Anh lau mồ hôi trên mặt, leo tiếp lên cái bệ đá, bệ đá rất trơn, tay anh lại dính đầy máu, cứ leo lên ba tấc lại trượt xuống hai tấc, rất khó khăn.
Vất vả lắm anh mới leo lên đến nóc bệ, mồ hôi đầm đìa. Hai tay anh bám vào mặt bệ đá, thò đầu lên nhìn, liền thấy nửa khuôn mặt tái nhợt của Dương Hoài Ngọc, còn nửa mặt bên kia bị một bàn tay đẫm máu bịt kín, che khuất cả miệng, mũi.
Thấy thân mình Dương Hoài Ngọc hơi run rẩy, Vương Uy giật mình, thì ra cánh tay kia định bịt chặt mũi miệng để cô ngạt thở mà chết. Chẳng kịp suy nghĩ, anh vội giằng cánh tay nọ ra, khuỷu tay của nó còn giấu sau lưng Dương Hoài Ngọc, nhìn như thể phía sau cô có ai đó đang nấp.
Lúc này Vương Uy chẳng còn bụng dạ nào xem thử đằng sau cô là người hay ma nữa, anh dùng sức nắm lấy bàn tay đang bịt miệng Dương Hoài ngọc, vận khí giở ngón Đoạn Môn chỉ gia truyền, bẻ vụn xương năm ngón trên bàn tay kia.
Cánh tay kia bị đau đớn vội rụt lại, mấy cánh tay đang tóm chân tay Dương Hoài Ngọc cũng biến mất, lúc anh bật đèn pin lên soi thì không thấy chúng đâu nữa.
Vương Uy thử bắt mạch Dương Hoài Ngọc, thấy mạch đập yếu ớt nhưng vẫn còn một hơi thở. Anh bèn bóp chặt hàm dưới cô, vỗ vỗ vào lưng, ép cô nôn hết chỗ máu bị sặc ra.
Nôn hết thứ máu tanh tưởi kia ra, Dương Hoài Ngọc cũng thở ra một hơi, mí mắt động đậy rồi mở bừng mắt.
Thấy Vương Uy đang cười với mình, Dương Hoài Ngọc giật thót, vội hỏi đây là đâu?
Vương Uy kể sơ qua mọi diễn biến vừa rồi, Dương Hoài Ngọc cứ há hốc miệng ra nghe. Tuy từng là hải tặc tung hoành khắp vùng biển Đông Nam Á, cô cũng không khỏi kinh hãi trước những chuyện quái gở vừa rồi.
Dương Hoài Ngọc vắt óc nhớ lại mọi chuyện trước khi bị hôn mê, chỉ nhớ đang ở trong căn phòng có tượng người chim bỗng cô bị một đôi tay tóm lấy vai, nhấc bổng cả người lên, cô định kêu cứu, nhưng mũi miệng đều bị bịt chặt, không thể phát ra tiếng.
Thì ra các phòng ở khoang dưới cùng của chiến thuyền này đều thông nhau, giữa xà và vách phòng có khe hở đủ một người chui lọt. Trong lúc hoảng loạn, Dương Hoài Ngọc bị bịt hết miệng mũi tay chân, không giãy giụa gì được, đoạn cô bị ném tung lên cao, rơi xuống bể máu, uống phải mấy hớp máu tanh tưởi rồi hôn mê bất tỉnh.
Nghe Dương Hoài Ngọc kể, Vương Uy lập tức hiểu ra ngay, lúc bọn họ ở trong căn phòng có tượng người chim, nhất định bàn tay ma kia đã giở trò với cánh cửa khiến hai người nghi ngờ lẫn nhau. Bấy giờ Dương Hoài Ngọc trông thấy một bàn tay đóng cửa, trong ấn tượng của cô, trong phòng chỉ có cô và Vương Uy, mà đó lại là tay đàn ông nên cô mặc nhiên coi đấy là tay Vương Uy. Nghe Vương Uy phân tích, cô cũng gật đầu thừa nhận chuyện này.
Vương Uy đứng trên bệ đá, cầm đèn pin soi xung quanh, chỉ thấy bể máu cuồn cuộn, máu vẫn tiếp tục dềnh lên cao, nhưng bàn tay ma quái kia đã biến mất.
Hai người đều hiểu, hiện giờ họ giống như đang đứng trong một cái hộp sắt khổng lồ, bốn bề bịt kín, tiến thoái đều không thể được, phía trước phía sau đều là đường chết.
Dương Hoài Ngọc nghỉ một chút, sức khỏe bình phục dần, trên người cô không bị thương, vừa rồi hôn mê bất tỉnh chẳng qua là ngạt thở do bị máu làm tắc họng mà thôi. Bây giờ sức khỏe cô đã khôi phục lại được tám phần mười, cũng là thời cơ tốt nhất để thoát thân. Bằng không cứ nấn ná mãi trong căn phòng sắt tối đen không có ánh mặt trời này, sức lực và tinh thần đều kiệt quệ, chẳng bao lâu nữa, dù thứ quái gở trong bể máu kia không ra tay thì họ cũng bị bầu không khí này giày vò đến chết. Dương Hoài Ngọc bảo Vương Uy:
- Làm thế nào bây giờ, chẳng nhẽ chúng ta chịu chết ở đây à?
Vương Uy lắc đầu:
- Vách phòng này đều được đổ gang, súng bắn không thủng, giờ chỉ mong có một lỗ hổng ẩn giấu đâu đó để chui ra thôi.
Lúc nói câu này với Dương Hoài Ngọc, lòng anh cũng rất tuyệt vọng, những căn phòng này ngay cả cửa còn bị phong bế một cách bí ẩn, làm sao còn có lỗ hổng cho bọn họ chui ra kia chứ?
Dương Hoài Ngọc không hề khờ khạo, cô đương nhiên hiểu hoàn cảnh mình lúc này, bèn ngồi dậy, nhìn xuống mặt nước theo Vương Uy, chỉ thấy bể máu cuồn cuộn sóng, khí thế không kém gì con sông ngầm ngoài kia.
Đứng lúc này, lòng Vương Uy chợt trầm xuống, lưng toát mồ hôi lạnh, ánh mắt anh dừng lại trên nóc bệ, qua lớp đá trong mờ, anh trông thấy một gương mặt to tướng đang áp sát vào mặt đá, đôi mắt thô lố trừng trừng nhìn anh, hai luồng mắt vừa giao nhau anh đã thấy rờn rợn, đôi bên cứ thế chòng chọc nhìn nhau, Vương Uy có thể cảm thấy máu trong người đông cứng cả lại.
Dương Hoài Ngọc nghiêng đầu trông sang, nhận thấy Vương Uy có vẻ không bình thường, cô nhìn theo ánh mắt anh, chợt giật thót cả mình, vội kêu ré lên. Máu dưới bệ dềnh lên mấy lần, gương mặt kia lập tức biến mất.
Dương Hoài Ngọc nhìn Vương Uy hồi lâu, thở hổn hển nói:
- Đó là mặt người.
Vương Uy gật đầu, thấy làn máu bên dưới bệ đá đã lặng, mới nói:
- Đúng là mặt người, nhưng tôi dám khẳng định đôi mắt ấy không phải là mắt người, rốt cuộc nó là cái gì nhỉ?
Dương Hoài Ngọc lắc đầu, không ai có thể trả lời anh được. Biện pháp duy nhất là lội xuống nước xem, thứ kia rất có thể ẩn nấp trong rãnh sâu dưới nước, không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con, dù gì cũng đang bị kẹt ở đây, thời gian kéo dài thể nào cũng chết, chi bằng xuống nước xem đó là cái gì, một khi xuống gặp Diêm vương, Diêm vương có hỏi tại sao chết còn biết đường mà trả lời.
Anh nói ý định của mình với Dương Hoài Ngọc, cô cũng tán đồng. Cô gái này từ nhỏ đã theo lão Tôn gϊếŧ người đốt nhà, dũng mãnh can đảm có thừa, giờ lâm vào cảnh này, có thể chết bất cứ lúc nào, còn chuyện gì không buông bỏ được nữa?
Cuối cùng Vương Uy nghĩ ra một cách, anh xuống nước trước còn Dương Hoài Ngọc cầm súng tiểu liên chĩa xuống mặt nước, theo anh đoán, thứ bên dưới kia rất có khả năng sẽ thò ra tấn công. Từ nhỏ anh đã tập võ, bơi lặn dưới nước cũng rất nhanh nhẹn, hễ có vật gì đó đến gần, anh trông sóng nước là nhận ra ngay. Anh sẽ dẫn dụ thứ ở dưới nước xuất hiện, xem nó là cái gì.
Cách này tuy rất nguy hiểm, nhưng là cách duy nhất hiện giờ nên Dương Hoài Ngọc cũng không phản đối.
Vương Uy đưa đèn pin cho cô, còn mình cầm súng lục, lần theo khoảng hở gián cách hai nửa bệ đá, lặn xuống.
Vừa xuống nước anh đã cảm nhận ngay được dòng nước ngầm đang chảy xiết, dường như có một xoáy nước lớn hút anh xuống, khiến Vương Uy hết sức kinh ngạc.
Chiến thuyền cổ đi lại trên con sông ngầm nên đáy phải thật kín, khả năng duy nhất để hình thành xoáy nước chỉ có thể là đáy thuyền đã bị thủng, hơn nữa để có xoáy nước lớn như vậy thì lỗ thủng phải rất lớn.
Vương Uy cố tránh xoáy nước, định lặn xuống bên dưới để tìm chân bệ đá, theo anh suy đoán, máu đã có thể chảy ra chảy vào trong bệ, nhất định bên dưới bệ này có lối thông, không khéo còn đυ.ng phải gương mặt to vừa rồi cũng nên.
Anh bơi quanh xoáy nước nhưng không trông thấy gì, chỉ cảm thấy sức hút của xoáy nước càng lúc càng mạnh. Đang lúc anh băn khoăn thắc mắc lẽ nào cái bệ vuông này không có chân bệ mà là được gác lên không, đột nhiên sau lưng anh căng lên, có gì đó đang lao tới tấn công từ phía sau, Vương Uy bình tĩnh lạng người đi, tránh đòn tấn công của thứ đó.
Anh ngoảnh lại, chợt thấy rất đông thứ gì đó đang lao về phía mình. Vương Uy thầm kinh hãi nhưng chẳng còn cách nào né tránh, đành quay người ngoi lên mặt nước, một tay anh cầm súng, bắn về phía sau mấy phát để cản tốc độ tấn công của đối phương, thân hình cũng theo đó mà nổi lên mặt nước.
Vừa nhô đầu lên anh đã bám ngay lấy bệ, nhảy tót lên chỗ gián cách hai nửa bệ đá. Dương Hoài Ngoc thấy rõ tình hình, không chờ Vương Uy gọi liền bắn ngay một loạt đạn, lập tức nghe tiếng rơi bùm bũm xuống nước.
Vương Uy ngoảnh lại nhìn, thấy một sợi dây thừng đỏ lòm màu máu rơi xuống nước, trên mặt nước vẫn còn mấy sợi nữa, đều đã bị bắn nát. Vương Uy đang lấy làm lạ không hiểu những sợi dây đỏ đó là gì thì nghe tiếng Dương Hoài Ngọc gọi anh mau leo lên.