Vương Uy thầm than không ổn, cố ôm chặt lấy cái bệ, cả người dính sát vào bệ hệt như thạch sùng bám tường. Thứ đang ghì chặt lưng anh rất khỏe, Vương Uy cảm thấy ruột gan như bị thít lại, chẳng đợi anh kịp chống trả, nó đã kéo luôn anh xuống nước.
Thứ kia lôi tuột anh về phía xoáy nước. Vương Uy giở mọi thủ đoạn giãy giụa phản kháng, tiếc rằng anh không bám víu vào đâu được, nên cứ bị nó lôi đi tuồn tuột.
Càng đến gần xoáy nước, áo quần trên người anh gần như bị xoáy nước xé tan, xem ra anh sắp bị cuốn vào đó tới nơi. Vương Uy đang thầm kêu khổ, bỗng thấy phía trước ập tới một luồng lực đạo, mạnh hơn lực đạo đang tóm ngang lưng anh nhiều, hai luồng lực đạo va vào nhau khiến Vương Uy bị văng ra xa hơn một trượng, máu trong l*иg ngực nhộn nhạo, suýt nữa thì ngạt thở. Tuy xương cốt toàn thân đau rã rời nhưng anh hiểu hơn ai hết, nếu không có cú va đập vừa rồi, hẳn bây giờ anh đã đi đời nhà ma.
Người anh chìm dần xuống đáy nước, không rõ cái rãnh trong bể máu này sâu đến mức nào, anh muốn cử động nhưng toàn thân đã mất hết sức lực, tay chân không nghe theo sự điều khiển nữa, không làm sao động cựa nổi. Luồng lực đạo từ trong xoáy nước ập tới kia thực quá mạnh, nháy mắt đã đẩy ngụm khí mà anh nín thở giữ trong l*иg ngực lệch đi, dưới đáy nước này, không thể động cựa thì chỉ còn chờ chết.
Vương Uy rủa thầm trong bụng, gắng nín thở không cho máu ộc vào họng. Ngay lúc ấy, anh bỗng cảm thấy có vật gì đang bơi tới làm cho sóng nước cuộn lên, hẳn phải là cái gì đó rất lớn. Vương Uy thầm kinh hãi, hiện giờ chỉ một con sâu, con rắn cũng có thể gϊếŧ anh chứ đừng nói gì tới những con vật lớn hơn.
Vật ấy bơi đến trước mặt Vương Uy, kéo tay anh ngoi lên. Vương Uy giật mình, té ra đó là người. Nhưng có thể khẳng định người này không phải Dương Hoài Ngọc, tính theo thời gian thì cô cũng không thể đuổi kịp, hơn nữa người ấy thân thể rắn chắc, không phải là nữ.
Vương Uy sợ hãi khôn xiết, anh cứ ngỡ trong căn phòng sắt này chỉ có anh và Dương Hoài Ngọc, không ngờ lúc này lại bất ngờ xuất hiện thêm một người khác. Hơn nữa, khi nghe Dương Hoài Ngọc nói giữa vách tường và xà ngang của căn phòng sắt có khe hở, anh bèn soi đèn pin kiểm tra nhưng kết cấu phòng đã thay đổi từ lúc nào chẳng rõ, khe hở kia đã bị bịt chặt, không còn chỗ hở nào nữa.
Người kia bơi lên đến mặt nước, Vương Uy cũng trồi lên, ánh đèn pin của Dương Hoài Ngọc vừa khéo rọi đến nơi, tạo thành một chùm sáng trải rộng trên bể nước.
Vương Uy ngoảnh lại, thấy đằng sau nhô lên một khuôn mặt to tướng, ròng ròng máu me, đôi mắt thô lố như hai quả trứng ngỗng nhìn chằm chằm vào anh, vô cùng đáng sợ.
Thấy Vương Uy sợ đến nỗi suýt nữa cắn đứt cả lưỡi, gương mặt kia lại nhệch miệng cười thâm hiểm, nụ cười làm anh suýt nữa nôn ộc hết ra. Gương mặt này trông nanh ác hết chỗ nói, chính là gương mặt bên dưới bệ đá mà anh vừa thấy khi nãy.
Vương Uy g trấn tĩnh lại, giương súng toan bắn, náo ngờ tay anh bị một cánh tay từ dưới nước giơ lên ngăn lại, khiến anh giật nẩy mình, bấy giờ gương mặt trắng nhợt kia mới được gỡ ra, để lộ khuôn mặt người bình thường. Vừa nhìn thấy khuôn mặt đó, toàn thân Vương Uy liền cứng đơ, khuôn mặt rỗ chằng rỗ chịt kia nhăn nhở cười với anh:
- Thưa chỉ huy…
Chương 9: Tượng người chim
Thấy Nhị Rỗ đột ngột xuất hiện, Vương Uy sững sờ, nhất thời không biết nên vui hay buồn, anh lặng người đi hồi lâu mới bừng tỉnh.Vương Uy sững sờ, nhưng Dương Hoài Ngọc trên kia thì không hàm hồ chút nào, thấy một cái đầu máu nhô lên từ dưới nước, cô liền lia ngay một loạt đạn. Loạt đạn làm cho Nhị Rỗ phải lặn ngay xuống nước, một lúc sau mới nhô lên.
Tiếng súng khiến Vương Uy giật mình sực tỉnh, anh ngạc nhiên tóm ngay lấy Nhị Rỗ, chửi đổng:
-Mẹ kiếp, đồ con rùa nhà mày là người hay là ma?
Nhị Rỗ cười khanh khách, nói:
-Chỉ huy hãy xem, tay vẫn là tay, chân vẫn là chân, sao không phải là người?
Vương Uy thấy đúng vậy, thầm mắng bản thân vừa thấy Nhị Rỗ còn sống đã đánh mất hết cả uy phong chỉ huy. Anh nhìn Nhị Rỗ hồi lâu, thấy tay chân gã vẫn nguyên vẹn, không sứt mẻ chỗ nào, lòng mừng vô hạn. Bỗng Nhị Rỗ biến sắc, kêu lên:
-Chỉ huy ơi, phải nhanh nhanh trèo lên đi thôi, thứ quái quỷ kia lại đến kìa.
Nhị Rỗ vội vàng đẩy Vương Uy leo lên những khe hở chạy dọc thân bệ rồi cùng trèo lên theo. Cả hai ngoảnh nhìn mặt nước, thấy chỗ họ vừa đứng có bọt máu to như nắm tay ùng ục nổi lên, cuộn trào sôi sục trong một phạm vi lớn bằng vung nồi, thoáng nhìn là biết ngay có gì đó sắp xuất hiện.
Dương Hoài Ngọc thấy Vương Uy nói chuyện với “cái đầu máu” nên không xem đó là kẻ địch nữa, thu súng máy lại. Nhị Rỗ ngước lên, nói với Dương Hoài Ngọc:
-Ê, đồ tây rởm kia, hai chúng ông với đằng ấy phải cùng phối hợp, mới đánh chết được thứ quái quỷ dưới đó, đằng ấy có đồng ý không?
Dương Hoài Ngọc nổi giận, trong đám cướp biển, xưa nay cô ta vẫn chỉ huy, người khác chỉ cần thấy cô biến sắc đã sợ vãi đái ra quần, có kẻ nào dám chế giễu cô thế này. Ngay lập tức, cô ta giơ súng lên chĩa thẳng vào Nhị Rỗ, tốc độ nhanh, ngắm bắn chuẩn, thủ đoạn hiểm, không có vẻ gì là đùa cợt. Nhị Rỗ thấy Dương Hoài Ngọc làm thật, vội lao đầu xuống nước trước khi cô kịp nổ súng. Đám máu to bằng vung lúc này càng cuộn lên dữ dội hơn, Vương Uy kinh hãi, sợ Nhị Rỗ xảy ra chuyện gì, toan lao xuống xem thử. Nào ngờ đúng lúc ấy Nhị Rỗ lại nhô lên, vuốt máu trên mặt rồi nói với Vương Uy:
-Chỉ huy dùng Đoạn Môn chỉ bẻ gãy xúc tu của thứ quái quỷ kia đi.
Đoạn Nhị Rỗ lại quay sang bảo Dương Hoài Ngọc:
-Này cô tây rởm, ông không đùa đâu, hễ thứ quỷ quái kia nổi lên mặt nước thì đằng ấy cứ nhắm vào đầu nó mà bắn nhé, bắn chuẩn vào đấy.
Vương Uy và Dương Hoài Ngọc nghe mà ù ù cạc cạc, chẳng hiểu Nhị Rỗ định bày trò gì. Nhị Rỗ chỉ cười khì khì, lại lặn xuống, Vương Uy liền lặn theo.
Vương Uy vừa lặn xuống thì một sợi thịt quăng tới trói nghiến anh lại, anh bèn đưa tay ra bắt lấy sợi dây thịt mềm mềm rồi lần theo, thấy nó dài tới hơn trượng. Trong lúc sốt ruột, anh chẳng kịp nghĩ gì nhiều, lần đến gốc dây liền giở ngay Đoạn Môn chỉ chặt một nhát tận gốc.
Bị anh chặt đứt một xúc tu, con vật kia bèn vùng ra bỏ chạy nhưng Vương Uy nào chịu buông tha dễ dàng như thế, anh lại đưa tay ra túm lấy một xúc tu khác, giở Đoạn Môn chỉ sắc như dao một phát chặt cụt tận gốc, trong nháy mắt đã chặt được mười mấy sợi.
Mặc cho con vật đó giãy giụa, Vương Uy cứ hăng hái chặt xúc tú, hễ tóm được sợi nào là cắt ngay sợi nấy, qua một lúc sau hết hơi, anh mới lại ngoi lên hít thở.
Nhị Rỗ cũng nổi lên theo, cười nhăn nhở với Vương Uy, khoe ra bộ mặt bê bết máu dữ tợn:
-Được chiêm ngưỡng Đoạn Môn chỉ của nhà họ Vương vùng Quan Đông rồi, đời này coi như không uổng.
Nghe nói vậy, lòng Vương Uy chợt trầm xuống, ngay bản thân anh còn chẳng biết được bao nhiêu về nhà họ Vương vùng Quan Đông của mình, lai lịch thân thế anh cũng là lão Tôn vạch rõ, sao Nhị Rỗ lại biết rõ như vậy?
Nhị Rỗ cười khì khì, chỉ lên bệ đá, nói:
-Chỉ huy xem, việc của chúng ta xong được một nửa rồi kìa.
Vương Uy chưa hiểu, bèn nhìn theo tay Nhị Rỗ, chỉ thấy từ trên xuống dưới cái bệ đầy những xúc tu thịt đỏ lừ ngoe nguẩy, trông như những khúc lạp xưởng vừa nhồi thịt.
Những xúc tu này giống như dây thường xuân bám chặt vào bệ đá. Trên bệ, Dương Hoài Ngọc đang vật lộn với mười mấy cái xúc tu, đạn dược dù sao cũng có hạn, mà dùng súng đánh giáp lá cà cũng rất bất lợi, mấy chiếc xúc tu đỏ lừ đã quấn lấy eo lưng và bắp đùi cô. Vương Uy nói:
-Có chuyện gì vậy? Chúng ta giúp cô ấy một tay.