Chương 48: Cuộc hẹn của cố nhân
Mẫu thân xoa mặt ta: “Mạt Mạt, con nghĩ gì vậy?”Ta “A” một tiếng hồi phục tinh thần, vội vàng cười nói: “Con đang nghĩ, cha thật đáng thương, nhiều năm qua đều cho là mẹ không ưng cha, vừa rồi còn lo lắng, sợ là cha uy hϊếp mẹ vậy sau này mẹ sẽ xử lý cha.”
Mẫu thân mím môi cười: “Chắc chắn phải xử lý hắn, nhiều tuổi cũng to gan hơn, hừ.”
Giờ phút này lòng ta rối bời, cảm giác khúc mắc mà không nói rõ được. Lại là lần đầu gặp mẫu thân, nên cảm giác khó chịu càng thêm khó nói. Ta tạm thời gạt cảm xúc đấy sang một bên, vội nói: “Sư phụ khổ cực nhiều năm như vậy, đối với mẫu thân nhớ mãi không quên, con không thể để mẹ bắt nạt cha.”
Mẫu thân mỉm cười không nói, mặt hiện chút vẻ xấu hổ, rất động lòng. Ta lôi kéo tay bà, mở cửa phòng, thò đầu ra nói: “Sư phụ đại nhân, sư nương mời người vào bàn bạc.”
Mẫu thân vỗ vai ta, ta cười quay đầu lại nhăn mặt, lòng rất vui vẻ.
Sư phụ ngây ngốc, thấp thỏm vào phòng.
Ta kéo người tới trước mặt mẫu thân, sau đó nhảy ra ngoài cửa, trở tay đóng cửa lại .
Giang Thần thần bí hỏi: “Có muốn mang khóa đến không?”
Ta lắc đầu, nhìn thấy hắn, cõi lòng hoan hỉ tiêu tan, câu nói của mẫu thân cứ đè nặng xuống lòng ta như một tảng đá.
Ta chậm rãi đi xuống hành lang gấp khúc, Giang Thần đi theo sau, hỏi: “Tiểu Mạt, sao muội có vẻ mất hứng?”
Rốt cuộc ta không giấu được, cứ ôm chuyện khó chịu không phải cách hay, chi bằng nói ra cho xong. Vì vậy, ta hỏi thẳng: “Giang Thần, huynh và muội đã có hôn ước từ lâu, tại sao huynh không nói?”
Giang Thần đột nhiên sửng sốt, đứng như hóa đá.
Đang giữa tiết thu, ánh dương ấm áp, rạng ngời mà không chói chang, đôi mắt hắn như lóe lên những tia sáng nhỏ, như thể một giây chột dạ.
Hắn im lặng, là không có gì để biện hộ sao?
Ta kinh ngạc đứng trong gió thu, cảm giác mát lạnh luồn qua xiêm y, như đóng băng cõi lòng. Hắn im lặng như thế, nói lên đúng là hắn có biết chuyện.
Lòng ta trống rỗng, không nói ra lời. Ta nheo mắt, nhìn thẳng vào mắt hắn, lòng rất rõ ràng, rốt cuộc ta vẫn không nhìn thấu lòng hắn.
Hắn mặc trường bào xanh nhạt, thuần khiết không vướng bụi trần, tựa như một đầm nước sâu không thấy đáy. Xiêm y ta mặc bằng lụa trắng, bị gió thổi dán lên da thịt, trơn bóng mát rượi, như một miếng băng mỏng sắp tan.
“Tiểu Mạt, muội đang nghĩ gì?” Giọng nói hắn có vẻ sợ hãi, căng thẳng nhìn ta, như muốn gắn chặt ta trong tầm mắt.
Ta rốt cuộc hỏi ra nghi vấn trong lòng, “Tại sao huynh không nói? Có phải vì… giao hẹn về hồi môn giữa mẫu thân của muội và mẹ huynh?”
Hắn lại ngẩn ra.
Ta đột nhiên cảm thấy khó chịu, khổ sở. Nhớ đến lúc trên đảo Lưu Kim, hắn tình nguyện bị thuốc độc hành hạ, cũng không chịu cho ta giao Trọng Sơn Kiếm Phổ ra, còn nói, thứ kia còn quan trọng hơn tính mạng của hắn, vậy thì… hắn lấy ta có phải vì thế?
Lòng ta vừa chua xót vừa hụt hẫng, quyết tâm xoay người để đi.
Hắn đột nhiên vươn tay chắn đường ta, ta gạt tay hắn ra, hắn lại nhân thể nắm cổ tay ta.
Ta đột nhiên rất chán nản, không muốn nhìn, cũng không muốn nói lời nào.
Thời gian bốn năm, gần như sớm chiều ở bên cùng hắn, lại vẫn không thể nhìn thấu lòng hắn, vẫn không hay biết lòng hắn nghĩ gì. Trải qua lần đột nhập Kim Ba Cung, ta cho là ta thấy được chân tình của hắn, nhưng lúc này ta bắt đầu hoài nghi, nếu hắn không chột dạ, tại sao phải giấu giếm hôn ước với ta suốt bốn năm. Lúc này nhớ lại, ngày đó ở Sơn Âm biệt viện, hắn cố ý quần áo không chỉnh đi ra từ phòng ta, dường như là có chuẩn bị.
Lòng ta đau nhói, nhắm mắt rồi lại mở ra, thấy hơi chóng mặt.
“Tiểu Mạt, có phải muội đang nghĩ, tại sao ta gạt muội?”
Ta cười khổ, nói chậm rãi: “Huynh không cần nói cho muội biết nguyên nhân, dù sao huynh và muội cũng sắp thành thân. Huynh yên tâm, muội sẽ không thay đổi hôn sự này.”
Đúng, ta sẽ không đổi ý, ta sẽ chỉ không giống như trước kia, bị hắn làm cảm động một cách dễ dàng. Thế gian này có bao người vì các loại nguyên nhân mà đến bên nhau, tình cảm song phương hỏi được mấy người? Ta thật sự không kén chọn. Ý tốt mà mẫu thân đã dụng tâm lương khổ, ta há có thể vứt bỏ?
Ta chỉ muốn rút tay ra để đi, hắn lại không buông tha, ngón tay hắn mạnh mẽ lại dùng sức, nắm đến mức cổ tay ta phát đau. Ta chẳng thiết giằng co, để mặc hắn nắm, cúi đầu nhìn hòn đá dưới chân, cõi lòng mệt mỏi rã rời.
“Tiểu Mạt, khi mẫu thân đưa ta đến Tiêu Dao môn, bà nói với ta, muội là vị hôn thê của ta. Bảo ta phải quan tâm đến muội. Lúc đó ta còn trẻ tuổi bồng bột, lòng không coi hôn sự từ trên trời rơi xuống là gì, trong lòng thầm nghĩ, nếu muội không phải người ta thích, sau này ta sẽ nói mẫu thân từ hôn. Lúc đầu ta không nói là vì có ý định thế. Sau khi gặp muội, ta không thể kiềm chế ý nghĩa trêu chọc muội, đấy là kiểu thích của trẻ con. Đáng tiếc người muội thích không phải ta. Tâm ý muội dành cho Vân Châu, mặc dù giấu giếm kĩ nhưng ta vẫn biết. Bởi vì ta vẫn luôn chú ý đến muội, mỗi câu nói mỗi ánh mắt của muội ta đều đặt trong lòng, lòng muội nghĩ gì ta cũng biết.”
Nói đến đây, hắn hít vào một hơi thật dài, “Ta biết muội thích hắn, lại vờ như không hay biết gì, lại càng không đưa chuyện hôn ước giữa ta và muội ta, muội có biết tại sao không?”
Tại sao?
“Bởi vì… bởi vì ta cũng rất kiêu hãnh, ta không muốn dựa vào hôn ước để ép buộc muội, ta không tin, ta không sánh bằng hắn.”
Những lời này khiến lòng ta chấn động, ta nghe ra tâm trạng hồi hộp của hắn.
“Cho đến khi muội nói với sư phụ muốn gả cho Vân Châu, mà Vân Châu cũng có tình cảm với muội, ta mới … mới không thể không đặt lòng tự ái xuống, thừa nhận sự thất bại của mình, dù ta có đối với muội thế nào, lòng muội cũng chỉ có hắn. Hôm đó tại Sơn Âm biệt viện, ta cố ý quần áo không chỉnh đi ra từ phòng muội, đúng là vì muốn giải vây cho muội, nhưng ta cũng có chút ích kỷ cá nhân, muốn khiến mọi người hiểu lầm.”
Ta không ngờ hắn lại thẳng thắn như thế.
“Muội và ta có hôn ước từ lâu, ta một mực không đề cập tới, không phải muốn giấu giếm muội điều gì, đơn giản là tâm cao khí ngạo, không nghĩ dùng một tờ hôn ước ép muội đón nhận ta, ta vẫn vọng tưởng có thể khiến muội thích ta bằng chính bản thân mình. Thật ra, ta cũng chỉ là đánh cược một lần.”
Ta thấy mềm lòng hơn, cơn giận cũng nguôi ngoai.
Hắn dừng một chút, “Ta tự tin thông minh, trước gì không có chuyện gì làm khó được mình, lại lần luợt thất bại trước muội.“
Ngữ khí của hắn trầm thấp mà buồn bã than thở, thấp thoáng bất đắc dĩ, không oán, không hối hận, không trách móc khiến ta không thể nào giận nổi.
Hắn thở dài, chậm rãi nói tiếp: “Tiểu Mạt, ta biết sớm muộn gì cũng có ngày muội biết, sẽ giận ta, nhưng ta vẫn chấp nhận thử một lần, đánh cược một lần. Cho đến sau này, cố ý gây ra hiểu lầm giữa ta và muội mới khiến muội đính ước với ta, ta chấp nhận dùng ngoại lực chứ không phải bản lĩnh bản thân khiến muội cam tâm tình nguyện gả cho ta, muội có biết lòng ta đã khổ sở vì thất bại thế nào.”
Đúng là ta không biết, trước giờ hắn luôn phấn khởi vui vẻ, không lo, không suy tư bao giờ.
“Muội có biết, khi ta trơ mắt nhìn vị hôn thê của mình thích người khác, ta có tâm trạng thế nào? Muội có biết, khi ta đau khổ không nói nên lời, khi tự tức giận bản thân, ta có tâm trạng thế nào?”
Ta ngập ngừng không nói. Hắn biết rõ ta là vị hôn thê của hắn, lại trơ mắt nhìn ta dành tình cảm cho Vân Châu, dù có kiêu ngạo, nhưng đúng là hắn rộng lượng, giờ mà ta so đo cùng hắn thì có vẻ hẹp hòi. Bất luận hôn ước này là cha mẹ ước định hay hoàn cảnh xô đẩy thì cũng đã là chuyện ai nấy đều hay. Tâm ý của hắn khiến khó ai mà không cảm động.
Khi ăn cơm chiều, mẫu thân và sư phụ để ta ngồi giữa, sư phụ liếc nhìn ta, rồi lại liếc nhìn sang mẫu thân, ý cười hiển hiện. Ta cảm thấy rất hạnh phúc. Có mẫu thân, có phụ thân, hơn nữa còn là phụ thân mà ta luôn ao ước.
Lòng ta hồi hộp mấy lần muốn gọi phụ thân, nhưng bởi vì gọi người là sư phụ suốt mười mấy năm, nhất thời khó có thể thay đổi. Ăn được một nửa, ta dùng đũa gắp một miếng cá vào bát của người, tiện thể nói khẽ: “Cha ăn nhiều cá một chút.”
Sư phụ lập tức đỏ mặt, tay cầm đũa khẽ run.
Mẫu thân đặt đũa xuống, cười như có như không nhìn sư phụ, “Người ta vẫn nói trẻ con ăn cá cho thông minh, không biết ông già ăn có tác dụng không.”
Sư phụ đỏ mặt hơn, buồn bực không nói.
Thích phu nhân cười phì rồi nói: “Thạch Cảnh nào đã già? Đang đúng độ tuổi tao nhã vô hạn của đàn ông! A Tiếu, cô chỉ thích chọc giận người khác.”
Giang Thần u oán nhìn ta, rầu rĩ nói: “Tiểu Mạt cũng có thói quen chọc giận con.”
Ta vờ như không nghe thấy, chăm chú gỡ xương cá.
Thích phu nhân lại nói: “A Tiếu, ta biết lòng cô đang ngọt đến chết, nhưng ngoài miệng lại cứ thích làm khó người, ta thấy cô nói câu nào cũng liếc mắt đưa tình.”
Mẫu thân không lên tiếng, cười như có như không đưa mắt nhìn lướt qua sư phụ. Sư phụ xấu hổ che miệng khụ hai tiếng, sắc mặt càng hồng nhuận .
“A Tiếu, Thạch Cảnh giờ là Chưởng môn Tiêu Dao môn, theo ta thấy, hôn sự của hai người nên quay lại Tiêu Dao môn tổ chức long trọng mới thỏa đáng.”
Mẫu thân lạnh mặt. Sư phụ thấy thần sắc mẫu thân nghiêm túc thì bắt đầu lo lắng.
“Ta không thích nhất là khua chiêng gõ trống. Nếu chàng dùng thân phận Chưởng môn Tiêu Dao môn lấy ta, nhất định sẽ thu hút rất nhiều giang hồ nhân sĩ, dù không vì nể mặt chàng, cũng là vì nể mặt Viễn Chiếu đại sư mà đến chúc mừng.”
“Nói cũng đúng. Nhưng nếu Thạch Cảnh đột nhiên có phu nhân, vậy càng khiến người khác hoài nghi thân phận của cô. Vì thế, hôn sự này cần được lo liệu chu đáo một phen.”
Sư phụ đột nhiên nói: “A Tiếu, ta hiểu ý nàng, nàng làm Cố tẩu mười mấy năm, tất nhiên không muốn người khác biết thân phận. Ta sẽ từ bỏ chức vị Chưởng môn, đi theo nàng làm nhân viên sổ sách hay ẩn cư núi rừng đều được, từ nay ta sẽ không chia lìa với nàng nữa.”
Mẫu thân nhìn phụ thân trìu mến, tình tứ, nói khẽ: “Được. Vậy chàng trở về thôi chức Chưởng môn, ta sẽ gả cho chàng.”
Sư phụ vô cùng phấn khởi nói: “Được, nàng chờ ta, ta sẽ đi nhanh về nhanh.”
Thích phu nhân cười nói: “Thạch Cảnh, ta chưa từng thấy chú nhanh nhẹn dứt khoát như thế! Chú quay về một chuyến, ta ở đây chuẩn bị. Nhân tiện đang lo cho Thần nhi và tiểu Mạt, đồ đạc cũng sẵn, hai ngày là đủ.”
“Được, ta đi trước.” Sư phụ đi hai bước, đột nhiên quay lại, kề tai ta thì thầm: “Tiểu Mạt, coi chừng mẹ của con.”
Ta nín cười gật đầu, cha bắt đầu sắc sảo rồi.
“Cha yên tâm. Con nhất định coi chừng giúp cha.”
Sư phụ đi rồi, Thích phu nhân thở dài nói: “Haizzz, lấy được người chồng thành thật quả là tốt, chân thành làm ấm lòng người. A Tiếu, cô đừng bắt nạt chú ấy nữa, cô không đau lòng sao?”
Mẫu thân đỏ mặt, sẵng giọng: “Băng Lung, cô sắp làm mẹ chồng đến nơi rồi, sao còn trêu chọc người khác như thế.”
Thích phu nhân nhướng mày: “Ai trêu chọc cô, ta hâm mộ còn không kịp.”
Mẫu thân mỉm cười không nói, một lúc lâu sau mới nói: “Ta một mực dùng người của Kim Ba Cung nghe ngóng dò la, đã có chút manh mối, cô an tâm gương vỡ lại lành.”
Thích phu nhân ngẩn người: “Cô một mực dò la về hắn?”
“Đúng vậy, xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt. Cô vẫn cho rằng hắn lên thuyền sang Nhật, thật ra có thể hắn đang ở kinh thành.”
“Không thể! Ta tận mắt thấy hắn lên thuyền.”
“Giang Thụy Dương thông minh như thế, đã có dự định ẩn trốn, tất là phải dùng thủ thuật che mắt.”
“Hừ, tìm được hắn, ta cũng không cần.”
“Được rồi, vậy để ta sai người dừng dò la.”
“Cô…”
Ta nhìn mỹ nhân mẹ ruột và mỹ nhân mẹ chồng trêu chọc qua lại, âm thầm buồn cười. Thật sự không ngờ họ lại là bạn tốt.
Màn đêm buông xuống, ta và mẫu thân ngủ chung một chỗ, hỏi về chuyện của phụ thân Giang Thần.
Mẫu thân thở dài nói: “Hắn khác cha con, cha con hiền lành tốt tính, không nặng nề chuyện tự trọng đàn ông. Giang Thụy Dương có lòng kiêu hãnh khó ai sánh bằng. Con cứ nhìn sự kiêu hãnh của Giang Thần, chính là di truyền từ hắn. Năm đó, cha ta đề nghị kết thông gia với Viễn Chiếu đại sư bị cự tuyệt, trong cơn tức giận, ông tuyên bố ai cưới được ta ông sẽ trao Trọng Sơn kiếm phổ cho kẻ đó. Tin tức truyền đến tai Thích Băng Lung, cô ấy liền bàn bạc cùng Giang Thụy Dương, để hắn dùng mỹ nam kế với ta rồi lấy Trọng Sơn Kiếm Phổ về.”
Mẫu thân nói tới đây thì cười thành tiếng. Ta kinh ngạc cười không nổi, Thích phu nhân cũng quá lợi hại, lại để chồng mình dùng mỹ nhân kế với người khác, không ngại ngần sao?
“Giang Thụy Dương kiêu hãnh như thế sao chấp nhận! Cho rằng trong lòng Băng Lung không có hắn, mới có thể đưa ra đề nghị như thế. Trong lúc xích mích, Giang Thụy Dương lại hiểu lầm Thích Băng Lung vì muốn giúp Thích Xung lấy Trọng Sơn Kiếm Phổ mới dùng mỹ nhân kế gả cho hắn. Hai người làm cho long trời lở đất, tuổi trẻ khí thịnh không ai nhường ai, trong lúc giận dữ Giang Thụy Dương bỏ nhà ra đi.”
“Thích Băng Lung từng đến Kim Ba Cung tìm ta, hai người chúng ta hợp tính nên thành bạn tốt. Sau khi phụ thân qua đời, Trọng Sơn Kiếm Phổ truyền cho ta, ta giao hẹn với Thích Băng Lung, ngày con thành thân với con trai cô ấy, ta trả kiếm phổ lại cho nhà họ Giang, châu về Hợp Phố.”
“Mẫu thân, thật sự có manh mối về phụ thân Giang Thần sao?”
“Khi đó hắn và Thích Băng Lung ở Phúc Kiến, Thích Băng Lung tận mất thấy hắn lên thuyền Nhật, cô ấy cho rằng hắn đi Nhật. Nhưng ta cảm thấy việc làm ăn của Quy Vân sơn trang quá trôi chảy, dường như không gặp chút khó khăn gì, dù có lúc gặp chút trở ngại, đến lúc quyết định sẽ có quí nhân tương trợ. Lúc đầu ta tưởng Thích Tướng quân âm thầm tương trợ, nhưng sau này cảm thấy không hợp lý, Thích Tướng quân là người chính trực, trọng thanh danh, bình thường quản thúc người dưới rất nghiêm, nhất định sẽ không âm thầm sai khiến người khác chiếu cố việc làm ăn của muội muội. Ta liền lặng lẽ phái người đi thăm dò, dần dần dò ra manh mối, vì thế, ta mới nói Giang Thụy Dương đại khái đang ở kinh thành
“Nếu âm thầm chiếu cố Thích phu nhân, vậy tại sao ông ấy không chịu đoàn tụ?”
“Theo ta đoán, hắn vì quá kiêu hãnh nên hiểu lầm Thích Băng Lung gả cho hắn vì Trọng Sơn Kiếm Phổ, nên thế mới bỏ đi, sau này thấy Thích Băng Lung điều hành Quy Vân sơn trang càng lúc càng phát triển, không phái người thăm dò tin tức của hắn, tất nhiên càng không chủ động trở về.”
Ta than thở: “Hiểu lầm của họ xem ra phải đối thoại trực tiếp mới làm rõ được.”
“Mỗi người mỗi tính, nhưng hai người lại đặc biệt giống nhau ở chỗ bướng bỉnh kiêu hãnh, không chịu xuống nước, có gì khúc mắc cũng không chịu nói, cứ giữ trong lòng mong đối phương tự hiểu.”
“Thích phu nhân đúng là độc lập, bản lĩnh không thua đàn ông, Giang thúc thúc vụиɠ ŧяộʍ dò la, chỉ sợ càng thấy mình không có chút địa vị nào trong lòng bà, không có ông ấy, Thích phu nhân vẫn sống rất thoải mái.”
Mẫu thân mỉm cười: “Sĩ diện hại thân. Ngay từ bé ông ngoại con đã nói với ta, muốn gì phải tự mình tranh thủ, nghĩ suông có ích lợi gì?”
Nói tới đây, mẫu thân tỏ rõ vẻ tự tin kiêu ngạo, thật sự khiến người khác phải hâm mộ, đáng tiếc, ta lại giống tính cha. Nếu ta giống tính mẫu thân, thẳng thắn mạnh mẽ, ta và Vân Châu đã không bỏ lỡ nhau … Nghĩ đến hắn, lòng ta không khỏi thở dài sâu kín.
Cha quả nhiên rất nhanh nhẹn, tối hôm sau trở về. Sáng hôm sau, Thích phu nhân và mẫu thân cùng bàn bạc lo liệu chuyện hôn sự.
Mẫu thân cười nói: “Các ngươi thật thô tục, ta và hắn còn có con với nhau rồi, còn hôn sự gì nữa, muốn người khác cười rụng răng sao?”
Thích phu nhân cười nói: “Muội muội, đúng là cô và hắn có con rồi, nhưng chưa hành lễ là không phù hợp lễ nghi.”
“Lễ nghi chỉ là thủ tục, ta không cần, từ nay hắn là chồng ta là được.”
Dứt lời, mẫu thân hất cằm nói với sư phụ: “Chàng nói xem?”
Sư phụ cười nói: “A Tiếu, ta tất nhiên là theo lời nàng. Nàng muốn thế nào thì là thế.”
Thích phu nhân trêu chọc: “Ôi chao, nghe lời tuyệt đối cơ đấy.”
Ăn xong cơm chiều, ta theo mẫu thân vào phòng ngủ, mẫu thân vẫn dùng mặt nạ, ta có phần không đành lòng, nói thầm: “Mẫu thân, người đeo mặt nạ suốt, chắc sẽ không thoải mái?”
“Không đâu, con có đeo thử không.”
Ta nhận mặt nạ, kề lên da mặt, mặt nạ này mỏng như cánh ve, mềm mại trong suốt, đặt trên làn da gần như không có cảm giác gì, thật sự khiến người ta phải thán phục.
“Con biết cánh ve không? Mặt nạ này làm từ cánh ve.”
“Kỹ thuật của ông ngoại thật khiến người khác phải thán phục.”
“Đúng vậy. Ông ngoại con là một kỳ nhân. Hạ độc, ám khí, bẫy ngầm, phương diện nào cũng là vô địch thiên hạ, giang hồ hận ông thấu xương, bởi vì tính ông tùy tiện cuồng phóng, tùy hứng là làm. Nếu con nói ông không tốt, ông sẽ đối với con không tốt, nếu con nghe lời ông, ông sẽ đối với con tốt đến tuyệt vời. Một đời ông càn rỡ, kiêu ngạo, giang hồ không ai sánh kịp.”
Khi mẫu thân nói tới đó, thần sắc vừa vui mừng lại vừa tiếc nuối: “Trong mắt giang hồ ông là ma giáo, nhưng ông tuyệt đối là một phụ thân tốt. Khi ta có con, ông không trách cứ nửa phần, ngược lại còn khen ta can đảm, bản lĩnh, không giả tạo. Ông nói, nhân sinh như sương sớm, sống phải hết mình. Ông ghét nhất là những kẻ dối trá ngụy quân tử.”
Nghe mẫu thân nói xong, lòng ta phức tạp vô cùng, bị chỉ bảo mười mấy năm về sự đối lập của thiện ác, chính tà, đột nhiên rơi xuống ông ngoại như thế, thật sự khiến lòng ta rối bời.
“Sau này ta sẽ truyền những kỹ thuật của ông ngoại cho con, bản lĩnh làm mặt nạ này cả giang hồ không ai theo kịp. Ta đeo mặt nạ mười mấy năm, tiếp xúc không biết bao nhiêu người nhưng chưa từng có ai nhận ra.”
“Năm đó, lần đầu tiên ta gặp cha con, cũng là đeo mặt nạ giả làm một thiếu niên.”
Cha ho khan một tiếng, lững thững đi vào.
“Cha, mẹ, hai người nghỉ sớm đi. Ngày mai con đến thỉnh an.” Ta đi ra đóng cửa, thoáng thấy sư phụ mặt như hoa đào. Haizzz, mẹ không đỏ mặt không hiểu cha đỏ mặt vì cái gì?
Về phòng, ta hoan hỉ đến không ngủ được, Tiểu Hà Bao cũng vui mừng ríu rít như chim chích: “Chưởng môn hôm nay thật phong độ, tiểu thư, thì ra Chưởng môn là cha cô, hỏi sao ông ấy thương yêu cô như vậy, hôm nay em nhìn kĩ đúng là rất giống, tính tình thì y hệt.”
Ta vui rạo rực: “Tiểu Hà Bao, em nói xem, nếu tính ta giống như mẫu thân có phải càng được nhiều người yêu quí hơn?”
Tiểu Hà Bao gãi gãi đầu: “Chuyện … này, tính tình Cố nương tử em không rõ lắm, chỉ nói đơn giản, ngoại hình cô như thế này đúng là trời cao ưu ái.”
Ta hiểu ý của cô bé, vì muốn che dấu giang hồ, mẫu thân luôn đeo mặt nạ mọi nơi mọi lúc, haizzz, Tiểu Hà Bao nào biết dung mạo thật của mẫu thân ta đẹp như tiên nữ.
Ta cầm gương đồng, cẩn thận xem xét chính mình. Mắt môi ta đều giống mẫu thân, nhưng lông mày không thanh tú được như mẫu thân, là giống cha.
Ta nhìn dung nhan trong gương, lòng tràn đầy hoan hỉ, ta làm đứa bé bị vứt bỏ mười mấy năm, giờ có cha có mẹ, thật là hạnh phúc muốn ngất.
Tiểu Hà Bao trợn mắt: “Tiểu thư, lần đầu tiên em thấy cô vừa soi gương vừa cười tủm tỉm một mình, chẳng lẽ rốt cuộc cô cũng nhận ra mình là mỹ nhân?”
Ta đỏ mặt, vội nói: “Ta không ngắm mình, mà là nhìn xem nét nào giống cha, nét nào giống mẹ.”
“Tiểu thư, cô và cô gia đều xinh đẹp như hoa, em đoán, tương lai có em bé nhất định sẽ không tầm thường.”
Ta xấu hổ, lời này thật là…
Không hiểu sao lại trùng hợp thế, đúng lúc Giang Thần ló đầu vào, nhíu mày nói: “Tiểu Hà Bao, nịnh nọt không ai nói thế, haizzz, đúng là chủ nào tớ nấy.”
Đúng là ta không biết nịnh nọt, nhưng làm gì đến mức độ tệ hại thế.
Giang Thần cười híp mắt nói: “Tiểu Mạt, muội nói xem con chúng ta tương lai giống ai nhiều hơn?”
Ta cảm giác lỗ tai nóng bừng, không để ý đến hắn nữa.
Hắn chắp tay thong thả đi tới bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trăng, thần sắc đắm say. Trước cửa sổ là mấy thân trúc gầy, đổ bóng lên tường, hắn mặc trường bào trắng, cao lớn phong độ, thêm ngoại cảnh trước hoa dưới trăng, càng thêm thu hút. Ta ngồi dưới đèn mắt khép hờ nhìn hắn, lòng thấy rất bình an hạnh phúc.
Hắn ngắm trăng hồi lâu, ôm cánh tay hắng giọng lên tiếng, khi ta cho là hứng làm thơ của hắn nổi lên, đang định rửa tai lắng nghe, hắn lại nói: “Sắp đến Trung thu rồi.”
Mẫu thân vẫn ở lại Không thể không mua làm Cố tẩu, bà nói chờ ta và Giang Thần thành thân, bà sẽ cùng sư phụ rời khỏi đây, đến ngoại ô kinh thành mua một căn nhà để ở. Sư phụ luôn đối với mẫu thân nói gì nghe nấy, lập tức lĩnh mệnh bắt đầu bắt tay đến ngoại ô tìm nhà.
Thích phu nhân trời sinh nhanh nhẹn, một lòng một dạ muốn lo liệu cho hôn lễ của con trai duy nhất thật long trọng, vì thế giao hết việc làm ăn của Quy Vân sơn trang cho Giang Thần, bà chuyên tâm chuẩn bị hôn lễ. Giang Thần bị mẹ hắn giao việc làm ăn nên bận tối ngày, vì vậy, ta thành người rảnh rỗi, Tiểu Hà Bao hâm mộ thốt lên, thánh nhân đãi kẻ khù khờ, ta cười cười không nói, lòng cũng công nhận ông trời rất ưu ái ta.
Hôm đó ta đang nhàn rỗi đọc sách trong phòng, đột nhiên Tiểu Hà Bao thần bí chạy vào, kề tai ta thầm thì: “Vừa rồi em đi ra ngoài gặp Vân Châu công tử, cậu ấy bảo em nhắn với cô, giờ Tuất tối nay hẹn cô ở Yêu Nguyệt Lâu bên bờ hồ Minh Sĩ, nói có chuyện quan trọng muốn nói với cô.”
Ta lấy làm kinh hãi, Vân Châu hẹn ta, liệu là vì chuyện gì?