Nhị Rỗ trèo lên tường trước nhất, Vương Uy và Dương Hoài Ngọc đang ở bên dưới loay hoay giẫm lên các khối đá để leo lên, bỗng nghe Nhị Rỗ kêu thất thanh:
- Hỏng rồi…
Vương Uy và Dương Hoài Ngọc đều kinh ngạc, chỉ thấy Nhị Rỗ tái mặt, hồn xiêu phách lạc cưỡi lên tường, nhìn chằm chằm vào mặt tường bên kia. Vương Uy nói:
- Lại làm trò quỷ gì thế?
Nhị Rỗ nhìn xuống dưới, vẻ sợ hãi, nói:
- Mẹ kiếp, quả là quái gở, tôi vừa thấy một tấm bia âm dương.
Thấy Vương Uy ngớ người, Nhị Rỗ liền vẫy vẫy tay với anh, kéo anh lên. Vương Uy leo lên bức tường, quả nhiên thấy trên tường cắm một tấm bia đá. Bức tường này rộng chừng nửa mét, tấm bia kia như cái quạt hương bồ, mặt hướng ra ngoài có khắc mấy chữ Tạng, anh vươn cổ lại xem mặt trong, thấy mặt trong cũng có mấy chữ Tạng.
Vương Uy hỏi Nhị Rỗ:
- Chữ viết gì thế?
Gương mặt Nhị Rỗ đang cứng đờ ra, chưa khôi phục lại được thần sắc cũ, nghe Vương Uy giục giã, gã đành đáp:
- Chữ ở mặt trước là “thiên đạo”, mặt sau là “địa ngục đạo”.
Vương Uy sốt ruột, nghi hoặc hỏi:
- Thiên đạo, địa ngục đạo là gì?
- Phật giáo Tây Tạng nói rằng, hư không pháp giới có lục đạo luân hồi, chia làm tam thiện đạo, tam ác đạo. Tam thiện đạo gồm nhân đạo, thiên đạo và atula đạo; tam ác đạo là địa ngục đạo, quỷ đạo và súc sinh đạo, bức tường này hình như là phân cách giữa thiện đạo và ác đạo.
Vương Uy gật đầu, một tấm bia không nói lên được điều gì, nhưng nó chôn sâu bên dưới bức tượng hơn trăm mét, lại chắn ngang giữa bờ sông, phía trước phía sau đều là bóng tối, khiến ai trông thấy cũng rờn rợn. Nhị Rỗ xoắn chòm râu dê trầm ngâm giây lát, Dương Hoài Ngọc nhìn hai người đang nói chuyện trên bức tường, không biết là nói gì, cô cũng chẳng buồn hỏi, chỉ lẳng lặng trèo lên.
Nghe Vương Uy giải thích những chữ Tạng trên tấm bia, cô gật đầu, chợt Nhị Rỗ nói:
- Tôi nghĩ, địa ngục đạo này là địa ngục sau khi chết mà ta vẫn thường nói, còn thiên đạo ở mặt trước tấm bia là chỉ cái gì nhỉ?
Câu hỏi của Nhị Rỗ, cũng là điều mà Vương Uy và Dương Hoài Ngọc lấy làm nghi hoặc, chẳng nhẽ đi từ đây lên phía trên bức tượng tức là lên trời, còn từ phía sau tấm bia này trở đi tức là đường xuống địa ngục sau khi chết? Vậy họ đi về phía ngục đạo, chẳng hóa ra tự mình đi xuống địa ngục hay sao?
Vấn đề lúc này không phải là đi theo thiên đạo hay địa ngục đạo, mà là bọn họ không còn đường nào để đi nữa, thiên đạo đã tuyệt đường, mà con đường gọi là địa ngục đạo này họ lại hoàn toàn mù mờ. Họ vốn lần theo tung tích vương triều Lạp Cách Nhật, nhưng tiến vào lòng đất mấy nghìn mét mà vẫn không thấy có gì liên quan đến vương triều Lạp Cách Nhật cả, ngược lại, còn gặp toàn những chuyện kỳ lạ, dẫn họ vào con đường không biết sống chết thế nào.
Theo thiên đạo đi xuống, họ đã bị mấy phen suýt chết, lâm vào tình cảnh không chống đỡ nổi. Vậy mà bức tường phân chia âm dương này lại bất ngờ cảnh cáo họ, đi về phía trước là địa ngục đạo. Thiên đạo còn như thế, huống hồ là địa ngục đạo, chắc hẳn những hung hiểm quái gở bên trong khó mà kể xiết.
Nhị Rỗ hoang mang nhìn Vương Uy, lại nhìn Dương Hoài Ngọc, muốn biết ý kiến của hai người.
Vương Uy xua tay:
- Đi, đi xuống, dù sao cũng đã đặt chân lên đường chết rồi, dù thế nào cũng chết thôi.
Câu nói của Vương Uy khiến Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc thấy lòng trầm xuống, họ biết hoàn cảnh lúc này, đường lùi không còn, chỉ có thể tiến về phía trước mới mong sống sót. Nhưng con đường quái gở thông xuống địa ngục này, lại càng làm cho họ thêm phần lo lắng, sợ hãi.
Bức tường âm dương, phân cách âm dương, mà phía họ đang đi là địa ngục. Từng bước đi xuống địa ngục, tự mình chui vào rọ, liệu ai có thể thoải mái trong lòng?
Vương Uy nghiến răng, nhảy xuống, Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc cũng nhảy xuống theo.
Hai mặt bức tường âm dương chẳng khác gì nhau, trừ một bức tường kỳ dị chắn trên bờ sông, chẳng có thứ gì nữa cả. Cho dù không có thứ gì xuất hiện, nhưng ba người đi bên bờ sông vẫn cảm thấy âm u, lạnh lẽo.
Ba người đang mải miết đi về phía trước, bỗng Nhị Rỗ đá phải một vật gì đó mềm nhũn như cái túi da. Với kinh nghiệm tiếp xúc với xác chết bao nhiêu năm nay, đầu óc Nhị Rỗ căng lên, biết chắc đã đá vào xác chết.
Thấy Nhị Rỗ dừng lại, Vương Uy nghi ngờ giơ đuốc lên soi, quả nhiên trên mặt đất là một xác chết đen thui đang nằm. Vương Uy ngồi xuống xem xét, không khỏi hít một hơi khí lạnh. Nhị Rỗ cũng nhận ra vấn đề, chỉ thấy xác chết đầu đội mũ, trên người đắp một chiếc áo ngắn, sau lưng áo có chữ “binh” rất lớn.
Nhị Rỗ trợn mắt kinh ngạc, hỏi Vương Uy:
- Đây là xác lính nhà Thanh, lính nhà Thanh cũng rơi xuống đây à? Nơi này quả nhiên là địa ngục đạo, toàn là người chết.
Vương Uy lại không nghĩ như vậy, trong đầu anh chợt nhớ lại chuyện trong thung lũng tuyết, một người tây dẫn theo một tốp lính nhà Thanh từ từ đi ngang qua trước mặt anh, nhưng họ nhìn một người sống sờ sờ là anh mà như không thấy. Tình cảnh lúc đó vô cùng quỷ dị, thậm chí anh thấy bóng Nhị Rỗ từ sâu bên trong thung lũng tuyết đi tới, ấn tượng về khoảnh khắc ấy vẫn in đậm trong đầu, anh có thể khẳng định mình đã tận mắt thấy tất cả, hoàn toàn là sự thật, nhưng sau khi tỉnh lại, anh mới nhận ra mình đã bị dịch chuyển đi chỗ khác, rất kỳ quái.
Nhị Rỗ lật cái xác lên, xác chết đã hoàn toàn rữa nát, chỉ còn lại đống xương. Áo quần bằng vải gai trên mình cái xác vừa chạm vào đã mủn, chắc hẳn bị nước và hơi ẩm xâm thực, đã mục nát từ lâu rồi.
Vương Uy kể lại cho Nhị Rỗ nghe chuyện anh gặp trong thung lũng tuyết, Nhị Rỗ nói:
- Như vậy là những tên lính nhà Thanh này do Thomas đưa vào đây?
Vương Uy lén nhìn Dương Hoài Ngọc, thấy cô im lặng không nói năng gì, nhưng gương mặt lộ vẻ xúc động, cứ thẫn thờ dán mắt vào cái xác.
Nhị Rỗ nói với Dương Hoài Ngọc:
- Này, trước khi chết cha cô có để lại tài liệu nào nói những người ông ấy dẫn theo không phải người Tây, mà là lính nhà Thanh không?
Dương Hoài Ngọc nói:
- Chuyện này khi trước bác Tôn đã xác nhận rồi, cha tôi đem theo lính cờ xanh[1] vào núi. Hơn nữa, bác ấy còn nói riêng với tôi rằng cha tôi dựa vào địa vị của mình trong Hoàng gia Anh, yêu cầu quân đồn trú cử một nghìn lính cờ xanh đi theo.
[1] Lính của nhà Thanh đồn trú tại địa phương dùng cờ xanh làm hiệu – ND.
Vương Uy và Nhị Rỗ nhìn nhau, một nghìn quân, thật là kỳ dị. Năm xưa, đại tướng quân Trương Tử Thông đem theo năm nghìn quân tinh nhuệ vào hẻm núi lớn của dãy Đường Cổ Lạp, còn Thomas lại đem theo một nghìn quân cờ xanh, đội đào trộm mộ của Mã Văn Ninh cũng có một nghìn người. Kỳ lạ hơn nữa là, nhiều người như vậy tiến vào vùng núi tuyết nhưng không có một ai trở về, tất cả đều vùi xác trong hẻm núi lớn.
Từ lúc tiến vào hang động ngầm, ba người đã dần dần đi sâu hiểu rõ hơn về thế giới bí ẩn dưới lòng đất này, nhưng càng biết nhiều càng thấy mê thành rùng rợn này thật quái gở. Những chuyện ly kỳ nhiều đến nỗi họ không ứng phó nổi, nhưng tại sao Trương Tử Thông và Mã Văn Ninh lại đem nhiều quân lính vào hang sâu như thế thì họ chưa hề nghĩ đến. Lại thêm Thomas đem một nghìn quân cờ xanh tới, sự việc càng trở nên không tài nào hiểu nổi. Đúng ra, nếu muốn tìm hiểu bí mật của vương triều Lạp Cách Nhật, Thomas cũng không cần phải làm to chuyện như vậy, nhiều lắm chỉ đem theo một đội thám hiểm mấy chục người là đủ. Đem theo hơn một nghìn binh mã, hình như mục đích không hề đơn giản.
Nhị Rỗ lật đi lật lại cái xác, nhưng không thấy gì cả, chỉ có một đống xương cùng nắm vải mục.
Vương Uy giục Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc rảo bước cho mau, chắc chắn phía trước còn có phát hiện mới. Họ đi thêm một quãng, lại thấy hai xác chết bên bờ sông, hơn nữa hai xác chết này hết sức kỳ lạ, hai tên lính dùng dao đâm vào ngực nhau, nằm ngửa trên mặt đất.