Chương 49: Chân tướng
Tiểu Hà Bao ấp úng: “Tiểu thư nếu cô muốn đi thì đừng nói với cô gia. Cô sắp thành thân mà sau lưng hắn lén đi hẹn hò đàn ông khác là không hay.”Ta biết Tiểu Hà Bao nói thế là có ý tốt nhưng không coi là đúng. Nếu là đi gặp người khác có lẽ ta sẽ không nói với Giang Thần. Nhưng Vân Châu không giống người khác. Giang Thần biết rõ giữa ta và Vân Châu từng có một thời tỉnh tỉnh mê mê kiểu hoa trong gương trăng dưới nước, dù duyên phận sớm nở tối tàn nhưng cũng là từng có, nếu ta gạt hắn đi gặp Vân Châu có vẻ giữa ta và Vân Châu có bí mật gì đó không thể cho ai biết. Chuyện như thế, hắn không biết thì thôi, biết thì nhất định có khúc mắc trong lòng, ta cảm thấy nói với hắn từ lúc này sẽ tốt cho tương lai hơn.
Nếu đã có hôn ước, ta cũng dự định có thể chung sống với hắn đến già, hẳn là nên thẳng thắn với nhau nếu không đến khi hắn biết lại cho rằng ta còn gì đó với Vân Châu rồi nảy sinh hiểu lầm. Tính ta đơn giản thẳng thắn hy vọng vợ chồng có thể thẳng thắn với nhau.
Vì thế sau khi ăn xong bữa tối ta liền nói thẳng với Giang Thần.
“Giang Thần, Vân Châu hẹn muội đến Yêu Nguyệt Lâu, nói có chuyện quan trọng cần nói với muội.”
Giang Thần sững người nhìn ta với vẻ kỳ quái.
Ta hỏi: “Có vấn đề gì sao, huynh không đồng ý sao?”
Hắn không nói gì đột nhiên vươn tay ôm ta. Chẳng lẽ hắn thật sự ghen?
Ta đang muốn giải thích thì lại thấy hắn thủ thỉ: “Tiểu Mạt, đến giờ phút này lòng muội mới có ta.”
Ta đỏ mặt, sao tự nhiên lại nói thế?
Ta đẩy nhẹ vào ngực hắn: “Nếu huynh không yên lòng thì đứng dưới lầu chờ muội.”
Hắn cười hì hì nói: “Muội đi đi. Ta yên lòng, chưa bao giờ yên lòng như lúc này.”
“Huynh không ngại sao?”
“Muội để ý tới chuyện ta có ngại không nói lên… Haha ta tất nhiên không ngại, muội cứ đi đi.”
Hắn thật mồm mép, đại khái ta cũng nghe hiểu, liền nói: “Vâng, muội đi một lúc rồi về.
Hắn vuốt má ta, nói rất trìu mến: “Nương tử tốt, nàng làm thế vi phu rất vui.”
Ta vừa buồn cười vừa ngượng ngùng ra khỏi phòng, lòng rất bình tĩnh. Đây đúng là tình cảnh vợ chồng thẳng thắn tin tưởng nhau mà ta mong muốn. Ta không biết hắn có làm được không, nhưng cho dù hắn có làm được hay không thì ta cũng thẳng thắn trước.
Yêu Nguyệt Lâu ở mé tây Quy Vân sơn trang, Giang Thần từng nói, trước kia khi phụ thân hắn còn ở nhà thường cùng mẫu thân hắn ngắm trăng uống rượu ở đó, sau khi phụ thân hắn mất tích Thích phu nhân không còn tâm trạng tới đó. Yêu Nguyệt Lâu dần trở nên vắng vẻ. Nhưng ngược lại Giang Thần hay đến đó ngủ vào những đêm hè, sóng nước lăn tăn, tiểu lâu trước hồ, gió mát thổi qua, rất thoáng rất mát.
Đến giờ, ta dẫn theo Tiểu Hà Bao đi ra cửa tây của Quy Vân sơn trang mấy chục bước là Yêu Nguyệt Lâu. Trước cửa có treo hai ngọn đèn l*иg và hai lão bộc đang ngồi nói chuyện, thấy ta liền đứng dậy hành lễ.
Ta và Tiểu Hà Bao bước vào cửa tròn, tuy bên trong có treo đèn, nhưng vì đã lâu không có người ở nên im lặng một cách kỳ quái.
Tiểu Hà Bao nhìn trái nhìn phải một phen: “Tiểu thư, hình như Vân công tử chưa tới, em ra cửa chờ, cô lên lầu trước đi, bên hồ gió lớn, cẩn thận cảm lạnh.”
Ta uh một tiếng rồi đi lên lầu.
Vầng trăng trơ trọi tỏa sáng trong trẻo lạnh lùng. Khi ta đặt chân lên bậc thang cuối cùng, vừa ngẩng đầu nhìn đã bị dọa đến kinh hãi.
Dưới mái hiên một mỹ nhân dựa vào lan can. Dùng khăn che mặt, dáng người thướt tha, ánh đèn rọi lên vai mỹ nhân như phủ một lớp sa mỏng. Đúng là Ngư Mộ Khê!
Hình như cô ấy cũng thấy bất ngờ vì ta đến, đứng lên hỏi: “Vân cô nương, sao lại là cô?”
Ta kinh ngạc không thôi: “Ngư Chưởng môn, sao cô lại ở đây?”
Cô ấy dịu dàng trả lời: “Có người hẹn ta đến đây, nhưng ta chờ đã nửa ngày lại thấy Vân cô nương đến, thật kỳ lạ.”
Ta càng thêm thắc mắc, tò mò hỏi: “Là ai hẹn Ngư Chưởng môn?”
Ngư Mộ Khê lắc đầu: “Không biết, chỉ gửi cho ta một phong thư.”
Vân Châu hẹn ta đến đây, sao lại trùng hợp có người cũng hẹn Ngư Mộ Khê? Yêu Nguyệt Lâu là sản nghiệp của Quy Vân sơn trang, mặc dù Thích phu nhân không còn đến nữa nhưng cũng sai người quét dọn. Người lạ không thể tiến vào dễ dàng, lão bộc canh cửa lại để Ngư Mộ Khê tự do đi vào? Dù lòng ta nghi hoặc nhưng tùy tiện hỏi thì có phần đường đột, bởi vì lúc này ta vẫn chưa phải thê tử của Giang Thần, không tiện chất vất về Yêu Nguyệt Lâu. Ngư Mộ Khê lại từng cứu mạng ta, ta càng thêm không tiện hỏi cô ấy vào đây như thế nào.
Ngư Mộ Khê chỉ vào ghế ven lan can: “Vân cô nương, nếu người hẹn ta không đến, trùng hợp lại gặp nhau, không bằng ngồi xuống nói chuyện cùng ta.”
Ta cười đi tới.
Cô ấy ra dấu mời, ngồi xuống bên cô ấy. Người cô ấy tỏa hương thoang thoảng hòa cùng gió đêm thơm mát.
Cô ấy nở nụ cười: “Tối nay ta không phải Chưởng môn gì, chỉ là một cô gái hơn cô mấy tuổi, đang muốn cùng cô trò chuyện mấy lời riêng tư thôi. Vân cô nương, ta vừa gặp cô đã thấy rất thân quen, phái Viễn Sơn mặc dù có nhiều đệ tử nữ trẻ tuổi nhưng kính sợ thân phận ta, bình thường hiếm có ai nói chuyện thân tình với ta.”
Ngữ khí cô ấy lộ vẻ đau thương, cho thấy sự yếu đuối e lệ thiếu nữ, nhất thời tháo xuống dáng vẻ Chưởng môn đoan trang nghiêm cẩn ngày thường, đặc biệt hòa ái thân thiện.
Cô ấy đã tin tưởng muốn tâm sự với ta như thế, ta rất cảm động, vì vậy vạn phần chân thành nói: “Ngư tỷ tỷ có chuyện gì cứ nói, ta nhất định giữ bí mật cho cô.”
Cô ấy thở dài: “Cô biết không? Ta đã thích một người từ rất lâu. Chàng cũng thích ta.”
“Ồ, rồi sau đó?”
“Đột nhiên có một ngày chàng nói cho ta biết chàng đã đính hôn, ta thích chàng rất nhiều năm đợi chàng rất nhiều năm đột nhiên nghe được tin kia khiến lòng ta tan nát. Chàng nói chàng đính hôn là bất đắc dĩ, là để lấy lại một đồ vật của nhà chàng. Còn nói chờ lấy được thứ kia sẽ rời bỏ cô gái kia. Tất nhiên là ta tin chàng, ta còn khờ khạo tìm đến người đấy để lấy lại món đồ kia để chàng không phải thành thân với cô gái kia. Lòng ta chỉ mong chàng lấy ta.”
Cô ấy nói rất chậm, thấp giọng u oán khiến người nghe phải đồng tình. Chuyện yêu nhau không đến được với nhau trên thế gian thật khiến lòng người thở than sao nên nỗi trái ngang.
“Vậy tỷ định làm sao bây giờ?”
Cô ấy im lặng một hồi lâu, thở dài sâu kín khiến ta càng thêm đồng tình, hận không thể giúp một tay.
“Tỷ tỷ nói xem muội có thể giúp được gì không?”
Cô ấy nhìn ta cảm kích, đưa tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay ta.
Động tác này rất tự nhiên, tuy nhiên tay cô ấy vừa chạm đến tay ta thì tay ta đau nhói!
Trong lúc ta kinh ngạc, cô ấy lại điểm huyệt câm của ta. Ta nằm mơ cũng không ngờ cô ấy nhân lúc ta bất ngờ lại đâm một mũi ám khí vào mạch máu ta! Nói thì dài nhưng tất cả đều phát sinh trong lúc ta còn đang sững sờ.
Người ta mềm nhũn gục vào người cô ấy, cô ấy hờ hững đỡ ta: “Vân Mạt, thật ra người hẹn ngươi là ta, không phải Vân Châu. Ta dùng danh nghĩa của hắn thứ nhất vì là hắn thì ngươi sẽ đến. Thứ hai là ngươi có hẹn với hắn sẽ không nói với Giang Thần.
Ta khϊếp sợ kinh ngạc đến mức không suy nghĩ được gì, sững sờ nhìn cô ta.
“Ta biết ngươi đang có rất nhiều nghi vấn.” Cô ta giơ tay lên nhẹ nhàng kéo khăn che mặt. Ánh trăng trong sáng, một ngọn đèn bão tỏa ra thứ ánh sáng u ám, khoảnh khắc chiếc khăn che mặt bị kéo ra, ta bị gương mặt của cô ta làm cho khϊếp sợ nói không ra lời, ngơ ngác nhìn cô ta như nhìn chính mình!
Ta nằm mơ cũng không ngờ gương mặt cô ta giống ta như chị em ruột thịt!
Một lúc lâu sau ta vẫn ngẩn người, lòng đầy thắc mắc, tại sao cô ta phải mượn danh nghĩa Vân Châu để hẹn ta? Tại sao cô ta không thể để Giang Thần biết ta đi tối nay? Vô số câu hỏi khiến lòng ta bất an, suy đoán khiến ta phải sợ rục rịch xuất hiện như hạt giống nảy mầm.
Cô ta tươi cười nhìn ta, đôi mắt dịu dàng như một hồ sâu không thấy đáy. Cô ta nhìn ta nở nụ cười càng khiến ta thấy bất an căng thẳng, nụ cười của cô ta quỉ dị như những cơn sóng vỗ dập dờn.
Cô ta vừa cười vừa nhìn mặt ta chăm chú: “Vân Mạt, ngươi xem, ngươi và ta rất giống nhau, có khi nhìn ngươi mà ta tưởng như đang nhìn chính mình. Nhưng tính ta không giống tính ngươi, ta tuyệt đối sẽ không làm như ngươi, thứ ta muốn ta sẽ tranh thủ đến cùng.”
Ta kinh ngạc nói không ra lời, một ý nghĩ thoát ra như ngựa mất cương.
Cô ta cười càng tươi hơn: “Tiểu Mạt, ngươi có biết người ta thích mà ta vừa kể với ngươi là ai không?”
Nhìn nụ cười và ánh mắt cô ta, một đáp án nảy ra trong đầu ta, ta dùng hết khả nảng ngăn cản suy nghĩ của bản thân, ta không khỏi cảm thấy sợ hãi, sau lưng như bị đâm. Lý trí tỉnh táo bảo ta phải ngừng suy đoán nhưng nội tâm lại gào thét không tự chủ. Ta bị hai luồng suy nghĩ làm cho choáng váng.
Ngư Mộ Khê nhìn ta chậm rãi nói: “Sau khi cha mẹ qua đời, ta và muội muội bị bán vào gánh hát. Chủ gánh hát đặt cho ta tên Mai Đóa cùng mấy nha đầu Lan Cúc Trúc học diễn. Sau đó chúng ta bị Thích phu nhân mua đến Quy Vân sơn trang hầu hạ thiếu gia. Người như chàng không ai không thầm thương trộm nhớ, ta cũng không ngoại lệ. Trong bốn nha hoàn chàng chỉ thích ta, chàng nói dung mạo ta là kiểu chàng thích nhất. Nhưng ta không thể ngờ, thế gian lại có ngươi cũng có dung mạo giống ta. Khó trách chàng có thể nhẫn nhịn đính hôn với ngươi lâu như thế.”
Ta không thể động đậy, trong nháy mắt như bị một cơn gió làm rét lạnh toàn thân, bắt đầu run rẩy. Ta không nói ra lời, kể cả hỏi một câu cũng không có khí lực. Đúng rồi, cô ta mới là Mai Đóa, sau khi cô ta đi Mai Nhi cô nương mới được bổ sung vào. Bảo sao trước khi chết Chu Ích Thông nắm mắt cá chân ta gọi Mai Đóa. Chắc là hắn si mê cô ta, biết cô ta một lòng muốn lấy Trọng Sơn kiếm phổ, vì thế sau khi ta lên đảo Lưu Kim, muốn đoạt Trọng Sơn kiếm phổ từ tay ta hòng lấy lòng cô ta.
“Mẹ ngươi ở Giang gia nhìn thấy ta kinh ngạc không thôi, chắc là nhìn ta nhớ đến ngươi, bà ấy nghĩ rằng ta ở Giang gia làm nha hoàn rất đáng thương. Động lòng trắc ẩn liền đưa ta đến chỗ Chưởng môn phái Viễn Sơn, để ta học võ công, mong tương lai ta có tiền đồ.”
“Ta vẫn luôn cảm kích Cố tẩu, coi bà là ân nhân, bởi vì nhờ bà ta mới có địa vị hôm nay, có tư cách sánh đôi với Giang Thần. Cơ duyên xảo hợp ta quen biết một người có phụ thân là Hộ pháp Kim Ba Cung. Hắn nói cho ta biết Cố tẩu là Mộ Dung Tiếu Cung chủ Kim Ba Cung. Còn ngươi là con gái của bà ấy và Thạch Cảnh. Ta không tiết lộ chuyện đó với bất cứ kẻ nào, bởi vì ta cảm kích ân tình Cố tẩu đối với ta, tình nguyện giữ bí mật này. Nhưng sau này ta lại biết người và Giang Thần có hôn ước.”
Cô ta thở dài lắc đầu, ánh mắt hiện rõ sự đau xót và oán hận.
“Nỗi đau trong lòng ta ngươi có hiểu được không. Để xứng với chàng, bao năm qua, ta liều mạng luyện võ, trở thành đệ tử đắc ý nhất của sư phụ, kế thừa chức Chưởng môn. Ta nỗ lực rất nhiều, cố gắng rất nhiều chỉ để có một ngày có thể sánh đôi với chàng. Nhưng ngươi chẳng làm gì, chỉ dựa vào một bộ Trọng Sơn Kiếm Phổ là có thể cùng chàng nên vợ nên chồng. Tâm nguyện và cố gắng nhiều năm của ta chẳng lẽ đổ ra sông ra biển hết? Mất chàng vì một quyển kiếm phổ ta không cam lòng. Không biết ngươi giấu quyển kiếm phổ ở đâu, ta sai Tiểu Hà Bao tìm kiếm mà không thể tìm được. Đúng rồi, Tiểu Hà Bao là muội muội của ta, con bé tên là Ngư Mộ Hà.”
Ta giật mình, nghe thế mà thấy lòng tan nát. Như những sợi tơ mỏng manh lơ đãng phát sinh bên người, có sợi dài sợi ngắn, lúc này bỗng nhiên thành một tấm lưới mắt li ti giăng chặt lấy ta, khiến ta không thở nổi.
“Ta nghĩ, chỉ cần ta có thể lấy được kiếm phổ là chàng có thể hủy bỏ hôn sự này. Ta vốn có thể lấy mạng ngươi, nhưng dù gì mẹ ngươi cũng là ân nhân của ta, ta có địa vị hôm nay là nhờ bà ấy, vì thế lòng ta cảm kích, chỉ nghĩ cách lấy kiếm phổ chứ không muốn gϊếŧ ngươi. Nhưng ta mấy lần phái người không thành công. Ngay cả Chu Ích Thông cũng không thành công. Ta chỉ có thể nghĩ biện pháp khác. Ta biết ngươi và Vân Châu đều có tình cảm với nhau, chỉ vì hiểu lầm mà không đến được với nhau, vì thế ta gửi cho Vân Châu một lá thư viết hai ngươi không phải đường huynh muội, có thể thành thân. Nhưng ngươi không nối lại tình cũ với hắn, khiến ta rất ngoài ý muốn. Tại sao? Hay là ngươi đã phải lòng Giang Thần?”
Cô ta như rít lên, sắc nhọn đến chói tai. Câu hỏi đấy khiến lòng ta bất ngờ nhói đau.
“Không còn cách nào khác, ta chỉ còn có thể nói rõ chân tướng với ngươi, ta biết, bị lừa dối một thời gian dài như thế cảm giác rất đau khổ.”
Đúng là bị lừa gạt rất đau khổ, nhưng ta không rõ, bị dối gạt cả đời hay biết chân tướng như lúc này thì đau khổ hơn.
Cô ta cười lạnh nói: “Giang Thần là vì Trọng Sơn Kiếm Phổ mới đính hôn với ngươi, đến tận lúc này ngươi vẫn không hay sao?”
Cổ họng ta như bị dao đâm, đau không kiềm chế được, sự đau đớn dần lan xuống cuối cùng bóp nghẹt trái tim. Ta không muốn nghe cô ta nói nữa, cũng không dám nhìn vào mắt cô ta nữa, lại thầm liều mạng thuyết phục bản thân, ta và Giang Thần có bốn năm tình cảm, ta không thể vì mấy câu nói đơn phương của cô ta mà gạt bỏ hết những điều hắn đã làm cho ta, ta không tin, hắn chỉ vì Trọng Sơn kiếm phổ mới đến với ta.
“Có phải chàng có rất nhiều chuyện gạt ngươi? Nếu thật lòng có tình cảm với một người, làm sao có thể dối gạt người đó nhiều như thế? Chàng làm như vậy chỉ có thể là vì chàng chỉ giả vờ với ngươi, không hề có tình cảm.”
Những lời này nói đúng tử huyệt của ta. Đúng vậy, hắn gạt ta rất nhiều, ta không thể nhìn thấu hay đoán được tâm ý của hắn. Nếu Ngư Mộ Khê không nói với ta, ta vĩnh viễn cũng không biết hắn từng cùng cô ta có một thời thanh mai trúc mã. Mắt ta hoa lên, như cuồng phong cuốn lá vàng bay mịt mù không thấy đường đi. Lòng ta chưa từng rối loạn, chưa từng bất lực như thế. Ta rất muốn cô ta im lặng, sợ cô ta nói thêm một câu, lòng tin dành cho Giang Thần sẽ tan thành tro bụi.
Đáng tiếc cô ta không im lặng, kéo ta về phía hầm băng.
“Vân Mạt, cho đến tận lúc này ta cũng không muốn làm tổn thương ngươi. Ta hẹn ngươi tới đây, không phải muốn làm gì ngươi, mà chỉ muốn ngươi thành toàn cho ta và Giang Thần. Cũng là thành toàn cho ngươi. Không phải ngươi thầm thích Vân Châu sao? Ta thay ngươi hẹn hắn, một lát nữa hắn sẽ đến.”
Ta chợt cả kinh, cô ta còn hẹn Vân Châu, rốt cuộc cô ta muốn làm gì?