Hoàng Hậu nương nương trước kia thường xuyên ngồi chỗ này đánh đàn cho Hoàng Thượng nghe……” Chợt thấy, hình như đã nói lỡ lời, ngừng lại, rụt rè cúi đầu đứng một bên ko nói gì.

“Hoá ra là để đánh đàn. Vậy cái đình này…… Hì hì, hẳn là để Hoàng Hậu nương nương nhảy múa.”Đã sớm nghĩ đây là một chỗ tốt, chung quy cũng có dùng đến, Tiểu Xuân Nhi không nói, Trầm Tố Nhi cũng có thể đoán được đây là chỗ hưởng thụ của Hoàng đế. Dù sao cả hậu cung, đều là của hắn. Chỗ tốt như vậy– chẳng lẽ chỉ cho Hoàng Hậu một người dùng? Ha ha!

“Đúng vậy, vị nương nương kia chẳng những am hiểu vũ đạo, hơn nữa hát cũng rất hay.” Tiểu Xuân Nhi bất tri bất giác lại trả lời. Chỉ là sau khi nói xong, lại thấy hối hận, biết là mình ko nên nói. Chỉ là, nàng thật sự rất thích vị Hoàng Hậu nương nương này.

“Nói vậy từng có một thời gian Hoàng Hậu nương nương được sủng ái.” Trầm Tố Nhi cười, thấy Tiểu Xuân Nhi muốn nói rồi lại thôi, cứ sợ cố kị ko dám nói thẳng, nơi này chỉ có Tiểu Dong với nàng, chẳng có gì đáng sợ cả, nhân tiện cười nói: “Ha ha, Tiểu Xuân Nhi không cần sợ, ta sẽ không ăn thịt người đâu, hơn nữa, ai cũng coi nương nương nhà ngươi là ngang hàng hết. Ha ha, không tin hỏi Tiểu Dong thì biết.” Dứt lời, ánh mắt liếc nhìn Tiểu Dong.

Dứt lời, Trầm Tố Nhi cười tủm tỉm nhìn Tiểu Dong cách đó ko xa đang ngoảnh đi ngoảnh lại nhìn ngắm phong cảnh.

Tiểu Dong trước mắt kia, làm gì có chút nào giống bộ dáng của hạ nhân chứ?

Chỉ lo ngắm cảnh, chỉ nhìn những nơi cảnh đẹp.

Tiểu Xuân Nhi cũng biết, Tiểu Dong lúc này ko phải là người ngoài, một chút cũng không coi Hoàng Hậu nương nương là chủ tử, mỗi ngày từ sáng sớm, tất cả đều là nàng “Lấy hạ phạm thượng” (*người dưới mạo phạm bậc bề trên*) kéo bằng được nương nương rời giường, cũng không thấy nương nương tức giận.

Đổi lại người khác, một cung nữ mà làm vậy với chủ tử, không thể nghi ngờ chỉ có một con đường chết, cho dù là đánh thức dậy, cũng nơm nớp lo sợ, làm sao lại khí thế hùng hổ như nàng ta? Căn bản là không sợ chết, không biết tử tự là như thế nào. Chỉ là, phương pháp gọi dậy này, cảm giác lại tốt lắm, giống như là người nhà, ở chung thấy thật ấm áp.

Không có ngăn cách thân phận, cũng không có quy củ gì cả.

“Nương nương, ngài…… Thật không tức giận sao?”Cho dù trải qua sự kiện thích khách, nằm mơ cũng ko nghĩ, dù sao một tiểu cô nương mới mười mấy tuổi làm sao dám tin một chủ tử lại thật sự đối tốt với hạ nhân? Đặc biệt là mấy ngày nay – nàng thấy hình như đều là sự thâtk.

“Hở? Tức giận cái gì cơ?”

Tiểu Xuân Nhi cúi đầu sợ hãi: “Trong cung đích quy củ rất nhiều, nô tì…… càng phải theo phép tắc……” Dù nghĩ như thế nào, bóng ma trong lòng cũng ko thể hoàn toàn biến mất, luôn không dám sống thoải mái, ngày thường chỉ ko nói ra mà thôi.

“Phiền toái a…… mấy cái quy củ chó má này.” Trầm Tố Nhi không nói gì nữa nhìn xa xa thấy tiếng trúc xào xạc. Một đời người, cũng muốn những người bên cạnh khoái khoái lạc lạc, như vậy sống cùng nhau mới thấy vui vẻ. Nếu mỗi ngày đều phải đối mặt với một đám sầu mi khổ mặt, thử hỏi tâm tình ko bị ảnh hưởng sao?

Tiểu Xuân Nhi ngẩn ra, Hoàng Hậu thường xuyên phun ra mấy câu rất bất nhã. Như từ “chó má” này các phi tần trong cung tuyệt đối sẽ ko nói ra miệng, thật mất thân phận.

Nàng sáu tuổi đã bị phụ thân bán đi tiến cung, đảo mắt đã tám năm rồi.

Cung nữ thái giám ko có quyền ko có thế, cứ người chết lại có người thay, thay xong lại bị chết, cũng không biết bao nhiêu người rồi, ngày thường nếu không phải nàng thông minh, biết xem sắc mặt chủ tử đoán, lúc chủ tử tức giận thì tránh đi, ko chỉ sợ mấy mạng cũng ko đủ để chết.

Chỉ là—chủ tử trước mắt đây, nàng nhìn không hiểu, rất tuỳ hứng, hơn nữa lại không lên mặt, đừng nói là Hoàng Hậu, ngay cả dáng điệu một tiểu thư bình thường cũng không có, thật ko hợp lý chút nào.

Trầm Tố Nhi không hề nhớ tới Tiểu Xuân Nhi, nàng một mình suy nghĩ.

Nàng rất thong thả ung dung, giơ tay giơ chân tương đối bất nhã vận động gân cốt, thỉnh thoảng còn nhảy bắn lên mấy cái, phi tần trong hoàng cung, tuyệt đối sẽ không làm ra hành động này, tự giác giữ thể diện.

Mà nàng sớm đã phát hiện ra một vấn đề, từ lúc xuyên qua đến giờ, thời gian này sống quá thoải mái, hoạt động cũng quá ít, thân thể vốn nhu nhược giờ lại càng yếu đuối. Vì thế nhân cơ hội này, cố gắng hoạt động nhiều một chút.

“Tiểu Xuân Nhi, chúng ta đã đi dạo hết Phượng Cung rồi chứ?”

“Mới đi được hai trên ba phần thôi, còn bên trái vẫn chưa đi qua. Nghe nói nơi đó rất đẹp, nô tì cũng chưa đi qua.” Nàng cũng từng hầu hạ Hoàng Hậu trước một thời gian, nhưng cũng chưa đi qua viện bên trái Phượng Cung.

Trầm Tố Nhi lại lười biếng nói: “Ờm, chỗ đó lần sau đi đi, một lần xem nhiều ko tốt lắm……”

“Tiểu thư, ta nói ngài lại lên cơn lười rồi chứ gì.” Tiểu Dong lạnh lùng phóng ra một câu, làm Trầm Tố Nhi ngượng ngùng cười, ý định trong lòng bị người ta phát hiện ra rồi. Thật ko hổ thẹn ở cùng nàng lâu như vậy.

Bất quá, đánh chết Trầm Tố Nhi cũng không muốn thừa nhận, nghiêm mặt nói: “Khụ khụ, tiểu thư nhà ngươi ko nghĩ trong Phượng Cung còn có chỗ tốt như thế này, so với phòng chính và đình viện thì thanh tĩnh hơn nhiều. Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này, đi pha trà, chuẩn bị hạt dưa tới đây đi.” Nơi này còn có một ưu điểm, thanh u tĩnh mịch, làm cho mấy người ko hiểu chuyện tới làm phiền.

“Dạ.” Tiểu Xuân Nhi vẫn dè dặt cẩn trọng đứng một bên, thân mình thẳng so với Tiểu Dong, chênh lệch nhau nhiều lắm.

Trầm Tố Nhi cũng không miễn cưỡng, hiểu được, một tiểu nha đầu sống ở nơi thâm cung đại viện phức tạp, nếu không sống thật cẩn thận, nơm nớp lo sợ, ko để ý mạng nhỏ cũng mất luôn. Cẩn thận ngẫm nghĩ, thật là một nữ hài tử làm người ta thương tâm mà.

Trải qua chuyện bị ám sát, tâm ý vì chủ nhân của bọn họ, nàng cũng biết.

Chỉ là quan niệm giai cấp đã là thâm căn cố đế rồi, làm sao chỉ một hai ngày đã loại bỏ được.

Nghĩ vậy, ngữ khí nàng nói ra ko khỏi nhẹ nhàng, ôn nhu nói: “Tiểu Xuân Nhi, mấy ngày nay cảm ơn ngươi a. Về sau quy củ trong cung, ở trong Phượng Cung sẽ không dùng, mọi người sống thật thoải mái, giống như người một nhà cùng nói cười, các ngươi cũng đừng xem ta là đương kim Hoàng Hậu, mà là người thân.”

Ha ha, người trong nhà thì ko cần phải đề phòng lẫn nhau.

Người trong nhà ko cần đề phòng, đây là câu nói Trầm Tố Nhi thấy rất vừa ý, vừa là ý muốn của nàng, vừa làm an tâm Tiểu Xuân Nhi.

Trầm Tố Nhi không giống nữ hài tử lôi kéo tay Tiểu Xuân Nhi, nhẹ nhàng nói chuyện, mà là giơ chân ra đá đá, mang theo vài phần nghịch ngợm đá đá vào chân người ta, lại đem giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển ra phát huy, “Khụ khụ! Nghe rõ chưa a, ngươi cũng đi nói với mấy người khác, ở Phượng Cung không cần câu nệ.”

Nói tới đây, nàng hình như nghĩ ra cái gì, lại cẩn thận nhắc nhở một chút: “Còn phải nói với mọi người, ra khỏi chỗ này thì phải thật cẩn thận. Các ngươi cũng biết ta là Hoàng Hậu không được sủng, phi tần trong cung đều muốn gây sự. Nếu phạm sai lầm, cũng khó bảo vệ được các ngươi an toàn.” Tốt nhất là nên nói trước, nhắc nhở bọn họ một chút, ko như trên TV trước tiên nô tài bị phi tần gây khó dễ, khép vào tội vô lễ, nàng muốn bao che cũng khó.

“Dạ, dạ vâng……”

Tiểu Xuân Nhi nghe xong cảm động không thôi, nước mắt lưng tròng.

Ai mà ko muốn sống tự do chứ? Chỉ là hoàn cảnh ko cho phép, mạng nô tài như một sợ chỉ, chủ tử càng dễ sống thì mình càng sống được lâu.

Tiểu Xuân Nhi đi xuống.

Trầm Tố Nhi nhìn bóng dáng gầy yếu của Tiểu Xuân Nhi, lắc lắc đầu, tự mỉm cười, trong lòng có chút thương cảm trào ra.

Nàng cũng đi tới lan can, cả người ngồi xuống, hai tay nhẹ buông xuống, cảm thấy cả người thật thoải mái.

Gió lạnh phất quá, cành trúc lay động, lá cây bay tung bay rơi xuống.

Âm thanh rừng trúc xao động, sâu kín mà dễ nghe, như nghe được xướng âm tuyệt vời, làm con người thấy an tĩnh khoan thai.

“Nơi này thật đẹp a……”

“Uh!”Tiểu Dong gật đầu.

“Trước kia, hình như…… Hoàng Thượng thường cùng Hoàng Hậu đến đây sao?”

Tiểu Dong nhíu nhíu mày, chuyện trong cung nghe được cũng ko nhiều, nhưng chuyện về Hoàng Hậu trước lại càng ít, nhưng nhiều ít thì cũng đã được một chút xíu. Vì thế, nàng lấy ngón tay đoan trang vuốt nhẹ tóc hai bên, dừng lại một lúc rồi lại nói: “Theo ta nghe nói, Hoàng Hậu trước bộ dạng rất đẹp, đẹp như tiên nữ trên trời vậy, lúc vừa mới tiến cung, hình như là độc sủng trong cung (*chỉ sủng một mình nàng ta trong toàn bộ hậu cung*), giống trong sách đã nói, tam thiên phấn đại vô nhan sắc đích, vạn thiên sủng ái tại nhất thân.”

(*ba ngàn giai nhân ko để ý, chỉ sủng ái duy nhất một người*)

Trầm Tố Nhi ghé vào lan can cười ha ha, hiếm khi nghe được Tiểu Dong cũng văn thơ lai láng, nhìn lại ko quen mắt, chỉ làm nàng muốn cười.

“Người cười cái gì vậy?” Tiểu Dong nghi hoặc, nói chuyện nghiêm túc mà nàng lại bật cười là sao?

Bình thường nàng cũng ko phải là người yêu thơ, chỉ là đặc biết thích nghe người ta đọc thơ mà thôi, bất đắc dĩ thân là một nha hoàn, thời gian nhà rỗi cũng có hạn.

Nếu không phải chủ tử trước mắt đột nhiên biến thành cái tính cách như vậy, nàng cũng sẽ không sống nhàn nhã như hiện giờ.

“Không có gì, ngươi tiếp tục nói đi.” Thật sự là rất buồn cười.

Tiểu Dong có lo lắng nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh ko có người mới tới gần Trầm Tố Nhi, giống như là sợ người khác nghe được nhỏ giọng nói:

“Sau đó, trong cung lại có mấy mỹ nhân nữa, giống Tiếu quý phi đều rất xinh đẹp. Hoàng Thượng dần dần ít đến Phượng Cung hơn, có một ngày, xảy ra một chuyện lớn. Tiếu quý phi mang long thai, mà Hoàng Hậu đố kị, phái người âm thầm hạ độc thiếu chút nữa hại chết Tiếu quý phi. Về sau, Tiếu quý phi được cứu sống, nhưng cái thai thì ko còn. Hoàng Thượng bởi vì việc này mà giận sữ, qua một thời gian, Hoàng Thượng niệm tình xưa ko xử tội chết, chỉ là phế đi Hoàng Hậu nhốt vào lãnh cung, cả đời ko được bước ra ngoài……”

“Thật đáng thương a……” Trầm Tố Nhi cảm thán một chút, bất quá nghe qua thật giả dối.

Trong đôi mắt có chút lười biếng kia, lại có sự đồng cảm sao?

Việc này Trầm Tố Nhi cũng nghe nói qua, sau khi phế ba ngày thì lập nàng. Lúc ấy không để ý trong đó còn có sự tình.

“Cái gì đáng thương chứ? Tiểu thư, đó là nàng tự rước lấy. Hoàng Thượng không bắt nàng chết, đã là ân sủng lớn lắm rồi.” Tiểu Dong thay Mộ Dung Cảnh nói chuyện, đạo lý này, đổi lại là người khác cũng sẽ nghĩ như vậy. Nàng cũng không hiểu được, tiểu thư nhà nàng như thế nào đối với việc này, tự nhiên lại trở nên ngây ngốc thế?

Trầm Tố Nhi ớn lạnh cả người, đây là luận điệu gì vậy? Quả thực là ko có nhân quyền mà! Độc tài, đối xử! Người độc tài, có chút sợ mà cảm thán: “Hoàng cung thực đáng sợ. Hoàng đế cũng đáng sợ……”

Nàng nghĩ tới Tiếu quý phi, nói như thế nào nhỉ? Trực giác cho rằng Hoàng Hậu có thể là bị oan, dù sao trò này ở thế kỉ 21 nàng cũng xem nhiều lắm rồi. Nếu thực sự đem hài tử mình chưa sinh ra để đánh cuộc, không phải rất tàn nhẫn sao? Cảm thán, nữ nhân tàn nhẫn như vậy ko phải là ko có, ngẫm lại năm đó Võ Tắc Thiên tự ra tay gϊếŧ chính đứa con của mình chính là một ví dụ điển hình nhất.

Bất quá, tàn nhẫn rồi cũng để làm gì?

Tiếu quý phi bây giờ ko phải cũng thân bại danh liệt đấy sao?

Một lát sau, Tiểu Xuân Nhi càm ra ít hoa quả, còn cầm ra một tấm thảm trải, phủ lên mặt đất.

Trầm Tố Nhi thư thái thoải mái nằm xuống hưởng thụ cuộc sống tuyệt vời.

Mới vào đông, nhưng những ngày này ánh nắng mặt trời vẫn rực rỡ, thời tiết đặc biệt đẹp.

Gió nhẹ thổi mang theo chút ấm áp, thật nhẹ nhàng khoan khoái, thồi vào người thấy thật thư thản, giống như tâm hồn được gột rửa.

“Tiểu thư, người mỗi ngày đều nằm, chẳng lẽ ko thấy mệt mỏi a? Nếu ta mỗi ngày đều nằm như vậy, quả thực mệt mỏi ko chịu được.” Tiểu Dong thấy ko thể hiểu nối. Nằm lâu như thế mà ko thấy chán hay sao? Còn nữa, đều nàng thấy khó hiểu nhất là sáng sớm vừa mới dậy, rõ ràng tinh thần phải rất sảng khoái, tiểu thư nhà nàng sao lại chỉ nghĩ đến nằm thế kia?

Do bị Tiểu Dong ảnh hưởng, cũng được Trầm Tố Nhi dung túng, Tiểu Xuân Nhi cũng dần dần thả lỏng người.

Tiểu Xuân Nhi cũng nghi hoặc, “Nương nương, nô tì cũng thấy người, mỗi ngày ngoại trừ nằm ngủ thì vẫn là ngủ, chẳng lẽ bình thường người ko làm gì để tiêu khiển sao? Nương nương làm ta thấy rất là kì quái. Các phi tần khác thì ngày nào cũng tìm mọi cách làm Hoàng Thượng vui lòng, ngoại trừ việc đi tranh sủng, thì cũng là mỗi ngày ngồi ăn năn hối hận, buồn bực ko vui.” Chẳng giống như nàng, cái gì cũng không làm, tiêu diêu tự tại, quả thật là rất khác biệt.

“Ha ha, sở thích, cái này gọi là sở thích, sở thích hiểu chưa? Chính là ta rất thích như thế. Mong muốn của ta là, mỗi ngày đều giống như vậy…… Mỗi ngày, mỗi một ngày trôi qua, cái gì cũng không nghĩ đến, yên tĩnh bình an, chờ đợi thời gian trôi qua.” Nàng hắc hắc cười, nói nửa thật nửa giả. Đạo lý lớn thế này, nàng cũng chẳng biết nói ra thế nào.

Có khi người ta sống trên đời cần phải tiêu sái một chút, làm gì mà phải khổ cực đặt ra lắm nguyện vọng như vậy? Nguyện vọng càng nhiều, du͙© vọиɠ càng lớn, áp lực càng lớn, phiền não cũng nhiều hơn. Sống như thế thật ko thoải mái! Thời gian cũng chỉ có vài chục năm, cứ lãng phí như vậy, tới lúc bỗng nhiên quay đầu lại, hiểu được cần phải hưởng thụ– thì đã chẳng còn cơ hội nữa rồi.

“Nhưng mà…… mỗi ngày đều như thế thì sẽ rất là mệt mỏi a!” Tiểu Dong vẫn kiên trì với quan điểm của mình, hoặc là nói, mỗi ngày nhìn thấy tiểu thư như vậy, nàng đã thấy mệt mỏi rồi, muỗn khó chịu cũng chẳng khó chịu nổi.

Trầm Tố Nhi cười ngượng ngùng, vừa như đã tiếp thu, lại giống như nói cho có lệ, nói: “Uh, thực ra cũng thấy mệt mỏi. Ha ha, nhưng bây giờ vẫn chưa mệt mỏi…… tới khi nào mệt thì tìm trò khác tiêu khiển vậy.”

“Người lúc nào cũng thế! Tính tình rất ko tốt. Toàn trốn tránh! Nói xong ko nghĩ, về sau cũng chẳng thèm làm.” Tiểu Dong chu chu cái miệng nhỏ nhắn, hoàn toàn nhìn thấu tâm tư Trầm Tố Nhi.

Trầm Tố Nhi trong lòng rất quẫn, làm sao mà ai cũng nhìn thấu tâm tư nàng như thế?

Nàng có phải đến chỗ này, trở nên dễ đoán ko?

Đúng rồi, có phải người cổ đại thông minh hơn người hiện đại?

Bất quá, các nàng nói cũng đúng mà cũng là sai, bởi vì nàng là miễn cưỡng mới có sở thích này, hoặc là nói, nàng miễn cưỡng còn sống, miễn cưỡng người khác, cũng là miễn cưỡng chính mình.

Trầm Tố Nhi hoài nghi.

Người cổ đại chắc ko suy nghĩ phức tạp như vậy chứ, tin tức ko phát triển, không có mạng internet, cũng không có TV, truyền thông thì chậm chạp, ko có những đồ vật như ở hiện đại, tự nhiên sẽ ko phức tạp, chỉ chú ý tới nhân tính?

Hoặc là nói– cảm tính? Uh, rất có thể.

Trầm Tố Nhi thấy mình tri thức có hạn, phân tích mọi chuyện rõ ràng, đương nhiên tới khi làm mình hài lòng, thuyết phục được chính mình rồi mới thôi.

Phút chốc, mắt loé sáng, cười cười, trêu chọc nói: “Hai tiểu nha đầu này, có phải các ngươi đi theo ta thấy chán nản chứ gì? Mồ hôi, ngày hôm qua không phải vừa trải qua chuyện thích khác đấy thôi? Có khi ngày mai lại bị hạ độc ấy chứ…… làm sao mà thấy chán nản được?”

Tiểu Dong nghe xong cái miệng nhỏ nhắn cong lên, vẻ mặt ko cho là đúng.

Vì ko hiểu qua Trầm Tố Nhi, Tiểu Xuân Nhi nghe xong, lại nghĩ lệch đi, cuống quít quỳ xuống xin tha.

Trầm Tố Nhi cười to ha ha, Tiểu Dong cũng có biểu tình ko thể chịu được.

Kết quả–

Tiểu Dong rất nhanh đã thấy hối hận cực kỳ ai oán, Trầm Tố Nhi tìm được thú vui mới, dĩ nhiên là muốn hai nàng kia nhảy múa ca hát cho nàng xem.

Trời ạ, hai người đó dù sao cũng chưa bao giờ được chỉ dạy, hát thì thật khó nghe, nahỷ trông rất buồn cười.

Chính vì cái bộ dạng như thế, làm cho Trầm Tố Nhi vui vẻ ôm bụng cười to, còn phi thường bất nhã lăn lộn trên đất. Nhưng mà nếu là những ca kỹ chuyên nghiệp hát múa, nàng càng không thấy hứng thú!

Làm sao vui vẻ được thế này, cũng chẳng bằng được một phần ba.

Trầm Tố Nhi tự dưng thấy hứng thú, cũng cười to đứng lên lôi kéo các nàng cùng nhau nhảy múa cùng nhau cười.

Hai người nhìn thấy Hoàng Hậu nương nương như một hài tử, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn khinh khỉnh. Biểu tình kia chính là đang mắng Trầm Tố Nhi thật ấu trĩ ngây thơ, nhưng cũng ko hề phủ nhận, các nàng đều siêu cấp thích nương nương như vậy, không có cảm giác bị áp bức, ở chung rất thoải mái, cũng rất vui vẻ.

Lúc đó ba người hoàn toàn ko biết, khuất sau rừng trúc, có hai cái thân ảnh đứng lặng–

Mộ Dung Cảnh con ngươi thâm thuý loé sáng khác thường.

Trải qua chuyện ám sát mà nữ nhân này lại khôi phục nhanh vậy? Hoàn toàn khác với sự tưởng tượng của hắn.

Vừa mới bước vào rừng trúc, từ xa xa đã nghe thấy tiếng cười trong trẻo vang ra, liền quyết định lặng lẽ đến xem, không ngờ, lại đυ.ng phải một màn thú vị này, thật sự là một nữ rất đặc biệt lại kỳ quái……

Trần tổng quản cũng rất ngạc nhiên, thật ko thể tin được, đây mà là một quốc gia chi mẫu sao? Ko giống buổi sáng chút nào, lão thấy lạ nhưng cũng chỉ là thấy lạ, thong dong che giấu ý nghĩ của mình, cung kính thấp giọng dò hỏi: “Hoàng Thượng, cần nô tài đi thông báo một tiếng không?”

“Không cần.” Mộ Dung Cảnh khóe miệng nhếch lên, giống như đang mỉm cười, hình như đột nhiên nghĩ đến cái gì hỏi, “Buổi sáng, nàng không hỏi chuyện về Tiếu quý phi sao?” Là nữ nhân, ít nhiều thì cũng có chút hiếu kỳ chứ?

“Bẩm Hoàng Thượng, nương nương không hỏi. Nương nương hình như đối với chuyện trong cung thờ ơ ko hề quan tâm.” Làm tổng quản đã nhiều năm như vậy, hắn lần đâu tiên thấy một nữ nhân ko tranh sủng.

Mộ Dung Cảnh ánh mắt sâu lắng chăm chú nhìn phía trước, rồi thản nhiên xoay người.

Lặng lẽ đến, lặng lẽ đi.

Rừng trúc, vẫn vang vọng tiếng cười trong trẻo.

********

Thời gian trôi rất nhanh.

Rất nhanh đã tới thời gian ăn bữa tối trong cung.

Trầm Tố Nhi dùng cơm xong.

Còn chưa kịp đứng lên, đã có một tiểu thái giám tới truyền tin, nói Hoàng Thượng đưa ra khẩu dụ, Hoàng Hậu giờ Tuất đêm nay tới Lâm Hương Điện.

Thái giám nhận chút tiền thưởng liền lui ra, Tiểu Xuân Nhi cùng Tiểu Dong khuôn mặt ko thèm che giấu, cực kỳ vui sướиɠ. Hai người cao hứng nắm tay nhau, hưng phấn la hét “Lâm Hương Điện”.

“Nương nương, là Lâm Hương Điện a, Hoàng Thượng nói người đêm nay tới Lâm Hương Điện.” Tiểu Dong rất kích động, nắm lấy đôi tay nhỏ của Trầm Tố Nhi, mắt hồng hồng, mũi sụt sịt, cao hứng tới rơi cả nước mắt.

“Này này…… Cường điệu quá rồi đấy!” Trầm Tố Nhi cũng không biết các nàng cao hứng gì nữa. Lúc này, nàng là đang suy nghĩ. Buổi sáng từ từ miệng hổ thoát ra, như thế nào buổi tối lại phải đi vào miệng hổ a?

Tiểu Xuân Nhi hoan hỉ nói: “Lâm Hương Điện đó, nương nương, là chỗ rất nhiều phi tần mơ tưởng đến.”

“Ngươi nói rõ ràng một chút đi.” Trầm Tố Nhi nghe xong còn thấy mơ hồ hơn.

Tiểu Xuân Nhi cùng Tiểu Dong mỗi người một câu giải thích cho Trầm Tố Nhi.

Hoá ra trong hậu cung, phi tần đông đảo, mỹ nữ nhiều vô kể.

Từ xưa tới nay Hoàng Thượng chỉ có một, buổi tối muốn tìm một phi tần để thị tẩm cũng lựa chọn rất khó khăn. Không phải không có nữ nhân để lựa chọn, mà là mỹ nhân nhiều quá, mà Hoàng Thượng chỉ có một tinh lực ko đủ thời gian cũng ko có, không thể gọi tất cả tới, trong lòng lại muốn chu toàn, trong thời gian ngắn không biết lựa chọn mỹ nhân nào cho tốt, cơ bản cũng được coi là một lựa chọn “khó khăn”.

Vì thế, Lâm Hương Điện như vậy mà lập ra.

Trong cung điện có một phòng lớn, nghe nói treo bức hoạ vẽ tất cả các phi tần trong hậu cung, mỗi người một vẻ, cần mỹ nhân gì cũng đều có.

Phòng treo toàn bức hoạ mỹ nhân trân quý, ngoại trừ Hoàng đế bất luận kẻ nào cũng không được vào. Mà hoàng đế muốn ai tới thị tẩm thì chỉ vào bức hoạ, phân phó xuống, không phải chờ bao lâu, mỹ nhân được khâm điểm sẽ tắm rửa trang điểm, khẩn thiết đến, chờ hắn lâm hạnh.

“Trời ạ, các ngươi cao hứng cái gì chứ? Cái gì mà Lâm Hương Điện, nói thông tục một chút thì là nơi hoàng đế cùng các nữ nhân tìm hoan lạc.” Trầm Tố Nhi thở dài, con bà nó biết làm thế nào đây, nói ra lời đó nhưng hơi thở cũng trùng xuống, “Tên Hoàng Thượng xây ra cái phòng đó, phỏng chừng ngay cả mình có bao nhiêu lão bà, hậu cung có bao nhiêu nữ nhân cũng chẳng nhớ rõ. Muốn kiếm một nữ nhân lên giường, liền chỉ chỉ một bức hoạ, rồi sai thái giám đi thông báo–”

Nói tới đây, Trầm Tố Nhi suýt cắn đầu lưỡi—sửng sốt!

Gọi nàng tới Lâm Hương Điện, là có ý gì? Muốn thị tẩm sao? Mồ hôi mồ hôi mồ hôi……

Nàng một ngàn lần một vạn lần cũng ko muốn, lần đầu tiên ko thể như thế được. Hai người không có cảm tình, nằm ở trên giường cũng sẽ không thể kí©ɧ ŧìиɧ a! Miễn cưỡng thế, nếu sau này tạo ra chướng ngại tâm lý thì thật quá là phiền toái?

“Nương nương……”

“Tiểu thư!”

Tiểu Xuân Nhi cùng Tiểu Dong kinh ngạc ko nói nên lời.

Mấy câu loạn ngôn này, các nàng nghĩ cũng ko bao giờ dám nghĩ tới.

Trầm Tố Nhi tất nhiên không biết mấy lời vừa rồi nàng nói rơi vào tai các nàng lại thành mấy lời kinh hãi thế tục.

Tâm tình đang tốt, chỉ vì cái khẩu dụ này mà biến hết sạch, bất quá, loại cảm xúc tiêu cực này ko thể xuất hiện trong tâm tư nàng, một lúc sau lại khôi phục bình thường—mắt lại nhắm hờ hờ buồn ngủ lười biếng như một con mèo.

Chỉ là có một người khách ko mời, tới quấy nhiễu rồi.